Nghe vậy, sắc mặt Hạ Tử Dương bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, vội vàng hỏi: "Anh đang ở đâu? Có bị sao không? Có bạn bè bên cạnh không?" Vừa nói hắn vừa đặt hồ sơ trong tay xuống, ba bước thành hai chạy ra ngoài.
"Tôi không sao, hiện tại đang ở nhà, không có ai khác. Anh đừng lo lắng, chú ý an toàn trên đường." Nghe vậy, Hạ Tử Dương mới thôi lo lắng, hắn hỏi đồng nghiệp lấy chìa khóa xe rồi chạy đến nhà Lâm Đường.
"Anh xem," Lâm Đường chỉ vào những lá thư và ảnh rải rác trên bàn, giải thích: "Hôm nay tôi đi lớp về thấy trên bàn có một phong bì rất dày, mở ra xem thì biết ngay là do tên đó làm."
Hạ Tử Dương tùy tiện cầm một lá thư lướt qua hai lần, không khỏi thầm chửi một câu "biến thái chết tiệt".
Chỉ thấy trên mảnh giấy trắng tinh là những dòng chữ màu gỉ sắt, phỏng chừng là viết bằng máu gà. Đọc kỹ lại, nội dung càng khó coi:
[Em không thích hoa hồng tôi tặng lần trước à? Sao lại báo cảnh sát, em chẳng trân trọng quà của tôi gì cả, tôi tức giận lắm!]
[Đêm qua mơ thấy em, em đeo kính mặc, áo sơ mi cài đến cúc áo trên cùng, tựa như lúc lên lớp vậy, nhưng em lại kéo khóa quần xuống nhét vào trong miệng tôi, nắm tóc tôi để tôi mút cho em. Em vừa lớn vừa nóng, bắn nhiều lắm, mùi tanh nồng, tôi thích ơi là thích. Em có thích mùi vị của tôi không? Lần trước dùng quần lót của em tự an ủi, bắn khá nhiều lần, em có lén nếm thử thứ tôi để lại không?]
[Tên đó là người yêu em của à? Em toàn nhìn nó, mỉm cười rất xinh đẹp, còn đút cho nó ăn. Tại sao tôi không thể? Tôi cũng muốn được em đút ăn, dùng đầu lưỡi dính phô mai tiến vào miệng tôi, liếm sạch sẽ vệt nước trên khóe môi tôi. Tôi sẽ ngậm lấy lưỡi của em, mút môi em, tựa như mút núm vú của em vậy.]
[Em cách xa nó ra có được không, chỉ nhìn tôi thôi. Đừng ép tôi, tuy nó là cảnh sát nhưng giết nó không khó lắm đâu, đừng ép tôi được không?]
Đọc xong, Hạ Tử Dương nổi da gà bởi những mô tả trần trụi, tức giận đến mức thở dồn dập, "Tên biến thái chết tiệt, tao mà tóm được mày thì tao không tha cho mày đâu!" Mắng xong, hắn ném mạnh bức thư lên bàn, nhìn sang những tấm ảnh bên cạnh.
Một tấm là ảnh toàn thân của Lâm Đường, có vẻ như chụp trong khuôn viên trường học, vẻ mặt lạnh lùng, bước đi vội vã. Trên ảnh còn sót lại vài giọt chất lỏng màu trắng hơi vàng. Một tấm là ảnh chụp chung của hắn và Lâm Đường khi đang ăn cơm, có vẻ như chụp qua cửa sổ sát đất, nửa người hắn đầy những vết xước do dao kéo để lại. Còn một tấm nữa, là một con mèo nằm trong vũng máu, tứ chi vặn vẹo một cách kỳ dị.
"Đây là...?" Hai tấm đầu hắn còn có thể hiểu, nhưng tấm ảnh con mèo cuối cùng là sao?
"Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là mèo hoang trong tiểu khu chúng tôi, tôi đã cho nó ăn vài lần, nó thường đến cửa nhà tôi xin ăn. Có lẽ đây là lời cảnh cáo tôi tránh xa anh ra." Lâm Đường nhìn vào tấm ảnh, nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
"Còn bức ảnh và những lá thư kia," Lâm Đường mím chặt môi, cau mày, nói đầy áy náy: "Có lẽ tên đó hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta. Xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này."
"Anh nói gì vậy! Kéo gì chứ? Cho dù tôi không phải là cảnh sát, chuyện của bạn bè tôi cũng không thể làm ngơ." Hạ Tử Dương vỗ vai Lâm Đường, an ủi anh.
"Tôi sẽ mang những thứ này về đồn để xem có thể tìm được dấu vân tay hay gì đó không. Nhưng nhà anh chắc chắn không an toàn rồi, dù có đổi khóa gã cũng có thể lấy được chìa khóa." Hạ Tử Dương không khỏi nghi ngờ tên biến thái này là người thân cận của Lâm Đường, nếu không thì làm sao có thể lấy được chìa khóa nhà anh nhiều lần như vậy?
"Tôi khuyên anh nên tạm thời chuyển nhà đi, đến nhà bố mẹ hoặc bạn bè, tôi nghi ngờ tên biến thái đó có thể đã lén làm chìa khóa lúc anh không để ý."
Lâm Đường nghe xong có vẻ xấu hổ nói: "Nói ra không sợ anh chê cười, cha mẹ tôi đã qua đời từ lâu rồi. Người thân còn sống chỉ còn lại là ông bà sống ở nơi khác, tôi cũng không có nhiều bạn bè, phần lớn chỉ là đồng nghiệp xã giao thôi." Nói rồi anh tỏ ra cô đơn.
Hà Tử Dương lập tức lúng túng, hối hận vì đã để lộ vết sẹo của người khác, "Nếu không ngại, anh có thể tới nhà tôi, nhưng nó hơi nhỏ và bừa bộn, phải để anh thiệt thòi một khoảng thời gian rồi."
Lâm Đường nghe vậy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Dương, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc và không tin nổi, "Thật sao? Cảnh sát Hạ?" Lâm Đường hỏi lại, "Anh thực sự bằng lòng cho tôi ở nhờ?"
Hạ Tử Dương nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ và dè dặt của Lâm Đường, lòng mềm nhũn nhũn. Có lẽ Lâm Đường không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài, rốt cuộc là một người cô đơn đến mức nào, mới không thể tìm được một người bạn để nương tựa, lại vui mừng đến mức như vậy vì một chuyện nhỏ nhặt như được bạn bè cho phép ở nhờ chứ?
"Nghe anh nói vậy, anh cũng là mèo hoang sao? Sao lại thành được cưu mang rồi?" Hạ Tử Dương cố ý trêu chọc anh, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy nở trên môi anh, "Chỉ cần anh không chê thì cứ ở lại nhà tôi. Chỉ sợ đến lúc đó anh chịu không nổi, nửa đêm thu dọn hành lý chuồn mất."
Lâm Đường cuối cùng cũng bật cười, lao tới ôm lấy Hạ Tử Dương, nói: "Sẽ không đâu, anh đuổi tôi tôi cũng không đi."
Tóc Lâm Đường lướt nhẹ qua tai hắn, hơi thở ấm áp phả vào gáy khi anh nói chuyện, cảm giác tê dại lan tỏa từ tai đến sau lưng, khiến tai hắn nóng bừng, đầu ngón tay run rẩy. Tuy cảm thấy cái ôm này quá đỗi thân mật, nhưng nghĩ đến biểu cảm của Lâm Đường lúc nãy, Hạ Tử Dương do dự một chút, vẫn không đẩy anh ra, ngược lại còn giơ tay vỗ nhẹ lên lưng anh, thầm nghĩ, thầy Lâm tưởng chừng thư sinh nho nhã vậy mà lại cao hơn mình một chút, ôm vào còn cảm nhận được cơ bắp nữa chứ!
Lâm Đường hít hà hương vị của Hạ Tử Dương, cảm nhận từng luồng hơi ấm truyền đến từ những chỗ da kề nhau, lan tỏa khắp cơ thể. Ban đầu anh đã nghĩ ra hàng chục phương án để thuyết phục Hạ Tử Dương cho anh ở nhờ, nhưng không ngờ còn chưa kịp mở lời đã được hắn đưa anh về nhà.
Tốt quá, anh Tiểu Dương của anh thực sự tốt ơi là tốt, tốt hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng, Lâm Đường thầm nghĩ, có vẻ như anh càng không thể buông tay rồi.