Vừa thấy thế thì Tú liền cười và nói:
- Có gì đâu mà phải giấu cũng đâu phải là thứ gì quan trọng. Nếu không muốn cho biết thì cũng đành vậy!
Hắn cũng tiện miệng mà đáp:
- Cũng không là gì, thứ này khi đang đọc truyện thấy hay nên ghi lại thôi!
Hắn cố gẵng bẻ câu chuyện sang một vấn đề khác. Chứ nếu nói ra thì cũng khó mà có ai tin có khi, còn bị coi là ảo đá thì lại không tốt. Sau đó hai người liền nói cười vui vẻ mà ngồi xuống bàn ăn để dùng bửa.
Ăn được một lúc thì hai đứa cũng đã thấy no, Tú liền cầm lấy cái điện thoại lên để xem giờ trong lúc hắn vẫn đang cố hóc xong bát mì nóng hoi hỏi.
Vừa mở máy lên thì cũng đã sáu giờ mà giờ làm việc của người bạn mình chỉ còn vỏn vẹn nửa tiếng là vào làm. Tú liền mở miệng mà nhắc nhở:
- Này ăn nhanh đi cậu sắp trể rồi đấy!
Sau khi nghe thấy câu này hắn liền tá hỏa vội vội vàng vàng mà chạy vào nhà vệ sinh để thay quần áo đi làm. Cả thảy chỉ còn để lại cho người bạn cùng phòng ấy một bãi chiến trường khi đã ăn xong.
Tắm rửa một hồi thì hắn cũng thò đầu mà đi ra. Thân người lúc này là một cái áo thun màu xanh mang cùng đó là một cái quần mày đen trong khá là mát mẻ. Đây là đồng phục dành cho nam ở nơi mà hắn đang làm. Nhưng sao nhìn lại có chút quen mắt!
Không kịp nghỉ gì liền tức tốc mà vác chân lên cổ mà chạy đến chỗ làm. Siêu thị này cũng cách một đoạn so với trường nói xa thì cũng không đúng, nói gần thì cũng thấy khá sai. Người bình thường cũng có thể chạy bộ đến nhưng cũng phải phí mất một tý sức lực. harry potter fanfic
Đến nơi hắn liền nhìn vào điện thoại thì cũng may là đến kịp lúc, đứng trước nơi làm việc rồi thở hòng học nhưng cũng nhanh chóng mà đảy nhẹ cánh cửa kính.
Bước vào trong là một không gian khá rộng lớn với đủ các loại mặt hàng và nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống. Một luồn khí mát lạnh từ điều hòa phả thẳng vào mặt lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn. Cạnh cửa là quầy thu ngân, đang đứng tại đó là một cô nhân viên khá xinh đẹp. Người này có tên Trương Vũ Nhi năm nay cũng bằng tuổi hắn.
Qua nhiều lần tiếp xúc trong công việc đôi khi cũng chỉ là thoáng chóc nhưng cũng đã để lại một hạt mầm của tình yêu mới nở. Cụ thể hơn thì Lạc Trần đã thích thầm cô gái này được một năm nhưng chưa có dũng khí để ngỏ lời.
Cô ấy có một mái tóc dài qua vai và một gương mặt khá xinh đẹp. Không thể kể đến đó là một thân hình khá nóng bỏng, những đường công hoàn hảo mập mờ mà hiển hiện sau lớp áo. Đi cùng là một bộ đồ bó sát càng làm cho đôi thỏ của nàng như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực nhưng bị cái áo ngăng cẳn càng làm tăng thêm vài phần mị hoặc.
Khi vừa thấy hắn đẩy cửa vào thì liền vui vẻ mà cất tiếng hỏi với giọng cười đùa, nghe khá dễ thương:
- Làm gì mà mệt mỏi thế hả? Thế sao hôm nay lại đến muộn thế, bình thường đến sớm lém mà.
Lạc Trần vội trả lời pha vào đó là một chút sự mệt mỏi còn chưa tan biến hết:
- Nãy tớ ngủ quên...Nên mới chạy vọi đến đây, bây giờ mới thành ra bộ dạng như này nè. May là vẫn đến kịp.
Chào hỏi vài câu rồi cũng tiếng lại gần, thấy thế cô ấy đưa cho Lạc Trần một cái thẻ nhân viên để đổi ca làm vì giờ này là lúc thay ca nên hắn cũng vui vẻ mà nhận lấy.
Lúc đang nói chuyện thì mắt hắn cũng khó mà kìm được nên không tự chủ liền đảo vài vòng từ dưới lên trên, không thể không nói đúng là đẹp thật. Trước khi ra về thì cô ấy có gửi một bịch caffe để uống vì ca trực sắp tới là vào ban đêm nên khá cần đến nó.
Hắn vui vẻ mà đón nhận, trong lòng lạo bồi hồi một loại cảm xúc khó tả. Đưa thẻ xong cô ấy cũng nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy hình bóng cô ấy đã đi xa và khuất dần vào màn đêm tĩnh mịch thì cũng đành thở dài mà cảm thán:
- Không biết bao giờ mình mới có người yêu đây nữa!
Ngừng cảm thán rồi vọi đi vào trong để làm việc của bản thân. Công việc thì cũng khá là đơn giản, chỉ là tính tiền cho khách, kiểm tra hàng hóa và canh chừng cửa tiệm, dọn dẹp sạch sẽ. Lạc Trần cũng không vọi làm việc ngồi xuống cái ghế thu ngân gác chận lên bàn mà nghỉ ngơi. Xong rồi mới hẳn làm cũng chưa muộn.