Hạ Thanh Nam nhìn người đang ngồi đọc bệnh án của mình, thật sự không nhớ ra thời đi học mình có gặp người này.
Triệu Sơ Đông không ngước khỏi tập hồ sơ, nhưng dường như thấy được biểu cảm Hạ Thanh Nam không nhớ, hí hửng nói.
"Bạn học, mấy năm không gặp, tình người cũng nhạt phai nha."
Hạ Thanh Nam hơi khó xử: "Chúng ta cùng tuổi nhau sao? Nhìn cậu như hơi lớn tuổi."
Triệu Sơ Đông ngước mắt lên, vuốt ve hàm râu quai nón của mình: "À cái này à, tạo cảm giác an tâm cho bệnh nhân thôi. Yên tâm yên tâm, tôi mà cạo râu khéo còn trẻ hơn cả cậu."
Hạ Thanh Nam:"... chắc chắn tôi không biết anh."
2.
Thuở trung học vòng bạn bè của Hạ Thanh Nam rất bé, chỉ có chơi với hai người bạn, được xem như là lớn lên cùng nhau, nhưng cũng chỉ dừng ở mức bạn bè bình thường, không hề có sự thân thiết.
Cũng không phải không có người muốn kết bạn với Hạ Thanh Nam, mà cũng không phải Hạ Thanh Nam kiêu ngạo nên không thèm giao du với ai. Mà là Hạ Thanh Nam không muốn mở lòng.
Có rất nhiều việc, một khi thân thiết phụ thuộc vào bất cứ thứ gì đó, nó sẽ là nơi an toàn, cũng là nơi không an toàn nhất. Do đó Hạ Thanh Nam chọn cách đơn giản nhất, tự cô lập chính mình.
Cũng vì thế, đối với việc bị đưa đi du học khi đang học năm cuối cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới Hạ Thanh Nam. Chỉ đơn giản là chuyển từ chỗ ngủ này tới chỗ ngủ khác.
Nên khi có một người đột nhiên xuất hiện nhận là bạn học cũ, Hạ Thanh Nam chỉ cảm thấy phiền, đặt biệt là khi không thể nhớ ra người này là ai.
3.
Triệu Sơ Đông không quan tâm Hạ Thanh Nam có biết mình hay không, vẫn mang danh bạn cũ mà ra vào phòng bệnh của Hạ Thanh Nam vào bất kỳ thời điểm rảnh rỗi nào.
Sau khi thử đuổi nhưng không có hiệu quả, Hạ Thanh Nam liền bơ luôn Triệu Sơ Đông, xem người ta không tồn tại. Dù sao người ta cũng là bác sĩ điều trị ngoại thương của mình, Hạ Thanh Nam cũng không muốn đổi người rồi lại đem tới rắc rối cho mình.
Trạng thái hiện tại của Hạ Thanh Nam rất tốt, tinh thần rạng ngời, khí chất điềm tĩnh, ngoại trừ ăn ngủ nghỉ thì tất cả thời gian còn lại đều làm việc.
Cũng rất phối hợp điều trị, vết thương cũng đã khép miệng. Y tá vốn định bỏ bớt băng gạt ra, nhưng Triệu Sơ Đông lại lắc đầu, nói chờ thêm một thời gian nữa.
Triệu Sơ Đông đã đọc hết hồ sơ bệnh án của Hạ Thanh Nam, là bệnh rối loạn trầm cảm có khuynh hướng tự gây hại cho bản thân mức độ cao. Hơn nữa còn là một người mâu thuẫn, tự nguyện vào bệnh viện, nhưng lại từ chối mở lòng với bác sĩ tâm lý.
Tình trạng này đã kéo dài gần một năm, bác sĩ trị liệu chính của khoa tâm lý chắc cũng bất lực lắm, mỗi lần ghi bệnh án đều là 'Bệnh nhân không phối hợp điều trị tâm lý'. Một dòng lặp đi lặp lại rất nhiều, theo đó tình trạng của bệnh nhân cũng xấu đi, thời gian gần đây bắt đầu có những hành động tự gây hại cho bản thân.
Nhìn người đang tập chung làm việc trước mặt, Triệu Sơ Đông vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
"Nếu đã không phối hợp điều trị, vì sao lại muốn nhập viện?"
Tay Hạ Thanh Nam đang bấm máy tính liền ngừng lại, quay đầu nhìn Triệu Sơ Đông. Triệu Sơ Đông lặp lại câu hỏi một lần nữa, Hạ Thanh Nam im lặng rất lâu, Triệu Sơ Đông cũng nhìn Hạ Thanh Nam rất lâu. Sau đó, Hạ Thanh Nam lại trở lại làm việc, một bộ dạng không muốn trả lời.
Triệu Sơ Đông cũng không cưỡng cầu, ngồi trong phòng Hạ Thanh Nam thêm một lúc rồi ôm tất cả hồ sơ ra ngoài. Lúc đi tới cửa, Hạ Thanh Nam đột nhiên lên tiếng.
"Tôi muốn được sống."
Triệu Sơ Đông xoay người nhìn lại, người ngồi trên giường vẫn còn trẻ, nếu quy đổi một người có 60 năm, thì chàng trai này chỉ mới đi được hơn 1/3 chặng đường. Còn rất nhiều thứ chào đón, nhưng chàng trai này cảm thấy nó rất nặng nề, vừa muốn chào đón, lại vừa muốn thoát khỏi những thứ lạ lẫm chưa biết trước được đó.
Triệu Sơ Đông nở nụ cười: "Tôi sẽ cố gắng."