Khi lên đến tầng ba, anh mới phát hiện ra rằng trên tầng ba chỉ có hai phòng và hai căn phòng này nằm đối diện nhau.
Cuối hành lang tầng ba là ban công lộ thiên, Lục Trì Vũ đi tới xem thử, trên ban công có một số loài hoa đặc trưng của vùng Tây Bắc, còn có một cái bàn gỗ kiểu Tây Tạng, bên cạnh có hai cái ghế bập bênh, khung cảnh trông rất hài hòa.
Anh đi dạo một vòng ban công, anh thầm nghĩ nếu buổi tối đứng đây vừa ngắm cảnh vừa uống rượu vang thì sẽ tuyệt vời biết bao.
Lục Trì Vũ trở về phòng, anh lấy vài bộ quần áo từ trong vali ra, giũ giũ vài cái rồi treo lên mắc áo, sau khi dọn dẹp xong, anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
Tiền Sảnh Lan Sinh là một nhà nghỉ theo phong cách Tây Tạng, trang trí của toàn bộ căn phòng cũng thấm đẫm những nét đặc trưng của các dân tộc thiểu số, khắp nơi được đặt các tác phẩm chạm khắc bằng đá mani*, còn có những ngọn nến cầu nguyện làm cho Lục Trì Vũ cảm thấy như thể anh đã du hành xuyên không gian và thời gian vậy, cứ như là hoàn toàn tách biệt khỏi xã hội hiện đại xô bồ kia.
*Mani là cách gọi tắt của chân ngôn và đá khắc chân ngôn được gọi là đá Mani. Ở những nơi có người Tạng sinh sống, đâu đâu cũng thấy đá Mani, từ trên núi, các ngã tư đường, tới ven hồ, ven sông. Đá Mami ở đây không chỉ là những viên đá hay tảng đá, mà còn là cả những ngọn núi đá
Nghỉ ngơi được một lúc thì anh bắt đầu đi tắm, khi bước ra khỏi nhà tắm, Lục Trì Vũ cảm thấy mình cứ như được sống lại vậy.
Lục Trì Vũ bị ép ngồi trong một toa tàu chật hẹp cả ngày trời nên anh chẳng thể nghỉ ngơi đàng hoàng, vừa nằm lên giường được một lúc là cơn buồn ngủ đã ập đến, anh đứng dậy kéo màn lại, chui vào chăn rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Giấc mơ của anh vẫn là cảnh tượng rất tàn khốc và vô cùng chân thực, ngọn lửa điên cuồng được bao bọc trong khói đen như một con thú khổng lồ đang nuốt chửng kẻ thù, trong mơ, Lục Trì Vũ có thể thấy rõ khuôn mặt của từng thành viên trong đội xung quanh mình, bên trái là Tiểu Lưu vừa mới kết hôn được một năm, trước mặt là Đại Phi có con trai vừa tròn 2 tuổi, bên phải là Bác Văn mới mười tám tuổi, và phía sau anh là anh Thành có mẹ bị bệnh nặng cần được chăm sóc.
Tổng cộng có bốn mạng sống bị nuốt chửng trong ngọn lửa này, Lục Trì Vũ nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, anh muốn hét lên, muốn xông về phía trước kéo những người xung quanh mình lên, nhưng anh chẳng thể cử động được.
"Đừng!" Trước khi tỉnh mộng, Lục Trì Vũ chỉ kịp hét lên một chữ, anh mở mắt ra, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người trông cứ như vừa được vớt ra khỏi hồ nước vậy.
Anh thở hổn hển, bật dậy rồi ngồi vào mép giường, anh không dám nhắm mắt lại, vì sợ ngay khi vừa nhắm mắt lại, anh sẽ lại ở trong ngọn lửa địa ngục kia lần nữa.
Sau khi mồ hôi dần vơi đi, anh từ từ đi đến cửa sổ kéo rèm ra.
Tám giờ tối, hoàng hôn mùa hè ở Tây Ninh muộn hơn nhiều so với Kinh Châu, lúc này, vệt đỏ ở phía cuối đường chân trời cũng dần dần mờ đi, căn phòng nơi Lục Trì Vũ ở có một cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy khung cảnh lờ mờ của đèn đường phố thị, nhìn từ xa, có thể thấy trang trí theo phong cách Tây Tạng của nhà nghỉ này hoàn toàn đối lập với các tòa nhà đồ sộ bên ngoài.
Lục Trì Vũ dựa vào cửa sổ, ban đêm ở Tây Ninh không hề nóng như ban ngày, có những luồng gió mát lùa vào ô cửa sổ nhỏ, anh mở bật lửa châm một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi từ từ phà làn khói trắng ra ngoài, ngọn lửa của cái bật lửa trong tay anh từ từ tắt đi, đáy bật lửa được khắc bằng hai chữ cái đầu của tên Trương Tần, anh theo thói quen dùng ngón tay xoa xoa dòng chữ ấy, mãi cho đến khi anh vô tình bật lửa lên, ngón tay bị phỏng, cái bật lửa rơi xuống đất, hơi nóng ấy dường như đốt cháy cả ngón tay lẫn trái tim anh.
Cái bật lửa này là do Trương Tần tặng anh vào sinh nhật năm ngoái, anh vẫn còn nhớ lúc đó Trương Tần đang ôm eo mình, anh ta vừa ôm vừa nói: "Anh thật sự không muốn tặng em cái bật lửa này đâu, anh muốn em ít hút thuốc lại, nhưng khi anh nhìn thấy nó trong cửa hàng Nhật Bản, anh nghĩ em sẽ thích nó vậy nên anh không thể không mua nó cho em được."
Trương Tần đặt một nụ hôn nhẹ như cánh ve sầu lên má anh, anh ta nói: "Anh khắc tên mình lên bật lửa để sau này mỗi lần em châm một điếu thuốc là sẽ nghĩ đến anh, khi nghĩ đến anh, em phải ít hút thuốc lại, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Từ khi nhận cái bật lửa này từ tay của Trương Tần, Lục Trì Vũ đã sử dụng nó vô cùng cẩn thận, giống như cách mà anh trân trọng trái tim của Trương Tần vậy.
Đáng tiếc là chưa tới nửa thì anh đã vô tình phát hiện một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, Trương Tần ngoại tình.
Đến lúc chia tay Lục Trì Vũ cũng không hề trách Trương Tần lấy một câu, anh quen Trương Tần khi còn học đại học, quen biết nhau đã lâu đương nhiên là anh biết rõ tính cách của Trương Tần, bởi vì anh hiểu Trương Tần nên anh có thể biết vì sao Trương Tần lại bỏ rơi anh.
Anh không trách quyết định của Trương Tần, sau một cuộc trò chuyện dài, cuối cùng họ quyết định chia tay. Chỉ là sau này mỗi khi nghe người khác nói về Trương Tần, anh biết được rằng anh ta đã hẹn hò với rất nhiều cô gái xinh đẹp, hơn nữa bọn họ còn làm tình mỗi đêm.
Lục Trì Vũ cảm thấy có hơi không cam lòng. Cả hai chỉ mới chia tay được mấy tháng, dấu vết hai người từng chung sống trong căn nhà ấy vẫn chưa biến mất thế mà Trương Tần đã có thể trở lại nhịp sống của mình, để lại một mình Lục Trì Vũ chìm mình trong những kỉ niệm cũ.
Sự dứt khoát của Trương Tần luôn khiến Lục Trì Vũ cảm thấy mối quan hệ của họ những năm qua giống như một trò chơi vậy, bây giờ trò chơi đã kết thúc, Trương Tần đã quay lại cuộc sống bình thường của mình, còn anh vẫn trong trò chơi ấy, vĩnh viễn không thoát ra được.
Những ký ức vừa tốt vừa xấu lướt qua anh, Lục Trì Vũ càng hút thuốc càng cảm thấy bực bội, cuối cùng, anh tức giận vứt tàn thuốc, chuẩn bị ra ngoài thay đổi tâm trạng.
Anh bước đến gương chuẩn bị thay đồ, lúc quay lưng sang một bên, những vết sẹo do lửa để lại trên lưng anh trông rất khủng khiếp, những vết sẹo uốn lượn đó giống như những cành cây khô đan xen vào nhau, chỉ cần nhìn thôi là anh đã cảm giác được cơn đau dường như lan rộng ra.
Lục Trì Vũ quay sang chỗ khác mặc quần áo vào, chuẩn bị đi xuống lầu.
Cánh cửa gỗ cũ kĩ bị đẩy ra phát ra tiếng kêu cọt kẹt, khi Lục Trì Vũ vừa đi ra ngoài, anh nghe thấy một âm thanh cọt kẹt phát ra từ căn phòng đối diện.
Lục Trì Vũ liếc mắt nhìn, có một người đàn ông Tây Tạng cao lớn bước ra từ căn phòng đối diện, hắn mặc một chiếc áo choàng Tây Tạng màu xanh, làn da của hắn trông rất khỏe mạnh, các đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo và góc cạnh.
Ngay khi ánh mắt cả hai chạm nhau, Lục Trì Vũ không khỏi cảm thấy run sợ, hốc mắt của người đàn ông này rất sâu, lông mày sắc bén, vẻ mặt toát ra khí chất của người đến từ cao nguyên.
Lục Trì Vũ khẽ gật đầu với hắn, coi như là chào hỏi, người đàn ông Tây Tạng ở đối diện không có biểu cảm gì, hắn hấc cầm trả lời lại rồi xoay đi.
Lục Trì Vũ thấy cầu thang chật hẹp kia không đủ để hai người đi chung, huống chi đối phương còn là một người xa lạ tình cờ sống cùng tầng nên anh cảm thấy có hơi xấu hổ, vì phép lịch sự, anh cố ý giảm tốc độ, đợi tiếng bước chân của người đàn ông Tây Tạng biến mất rồi mới đi xuống lầu.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Ban đêm, đèn trong Tiền Sảnh Lan Sinh được bật sáng, cả tòa nhà nhỏ trông tinh tế hơn nhiều so với ban ngày, Lục Trì Vũ vừa đi xuống lầu thì thấy Đỗ Ngọc Lan đang đứng ở quầy lễ tân nói chuyện với người đàn ông Tây Tạng mà anh vừa gặp.
Khi Đỗ Ngọc Lan thấy anh xuống lầu, cô lập tức vẫy tay gọi anh qua: "Tiểu Lục, bên này!"
Lục Trì Vũ bước về phía trước, mỉm cười nói chuyện với cô: "Chị Lan, chị gọi tôi chi vậy?"
Đỗ Ngọc Lan chỉ vào anh rồi giới thiệu với người đàn ông Tây Tạng: "Lệ Hành, đây là Tiểu Lục, là người muốn mua bức tranh Quan Âm nghìn mắt nghìn tay của cậu đó."
Lục Trì Vũ nghe vậy lập tức biết rằng người đàn ông Tây Tạng sống ở đối diện mình là tác giả của bức tranh thangka mà anh thích, anh thầm thở dài tự hỏi đây là sự trùng hợp gì đây.
Người đàn ông Tây Tạng nhìn anh nhưng không nói gì, Lục Trì Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt hơi hung hăng của hắn một lúc rồi anh duỗi tay ra nói: "Xin chào, tôi tên là Lục Trì Vũ, Lục trong đại lộ, Trì Vũ trong ao xuân."
Lòng bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên tay anh, sau đó nhanh chóng buông ra: "Châu Lệ Hành."
Lục Trì Vũ có hơi ngạc nhiên, khuôn mặt của người đàn ông này rõ ràng là khuôn mặt đặc trưng của người dân tộc thiểu số, sống mũi cao, xương hàm rõ ràng, nhưng hắn không phải là người Tây Tạng, hắn có một cái tên Hán rất hay, hơn nữa giọng phổ thông của hắn cũng rất chuẩn.
"Ngài Lục này, tôi có thể hỏi tại sao cậu lại muốn mua bức thangka này không?" Châu Lệ Hành hỏi.
Lục Trì Vũ nghĩ nghĩ một lúc rồi thành thật nói: "Xin lỗi, tôi không phải là người tin vào thần linh, hơn nữa tôi thực sự không hiểu về thưởng thức nghệ thuật cho lắm, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy bức thangka này, tôi cảm thấy rất bình yên, dường như những cảm giác khó chịu đã vơi đi rất nhiều, tôi rất thích nó, vậy nên tôi đã nhờ chị Lan giúp tôi hỏi xem tôi có thể mua nó không."
Nghe anh nói vậy thì Châu Lệ Hành mỉm cười, ánh mắt sắc bén dịu dàng hơn một chút, hắn nói: "Ngài Lục này, cảm ơn cậu đã không thuyết phục tôi bằng những câu từ nghệ thuật sáo rỗng, thangka là ngẫu hứng mà, nếu cậu nói vậy thì bức tranh này rất có duyên với cậu đó."
Lục Trì Vũ nghe hắn nói vậy, anh lập tức cảm thấy mình có thể mua được bức tranh thangka quý giá này, anh vội vàng nói: "Đừng gọi tôi là ngài Lục, nghe cứ quái quái thế nào ấy, cứ gọi tôi là Trì Vũ đi."
Châu Lệ Hành gật đầu: "Được, Trì Vũ."
"Tuyệt quá, anh Hành này, anh tính giá thế nào?" Lục Trì Vũ đi thẳng vào vấn đề.
Châu Lệ Hành nhìn bức tranh trong tủ trưng bày, một lúc sau, hắn thì thầm: "Tôi không muốn bán bức tranh này, nó đã ở đây mấy năm rồi, chỉ là gần đây Ngọc Lan định tổ chức buổi triển lãm đồ thủ công mỹ nghệ, cho nên cậu có thể chuyển cho cô ấy 5.000 tệ* để lấy chút may mắn đi."
*5000 NDT = 17.167.450 VND
Đỗ Ngọc Lan thấy hắn không có ý định lấy tiền, cô vội vàng nói: "Đừng, đây là ảnh của cậu mà, cậu bán rồi đưa tiền cho tôi thì có ích gì!"
"Tôi nói là lấy chút may mắn mà, hơn nữa có thể tận dụng cơ hội này để đầu tư vào triển lãm của cậu một chút." Châu Lệ Hành trả lời.
Cuối cùng Lục Trì Vũ cũng hiểu ra được, hẳn là bức tranh này Châu Lệ Hành tặng cho Đỗ Ngọc Lan để ủng hộ cô, nó được đặt ở đây mấy năm rồi, đến khi gặp được người hữu duyên muốn mua nó, Châu Lệ Hành thấy anh có vẻ hợp với bức thangka này nên bán cho anh, cũng như có thể đầu tư một chút tiền cho triễn làm của Đỗ Ngọc Lan.
Lục Trì Vũ nhanh chóng lấy điện thoại di động chuyển tiền cho Đỗ Ngọc Lan: "Chị Lan, tôi sẽ gửi tiền qua Alipay cho chị, cộng thêm tiền phòng tuần này nữa, tôi chuyển hết cho chị, coi như là ủng hộ chị một chút."
"Thôi thì tôi đành nhận nó vậy." Đỗ Ngọc Lan thấy khó mà từ chối được, cô đành nói: "Lát nữa tôi sẽ mời hai người đi ăn tối."
"Thế thì còn gì bằng, tôi đang không biết lát nữa mình sẽ ăn gì đây này." Lục Trì Vũ cười nói.
"Trì Vũ, khi mang về nhớ treo bức thangka này lên, tốt nhất là treo ở phòng khách hoặc phòng làm việc." Châu Lệ Hành thấy Lục Trì Vũ vui vẻ mà chuyển tiền thì hắn biết anh thật sự muốn mua nó, cho nên đặc biệt dặn dò anh.
Lục Trì Vũ gật đầu: "Được, anh Hành, tôi nhớ rồi, nếu còn có chuyện gì cần chú ý thì anh cứ nói cho tôi biết."
Châu Lệ Hành cười cười lắc đầu: "Không có gì, cậu không tin vào Phật, đối với cậu mà nói thì bức tranh này chỉ là một bức tranh mà thôi."
Lục Trì Vũ lại đến phòng trưng bày, anh nhìn bức tranh Quan Âm nghìn mắt nghìn tay, càng nhìn càng thích, anh quay đầu nhìn Đỗ Ngọc Lan rồi nói: "Chị Lan, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho chị, khi nào chị rảnh thì gửi đến nhà tôi đi, tôi sẽ nhờ người nhà nhận hộ."
"Hiểu rồi." Đỗ Ngọc Lan vỗ vỗ vai anh: "Để chuyện này cho chị, cậu cứ yên tâm, đi thôi, để chị đây dẫn cả hai đi ăn tối."