Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Tối hôm đó khi đến chỗ ở, khoảng mười giờ tôi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.

Tôi nhớ là tôi đã chặn wechat nhưng không chặn số điện thoại của cậu ấy.

“Khương Khương”

Chỉ có mỗi hai chữ.

Sau khi gửi hai chữ này, cậu ấy im lặng một lúc lâu và không gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Tôi không biết cậu ấy muốn nói gì, cầm điện thoại mà lòng rối bời.

Tuy nhiên, suốt đêm vẫn không có tin nhắn nào mới cả, nếu dòng tin nhắn không còn đó có lẽ tôi đã cho là mình đang mơ thôi.

Ngày hôm sau bắt đầu thực tập, lúc nhóm tập hợp Thịnh Nghiên lại không tới.

Trình Trì nói điện thoại Thịnh Nghiên bị hỏng nên đã cầm đi sửa.

“Điện thoại hỏng sao?”

Tôi có chút thắc mắc, không phải tối hôm qua cậu ấy còn nhắn tin cho tôi sao? Hay là vừa gửi xong thì đột nhiên hỏng?

Trình Trì gật đầu, thản nhiên nói: "Hình như là Tạ Mẫn không cẩn thận làm hỏng, mình thấy Tạ Mẫn xin lỗi cậu ấy.”

Tôi ngẩn người.

Là bởi vì Tạ Mẫn thấy cậu ấy nhắn tin cho tôi nên cố ý làm hỏng điện thoại sao?

Không đúng, vậy người xin lỗi không nên là Tạ Mẫn.

Có lẽ chỉ là liếc mắt đưa tình giữa các cặp tình nhân mà thôi.

Những ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình, mọi người đều có nhiệm vụ của mình nên chúng tôi cũng không thể gặp mặt.

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ yên bình như vậy, cho đến cuối tuần, trưởng nhóm nói rằng có thể đi thuyền ngắm cảnh ở địa điểm du lịch gần đây .

Tạ Mẫn vừa đến không bao lâu liền nói mình đau bụng, bảo Thịnh Nghiên đi tìm thuốc giảm đau cho cô.

Sau khi Thịnh Nghiên rời đi, cô ấy liền đi về phía tôi.

Trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, nếu không biết chắc tôi còn tưởng là thánh mẫu đến.

Sau cuộc chơi tôi có chút khó chịu nên trên đường vào bờ tôi đã tháo áo phao ra.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, chớp mắt nói: "Khương Khương, hôm nay cậu trang điểm xinh thật đấy.”

Tôi sững lại, người như vậy còn có thể khen mình chắc là đang có ý đồ gì đó.

Trong lòng tôi nghĩ thế, nhưng vẫn nói cám ơn theo thói quen.

Cô ấy mỉm cười nhìn xung quanh, trong ánh mắt thật giả lẫn lộn, lộ ra vài phần khinh thường: "Trang điểm xinh đẹp như vậy để cho ai xem thế?"

Quả thật là đang muốn gây sự.

Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười dịu dàng nói: "Tự mình xem, tự lấy lòng chính mình không được sao? Bình thường cô ra ngoài chơi hay chụp ảnh gì đó không trang điểm hay gì? Cần gì phải cho ai xem?"

“Tôi không, tay tôi phế lắm, làm sao so được với cô chứ.”

Có lẽ bởi vì không có người khác ở đây nên trong lời nói của cô ta tràn đầy mùi thuốc súng, thậm chí không thèm giả vờ giả vịt như trước kia.

“Cô không biết học sao.”

“Học như thế nào? Cô sẵn sàng dạy tôi sao?”

“Không sao, nếu cô có đủ tiền thì tôi sẽ sẵn sàng dạy bất cứ lúc nào.”

Tôi không có ý định trò chuyện với cô ta liền nhanh chóng quét mã QR để trả lại áo phao.

Nơi này rất gần dòng sông, chỗ tôi đứng chỉ cách mặt nước không đến 10cm.

Nhân viên công tác của khu du lịch tình cờ được gọi đi vớt điện thoại bị rơi xuống nước của du khách nên xung quanh chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Tạ Mẫn cười lạnh một tiếng, nhìn mặt sông rồi đột nhiên nói: "Tôi cũng không biết bơi, hay là tôi trả thêm ít tiền, cô dạy bơi cho tôi nhé??"

"Tôi sẽ không......."

Lời còn chưa dứt ngực tôi liền nhói lên, tôi đã bị đẩy xuống.

Tôi không kịp phản ứng đã rơi xuống sông, cả người nhanh chóng chìm trong nước.

“Cứu......”

Tôi thậm chí còn không thể nói ra hai chữ cứu mạng đã chìm xuống nước, rõ ràng sông chỉ sâu hơn một mét nhưng tôi làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Trong sự hỗn loạn, tôi thấy Tạ Mẫn đang nhìn tôi cười.

Sau đó, một bàn tay vươn xuống kéo tôi lên.

“Khương Khương! Bà không sao chứ?”

Tôi bị sặc nước, mở mắt nhìn, là Trình Trì.

Những người khác trong tổ cũng chạy tới rất nhanh.

Tạ Mẫn nép sau những người khác, cắn môi lo lắng hỏi: “Khương Khương có sao không? Làm mình sợ chết mất huhu.”

Vở kịch còn chưa kết thúc, Trình Trì bỗng nhiên mắng: "M.ẹ nó, cô có bệ.n.h không! Khương Khương không thể xuống nước, cô có biết không?”

Tạ Mẫn mặt tái nhợt, hai mắt rất nhanh đã đỏ lên: "Mình, mình không biết mà, sao cậu hung dữ với mình thế?”

Những người khác bên cạnh vội xoa dịu Trình Trì: "Đúng vậy đúng vậy, đây chỉ là ngoài ý muốn..."

“Cô thật sự khiến tôi bất ngờ đó! Cô nghĩ tôi mù hả? M.ẹ nó, tại sao cô không kêu cứu! Cô muốn nhìn cậu ấy ch.ế.t đuố.i sao?"

"Mình, mình, mình rất sợ!"

Tạ Mẫn có lẽ không ngờ rằng Trình Trì, người vẫn luôn nhẹ nhàng với cô, thậm chí có chút tôn thờ cô lại mắng cô, điều này rõ ràng đã làm cô ta hoang mang và xấu hổ.

Tôi nhìn cô ta, nỗi sợ hãi và tức giận đến xương tuỷ khiến tôi rùng mình.

Tôi vẫn luôn nghĩ cô ta chỉ là một cô gái nhỏ ghen tuông nên không tranh cãi, không so đo với cô ta, nhưng lần này cô ta lại muốn lấy mạn.g tôi.

Hổ không gầm lại tưởng Hello Kitty hả (*), Tạ Mẫn đã gây ra quá nhiều chuyện.

(* )兔子急了也是要咬人的: Con thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người , Ý nói ở đây sức chịu đựng của con người có giới hạn, dù có hiền lành đến đâu cũng sẽ không chịu nổi mà vùng dậy trả thù.

“Trình Trì.”

Tôi lùi lại nửa bước, nhìn chằm chằm Tạ Mẫn rồi run giọng nói: "Báo cảnh sát đi.”

“Khương Khương, cậu có ý gì vậy?”

"Cô vừa mới đẩy tôi mà, đã quên rồi sao?"

Cô ta lùi lại, che miệng bắt đầu khóc lóc với vẻ mặt đáng thương.

"Rõ ràng chính cậu tự ngã xuống mà, sao cậu lại vu oan cho mình chứ?"

"Khương Khương, mình vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, thế mà cậu lại mập mờ với A Nghiên, mình cũng không dám nói gì về điều đó, vậy mà…,thật không ngờ cậu là người như vậy......"

Cô ta khóc như một đóa sen nhỏ bị mưa đánh qua, trông rất oan ức.

Những người xung quanh có lẽ là xem nhiều phim điện ảnh và truyền hình quá rồi nên cho rằng là tôi tự mình nhảy xuống rồi vu oan cô ta, nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tổ trưởng đi tới, khúm núm khuyên nhủ: "Đúng vậy Khương Khương, cậu có nhớ lầm không? Mẫn Mẫn sao có thể là người như vậy chứ?”

Trình Trì tức giận ngẩng đầu lên: "Lời này của cậu là có ý gì? Cô ấy không phải loại người đó? Vậy Khương Khương mới là…"

Lúc cậu ấy hét lên, tiếng bước chân vội vã truyền đến từ bên ngoài đám đông, một lát sau, một thân hình cao lớn đẩy mọi người ra, thở hổn hển rồi ngồi xổm xuống, năm lấy cánh tay của tôi vội hỏi: "Khương Khương, cậu không sao chứ?”

Là Thịnh Nghiên.

Trên trán cậu ấy đều là mồ hôi trong khi bây giờ trời cũng không nóng lắm, có lẽ là do đã chạy đến đây.

Trên tay còn cầm hộp thuốc gần như biến dạng.

Đó là thuốc giảm đau cho Tạ Mẫn.

Trái tim tôi nhói lên, rũ mắt xuống rồi rụt tay lại.

Cậu ấy sững người một chút, bàn tay trống rỗng không biết làm sao thu hồi lại.

Tạ Mẫn giống như lá trên cây rụng xuống, quỳ xuống đất rồi nắm lấy tay Thịnh Nghiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khóc ròng nói: "Bọn họ khăng khăng là em đẩy Khương Khương, em thật sự không làm như vậy!"

Cô ta dụi dụi mắt, vừa khóc vừa oán trách giống như oan ức lắm: "Em vẫn luôn biết bạn bè của anh không chấp nhận em, em vẫn đang cố gắng hòa nhập nhưng không nghĩ tới ác ý của bọn họ đối với em lại lớn như vậy, còn muốn báo cảnh sát để dọa em..."

Thịnh Nghiên không hề nhìn cô ta, chỉ nhìn tôi hỏi: "Khương Khương, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Ánh mắt kiên định như vậy, ôn nhu như vậy, như thể trời có sập xuống đều có cậu ấy bảo vệ tôi.

Tôi đã từng bị ánh mắt như vậy đánh lừa, để rồi nghĩ là cậu ấy thích tôi.

Nhưng đó đều là giả, là do tôi quá mù quáng, cậu ấy không hề thích tôi.

Cũng sẽ không bao giờ đứng về phía tôi.

Tạ Mẫn còn đang khóc, người xung quanh còn đang khuyên nhủ.

Trình Trì tức giận giữ họ lại, giận đến nhe răng trợn mắt giống như một chú chó dữ.

“Trình Trì, đừng tranh cãi với cô ta làm gì.”

Tôi bình tĩnh lại, nắm lấy bàn tay muốn đánh người của Trình Trì.

Sau đó giơ tay hướng về phía cái cây đằng xa.

Vì tính thẩm mỹ nên khu du lịch đã làm camera thành hình giống tổ ong, trước khi bị ngã xuống nước tôi đã đứng quan sát rất lâu mới nhận ra.

“Camera không biết nói dối đâu.”

7.

Mãi đến khi camera được mở ra, Tạ Mẫn mới sửa miệng nói rằng cô ấy chỉ đùa với tôi thôi, chúng tôi là bạn tốt, cô ấy không có bất kỳ động cơ nào.

"A Nghiên, anh hãy tin em, anh thấy em vẫn luôn rất thích Khương Khương mà, làm sao em có thể hại cô ấy được!"

Cô ta nắm lấy tay Thịnh Nghiên, cố gắng thuyết phục cậu ấy rằng cô ta vô tội.

Tôi cười lạnh: "Cô thích tôi? Nhưng ngày đầu tiên gặp mặt cô đã bảo tôi xóa liên lạc với Thịnh Nghiên đi mà.”

Mặt cô ta tái nhợt, tức giận nói: "Cậu nói bậy bạ gì đó! Mình không có…”

Cô ta nói không nên lời.

Bởi vì trước mặt cô ta, là tấm ảnh chụp màn hình điện thoại của tôi.

Cô ta yêu cầu tôi xóa phương thức liên lạc của Thịnh Nghiên, sau đó thu hồi rất nhanh gần như không để lại dấu vết.

Nhưng thật đáng tiếc, điện thoại di động của tôi có chức năng ‘chụp màn hình bằng cử chỉ’, và tôi có thể nắm tay để chụp màn hình.

Lúc cô ấy gửi tin nhắn tới tôi chỉ đang gãi trán, điện thoại di động cảm nhận được nên phán đoán nhầm thành động tác chụp màn hình.

Thịnh Nghiên nhìn tấm ảnh kia một lúc lâu rồi nhướng mày hỏi tôi: "Cho nên cậu xóa tôi là vì chuyện này?"

Tôi nghiến răng, vội quay người bỏ đi không nói một lời.

Chuyện tố cáo Tạ Mẫn cũng không dễ dàng như vậy.

Ở đồn cảnh sát, các giáo viên và nhân viên tư vấn đã thay phiên nhau đến thuyết phục rằng chúng tôi đều là bạn cùng lớp, không nên làm cho mọi chuyện phức tạp hơn.

"Khương Khương, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường. Đều là sinh viên của Đại học A em cũng nên bảo vệ danh dự của trường chứ.”

"Em cũng không phải là đứa nhóc ngây thơ, ngay cả đạo lý này cũng không hiểu?"

"Thầy thấy chẳng qua là 2 cô gái mới lớn chơi đùa nhau thôi mà, sao có thể đến mức độ đấy chứ?"

“Khương Khương à, chỉ cần em đồng ý hòa giải, nhà trường sẽ bồi thường cho em.”

Bọn họ vì sao lại lo lắng như vậy, đương nhiên là vì người bố tốt của Tạ Mẫn là bí thư của trường Đại học A.

Sau khi con gái bị tạm giam, bí thư Tạ đã tìm tôi nói chuyện rất nhiều lần, phân tích lợi hại cho tôi.

Vài lần nói chuyện khiến tôi ý thức được, nếu tôi không hòa giải thì ngay cả tốt nghiệp tôi cũng sẽ không qua được.

Cuối cùng tôi chọn hòa giải, chấp nhận lời xin lỗi và bồi thường không hề có thành ý của Tạ Mẫn.

Nhưng mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy vì tôi đã chuẩn bị một món quà cho họ.

Ngày hôm đó khi tôi từ phòng làm việc của bố Tạ Mẫn đi ra, Trình Trì đến đón tôi, cậu ấy nhìn lên cửa phòng làm việc chưa tắt đèn, nắm chặt tay, cắn răng nói: "Khương Khương, chúng ta không thể chịu đựng sự bất công này được.”

Chắc chắn rồi.

Tôi cũng không phải là cái thảm chùi chân để mấy người bọn họ muốn làm gì thì làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK