Mục lục
[Zhihu] Thiếu nữ giấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm hơn bình thường.

Cha tôi qua đời một cách kỳ quái, nhưng tang lễ thì vẫn phải làm.

Tôi chỉ không ngờ rằng, khó khăn đầu tiên tôi gặp phải lại đến từ những người thân của mình.

Nhìn người chú mang vẻ mặt đắc ý đang đứng đối diện tôi lúc này, trong lòng tôi có chút khó tin.

"Chú, chú đang nói gì vậy?"

Khuôn mặt của chú như đang nói:

"Ta làm thế này cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi.”

"Tông Lâm à, cháu thừa biết là từ trước đến nay cha cháu rất thích anh họ. Nếu cháu muốn nhờ nó hỗ trợ thì cũng được thôi, chỉ cần cháu có thể đưa cho chúng ta từng này…”

Nói rồi ông ta giơ ngón tay lên. Ý ông ta là, nếu muốn anh họ giúp đỡ, thì tôi phải đưa cho họ 10.000 nhân dân tệ.

Họ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng còn phải xem tôi có đồng ý hay không!

Tôi quay người bỏ đi.

Tiệm đồ giấy của nhà tôi tuy làm ăn phát đạt, nhưng mấy năm nay tiền phải chi rất nhiều, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cuối cùng thì tôi chỉ có thể giận dữ đi khỏi nhà chú, tôi biết họ muốn gạt người, nhưng không ngờ lòng dạ họ lại đen tối tới vậy.

Tôi đang vội vã bước đi, thì bất ngờ đụng phải một người.

“Này, chú ý đường đi chứ!”

“Xin lỗi, anh có sao không?"

Tôi ngước lên nhìn, đó là anh họ của tôi, sắc mặt lạnh lẽo của tôi ấm hơn một chút.

Từ khi tôi còn nhỏ, anh họ đối xử với tôi khá tốt.

"Anh Tông Bách, sao anh lại vội vàng thế?"

"Tông Lâm?"

Khi Tông Bách nhìn thấy người mà anh ấy đụng phải là tôi, anh đã thở phào một hơi.

"Không sao đâu, em vừa đi ra từ nhà anh à?"

“Vâng."

"Có phải vì chuyện của chú hai không?"

“Vâng."

Anh ấy thấy sắc mặt tôi không được tốt, đoán được đại khái tôi vừa xích mích với chú của mình.

“Không sao đâu, để anh giúp em.”

Tôi cảm động nhìn anh:

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như thế. Dù sao thì trước đây chú hai đối xử với anh rất tốt mà. Em đã mua hết những đồ vật cần thiết rồi chứ?"

"Dạ rồi."

"Vậy thì tốt rồi. Anh còn có việc khác phải làm trước. Lát nữa anh sẽ qua nhà tìm em sau.”

Nói xong, anh Tông Bách vội vàng rời đi, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng anh ấy.

Tôi lắc đầu cười, nhưng vừa quay người định về nhà, tôi chợt nhớ ra.

Vừa rồi khi tôi đụng vào anh Tông Bách, tôi đã ngửi thấy mùi mực quen thuộc trên người anh ấy.

Mùi mực đó giống hệt như loại mực dùng để vẽ hình nhân bằng giấy ở cửa hàng của tôi.

Tại sao trên người anh họ tôi lại có mùi như thế này?

Anh ấy có đến cửa hàng của tôi không?

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng chạy về cửa hàng.

9.

Ngay khi tôi sắp về đến nơi, tôi lại lưỡng lự.

Cha tôi c/h/ế/t trong cửa hàng đồ giấy, lại thêm việc Thanh Thanh tấn công tôi ở đó, điều này khiến tôi càng thêm do dự.

Khi tôi chuẩn bị quay người lại, tôi nhìn thấy một bóng người lén lút mở cửa.

Tôi sửng sốt một lúc, gần đây trong thị trấn xảy ra hai vụ án mạng, nếu đây không phải là cửa hàng của tôi, thì tôi cũng không muốn đến nơi này.

Tôi lặng lẽ đi theo người nọ, bóng dáng này khiến tôi thấy quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Khi hắn ta quay đầu lại, tôi mới hiểu tại sao tôi cảm thấy hắn có hơi quen.

Hóa ra là Trương Bảo Văn, em trai của Thanh Thanh, nhưng hắn ta đến đây làm gì?

Tôi thấy hắn ta bắt đầu lục lọi các hộc tủ, dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi rơi vào mơ hồ, Thường Tam Nguyên, cha tôi, Thanh Thanh, Trương Bảo Văn và anh Tông Bách, những người này dường như được kết nối với nhau bằng một sợi dây vô hình nào đó.

Lúc này có một lực yếu ớt kéo quần áo của tôi, tôi quay lại nhìn, thiếu nữ giấy trông giống Thanh Thanh đang dựa vào bên phải tôi.

Lúc này, khi nhìn thấy gương mặt quỷ dị ấy ở khoảng cách gần như vậy, dù cho tôi thường xuyên phải đối mặt với những hình nhân bằng giấy trong cửa hàng, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

Mồ hôi lạnh chảy ra từ bên tai, tôi vô tình chạm vào chiếc ghế bên cạnh.

Trương Bảo Văn nghe thấy tiếng động, vội vàng bước về phía tôi.

"Ai? Ai đang ở đó?"

Thiếu nữ giấy Thanh Thanh nhìn tôi, khẽ nhếch môi cười rồi lập tức nhảy ra ngoài.

Tôi ngơ ngác một chút, giật mình chạy ra theo.

Khi Trương Bảo Văn nhìn thấy Thanh Thanh, hắn ta sợ hãi đến mức ngã xụi lơ trên đất.

“Chị ơi, em không cố ý đâu! Tất cả đều là do Thường Tam Nguyên và Vương lão đầu làm, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến em.”

Ai mà ngờ được, thiếu nữ giấy làm như mắt điếc tai ngơ, cầm rìu giấy bổ về phía Trương Bảo Văn.

Một mùi tanh tưởi truyền tới, hóa ra là Trương Bảo Văn sợ đến mức tè ra quần.

Khóe miệng thiếu nữ giấy vòng lên một độ cong, cười như không cười, khóc cũng chẳng phải khóc.

Miệng của thiếu nữ giấy hơi mở ra rồi khép lại, từ miệng nó phát ra những thanh âm tựa như tiếng gió.

“Trước đây tôi đối xử với cậu tốt như thế, vậy mà cậu lại muốn g/i/ế/t tôi!”

Nhìn thấy Trương Bảo Văn sắp c/h/ế/t dưới lưỡi rìu của Thanh Thanh, một tiếng hét chói tai vang lên.

“Thanh Thanh, không được!”

Tôi quay lại, giọng nói đó là anh Tông Bách.

Không ngờ tới, thay vì sợ hãi, anh Tông Bách lại lao đến ôm lấy người giấy.

"Thanh Thanh, nếu cô tin tôi thì hãy giao mọi việc cho tôi."

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Thanh Thanh và anh Tông Bách lại thân nhau như vậy.

Trong trí nhớ của tôi, họ còn chưa từng một lần nói chuyện với nhau.

10.

Anh Tông Bách và tôi đang ngồi trong phòng chính, Trương Bảo Văn bị đuổi về, còn thiếu nữ giấy Thanh Thanh thì không biết đã đi nơi nào.

Sau khi nghe anh Tông Bách kể lại, tôi cảm thấy không thể tin được.

“Chính anh là người đã vẽ mắt cho thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên?”

Anh Tông Bách có chút buồn rầu, gãi đầu.

“Ừ, ban đầu anh chỉ vì hiếu kỳ mà thôi. Có một lần chú hai không có ở nhà, vừa lúc Thường Tam Nguyên mang người giấy đến. Anh vô tình vẽ thêm mắt cho nó, không ngờ lại gây ra nhiều rắc rối như vậy."

Anh Tông Bách đã học nghề từ cha tôi một thời gian, nhưng anh ấy không thích công việc kinh doanh này, nên cha tôi đã từ bỏ ý định giao cửa hàng cho anh ấy.

“Vậy chuyện giữa anh và Thanh Thanh là sao vậy?”

“Anh không biết. Lần trước anh đến cửa hàng, anh đã gặp Thanh Thanh, cô ấy nói muốn trả thù. Sau đó anh vẫn luôn đi theo sau cô ấy, nhưng lại mất dấu, không ngờ lại có thể gặp cô ấy ở đây.”

Tôi sững sờ một lúc:

“Ý anh là, kẻ đã g/i/ế/t Thường Tam Nguyên không phải Thanh Thanh?”

Anh Tông Bách tỏ vẻ nghiêm túc:

"Làm sao Thanh Thanh có khả năng này? Hơn nữa, em và cô ấy còn từng là bạn tốt, em hẳn phải biết rõ hơn anh cô ấy là người như thế nào.”

Khi nói, anh Tông Bách nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi hơi mất tự nhiên nên chỉ có thể nhìn sang hướng khác.

“Em chỉ tò mò thôi. Đúng rồi, anh Tông Bách, anh vừa nói sẽ giúp Thanh Thanh trả thù, cả những gì mà Trương Bảo Văn đã nói trước đó, đằng sau cái c/h/ế/t của Thanh Thanh có phải có ẩn tình nào khác không?"

Anh Tông Bách thở dài:

"Chuyện dài lắm, anh chỉ mới tìm ra được một vài manh mối..."

Anh Tông Bách còn chưa nói xong, đã có tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, rồi càng lúc càng gần.

Ngoài nhà có tiếng gõ cửa, khi mở cửa, tôi thấy người bên ngoài là Chu Bình và những người khác.

Tôi hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cảnh sát Chu, có chuyện gì vậy?"

Chu Bình nhìn tôi và anh Tông Bách bằng một ánh mắt đầy nghiêm túc.

"Tôi vừa nhận được thông báo rằng Trương Bảo Văn đã c/h/ế/t. Người cuối cùng mà cậu ta tiếp xúc trước khi c/h/ế/t chính là anh.”

"Cái gì?"

Anh Tông Bách và tôi sửng sốt nhìn nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người, không thể tin nổi.

Tôi vội vàng giải thích:

"Cảnh sát Chu, có người nhà họ Trương ở đó khi chúng tôi đưa Trương Bảo Văn về, lúc đó cậu ta vẫn ổn, chỉ hơi sợ hãi mà thôi."

Sắc mặt Chu Bình khó coi, dù sao anh ta nhậm chức còn chưa được bao lâu, trong thị trấn này lần lượt xảy ra án mạng, mà mấu chốt là không tìm được manh mối hữu dụng nào.

Thành phố đã cử một đội chuyên viên xuống, bọn họ sẽ sớm đến đây.

"Chúng tôi đến nhà họ Trương để điều tra. Khi anh đưa Trương Bảo Văn về, lúc đó không có ai trong nhà. Hơn nữa, đồn cảnh sát vừa nhận được một lá thư trình báo, trong đó nói rằng cái c/h/ế/t của Thường Tam Nguyên và Vương Đại Thạch đều có liên quan đến anh, mời anh theo chúng tôi về đồn một chuyến!"

Mặt tôi lập tức tái nhợt.

Chuỗi sự kiện này giống như một cái bẫy, chúng tôi hệt như những con rối không thể vùng vẫy, chỉ có thể chờ người ta điều khiển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK