Đột nhiên, cảm thấy đau nhói, làm cho Lâm Tu Chân lập tức từ thiên đường trở lại nhân gian, từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Dụi dụi cặp mắt mơ hồ, Lâm Tu Chân trợn mắt há hốc mồm thấy một màn trước mắt.
Tiểu hồ ly tuyết trắng, bốn tiểu móng vuốt ôm dục vọng cứng rắn giữa hai chân của hắn, đầu lưỡi ẩm ướt, như có như không liếm liếm, dáng vẻ giống như ăn kem. Cái đuôi xù lông, đung đưa trái phải, nhẹ nhàng cọ cọ trên bắp đùi Lâm Tu Chân.
Nhìn tiểu tử kia kỹ thuật ngờ nghệch, không cẩn thận, răng nhọn quét qua dục vọng kiên định kia.
Lâm Tu Chân bị đau ai nha một tiếng, mới đem bé con đang chuyên chú kia hấp dẫn tới đây. Con ngươi đen láy linh lợi nhìn Lâm Tu Chân.
Bị một màn trước mắt làm cho choáng váng, đây tính là cái gì? Một tiểu hồ ly...... khẩu...... khẩu giao cho mình? Lâm Tu Chân cảm thấy đại não sống mấy trăm năm có chút rỉ sét, nhất thời không phản ứng kịp.
Một người một hồ kinh ngạc nhìn nhau ba giây. Tuyết hồ lỗ tai nhỏ chớp động một cái, thấy Lâm Tu Chân không có gì phản ứng, lại vươn đầu lưỡi béo mập ra, lại mờ ám quét một cái qua đầu nấm nhạy cảm của hắn.
– Ahhhhhhhh!
Lâm Tu Chân chợt hét to lên, giận dữ nắm lấy cái đuôi tiểu hồ ly, đem nó ôm lên, vung tay lên liền đem tiểu hồ ngân bạch ném ra khỏi phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng thật lớn, đem cửa phòng ngủ hung hăng đóng lại, Lâm Tu Chân thẹn quá hóa giận rống to:
– Tiểu súc sinh đáng chết, sau này không cho ngủ cùng ta!
Mình cứ như vậy muốn tìm bất mãn sao? Lại muốn một tiểu hồ ly tới giúp mình tiết dục. Lâm Tu Chân cảm thấy tự tôn của hắn bị chà đạp nghiêm trọng. Hắn chui vào chăn, tự thôi miên:” Ta nhất định là đang nằm mơ, ta nhất định là đang nằm mơ...... “
Nhưng ngoài phòng ngủ, thanh âm cầu khẩn chi chi vang lên, còn có âm thanh tiểu móng vuốt cào cánh cửa, ở trong đêm khuya thanh vắng thật đặc biệt chói tai.
Lâm Tu Chân sửa sang lại áo ngủ, hít một hơi thật sâu, phiền não trở mình mấy cái, rồi lại không cách nào ngủ. Thật ra thì tiểu tử kia cái gì cũng không hiểu, không chịu thua kém chính là tiểu đệ đệ của mình, tựa hồ cũng có thể đem lửa thổi đến trên thân tiểu động vật không hiểu chuyện.
Lại ở trên giường lăn lộn một trận, Lâm Tu Chân rốt cục không nhịn được, đứng dậy mở cửa phòng ra.
Tuyết hồ trước cửa, lập tức đi vào, ôm lấy chân của hắn, con ngươi đen láy ngập nước, đáng thương rớt ra mấy hạt lệ. Lòng của Lâm Tu Chân cũng nhói một cái. Liền thở dài một tiếng, đem vật nhỏ kia bế lên.
– Tiểu Quai, phải nghe lời. Sau này không thể chơi đùa...... thân...... thân thể của ta! Biết không?
Tiểu hồ ly chi một tiếng, đem đầu chôn ở trong ngực Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân lại lên giường, lầm bầm lầu bầu nói:
– Xem ra thật sự phải nhanh tìm nữ nhân tới tiết hỏa mới được......
Hắn không có phát hiện, tuyết hồ trong ngực nghe vậy run rẩy một chút, móng vuốt chặt chẽ níu lấy cổ áo hắn.
Nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có người ở trên cổ của mình nhẹ nhàng gặm cắn, ngứa ngứa một chút rất thoải mái. Thân thể, lại nóng lên. lần này Lâm Tu Chân chính là rất nhanh thanh tỉnh: khẳng định lại là tiểu hồ ly thích tác quái!
Hắn mở mắt, lại thấy một mái tóc trắng bạc ở cổ của mình cọ tới cọ lui. Lâm Tu Chân ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn tay chân quấn quanh ở trên người mình...... người!
Không sai! Vốn là người. Người sống sờ sờ!
Một mái tóc trắng bạc, thân thể trắng noãn như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, chân thật: ” dáng như cây ngọc, khí chất như hoa lan”. Không đúng, so với cây ngọc hoa lan còn xinh đẹp hơn mấy phần. Nhìn hàng mi dài và ánh mắt đầy mị hoặc, con ngươi đen lay láy đang sợ hãi nhìn mình. Mang theo vài phần sợ hãi, vài phần ngượng ngùng, vài phần mập mờ, mấy phần chờ mong.
Dù sao cũng đã sống mấy trăm năm, Lâm Tu Chân lập tức hiểu. Tiểu hồ mang về từ Trường Bạch sơn, lại là một linh hồ có thể hóa thành người. Chỉ nói nó khả ái, thông minh, hiểu lòng người. Nhìn như một tiểu hồ ly không hiểu sự đời, không nghĩ tới thật ra là tiểu hồ ly tu luyện thành tinh.
Lâm Tu Chân không khỏi thốt lên:
– Ngươi là tiểu Quai? Nhìn thế nào cũng không giống hồ ly tu luyện ngàn năm a.
– Ta chỉ mới 15 tuổi......
Thanh âm dễ nghe tựa chuông bạc, ôn nhu mị mị truyền tới lỗ tai, hết sức êm tai.
Lâm Tu Chân không hiểu nhéo nhéo gò má của thiếu niên, da thịt trơn mịn, cảm giác tinh tế như vuốt qua mặt nước. Là thật, không phải là đang nằm mơ nha.
– 15 tuổi như thế nào biến thành người đây?
Tiểu hồ nhíu mày một cái, cố gắng làm bộ dáng suy tư:
– Ta cũng không biết. Phụ thân cùng mẫu thân cũng có thể biến thành người. Ta lúc còn rất nhỏ cũng biến hóa rồi.
Nguyên lai là bảo bảo của hồ tiên, không trách tuổi còn nhỏ cũng có bản lãnh biến hóa, Lâm Tu Chân đã hiểu.
– Thời điểm ở trên núi, tại sao không biến thành người? Suýt chút nữa liền bị người ta lột da!
Lâm Tu Chân thấy trên khuôn mặt tuyết trắng kia, bị mình xoa nắn thành những vết nho nhỏ hồng hồng, tiểu tử kia cong cong khóe miệng, đôi mắt đẫm lệ nhìn mình, vội vàng đổi thành vuốt ve. Đau lòng nhẹ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.
Tiểu Quai bị hắn hỏi, sửng sốt một hồi, lại hồi tưởng lại tình huống gặp nạn trên núi, cắn cắn môi, nước mắt liền thi nhau rơi xuống, oa oa khóc lớn.
Lâm Tu Chân nhất thời không nhận ra vì sao bé con lại khóc, không biết an ủi như thế nào, tay chân luống cuống lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tinh xảo, nhỏ giọng dỗ dành nói:
– Tốt rồi tốt rồi, không sao. Đừng khóc, đừng khóc......
Bé con kia khóc thút thít một lúc rồi nói:
– Phụ thân cùng mẫu thân nói, ngàn vạn lần không thể biến thành hình người. Nếu không bị người thấy được, sẽ bị ăn tươi......
Đó cũng là lý do tốt, tiểu hồ xinh đẹp như vậy, nếu như bị người xấu thấy được, đừng nói lột da, sợ rằng ngay cả xương cũng không còn. Lâm Tu Chân không khỏi cũng gật đầu một cái, liền lại hỏi:
– Vậy bây giờ thì tại sao phải biến thành người?
Tiểu Quai cũng không trả lời, chợt nhào tới trong ngực Lâm Tu Chân, tứ chi vững vàng ôm chặt, giống như gấu nhỏ ôm lấy thân cây. Đầu nhỏ làm nũng cọ xát trong ***g ngực Lâm Tu Chân, làm cho hắn không khỏi nhớ tới, bộ dáng tiểu hồ ly tuyết trắng ôm thùng bắp rang lớn. Hắc, cảm giác chính mình như một thùng bắp rang.
Lâm Tu Chân ôm thân thể trần truồng tuyết trắng trong ngực, khẽ vuốt ve sống lưng bóng loáng kia, không nhịn được trong lòng than thở một tiếng: mặc kệ là hồ ly, hay là người, có cảm giác là tốt a.
Tiểu Quai gặm cắn cổ Lâm Tu Chân, gương mặt xấu hổ ửng hồng làm cho người ta yêu thương, miệng mơ hồ nói:
– Ta không muốn nhìn ngươi cùng nữ nhân trần truồng. Ta muốn cùng ngươi ***..... ngươi không thích hồ ly, ta không thể làm gì khác hơn là biến thành người......
Lâm Tu Chân lần này giật mình không nhỏ, hắn ôm bả vai tiểu Quai, đem hắn từ trong lòng ngực kéo ra:
– Ngươi...... ngươi biết cái gì là *** sao?
– Biết, biết. Trong TV có chương trình thế giới động vật......
Tiểu tử kia đắc ý nói, thoát ra khỏi cái ôm của Lâm Tu Chân, nằm ngửa ở trên giường, hai chân thon dài tuyết trắng mở ra thành chữ M, hai tay bài khai cánh mông, lộ ra tiểu hoa cúc phấn nộn một màu hồng phấn mê người đang mấp máy:
– Chủ nhân...... ta có tiểu động có thể *** a......
Nhìn một màn xuân cung đồ sống động trước mắt, chính là thánh nhân chỉ sợ cũng muốn chảy máu mũi. Huống chi Lâm Tu Chân vốn không phải là thánh nhân. Hắn âm trầm cười một tiếng, liền cúi người đè lên, vuốt ve cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ thắm mê người của tiểu Quai nói:
– Hồ ly tinh đều *** đãng như vậy sao?
Tiểu hồ chớp chớp ánh mắt ngây thơ, không hiểu hỏi:
– Chủ nhân, cái gì là *** đãng?
Lâm Tu Chân hôn như mưa xuống khuôn mặt tựa ngọc của tiểu Quai.
– Ta sẽ dạy ngươi. Bé ngoan, không nên gọi ta chủ nhân. Gọi ta a Chân......
Tiểu Quai dưới người vẫn còn hỏi:
– Nhưng là, nhưng là trên TV thú cưng cũng gọi người nuôi bọn họ là chủ nhân a......
Lâm Tu Chân thở dài một tiếng.
– Tiểu ngốc, ta cho tới bây giờ cũng chưa hề xem ngươi là thú cưng. Hết thảy sinh linh đều ngang hàng......
Nói xong, liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn líu lo không ngừng, tinh tế gặm cắn, đầu lưỡi cũng không thành thật cậy ra hàm răng tiểu hồ, xâm nhập vào, tìm được đồng bạn của nó dây dưa đùa giỡn.
Tay của Lâm Tu Chân, từ từ trêu chọc tiểu anh đào trước ngực tiểu Quai, thuận theo làn da trơn mềm đi xuống phía dưới, đột nhiên, từ giữa hai chân tiểu Quai lấy ra một vật nhỏ nhung mềm.
Hắn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu lên, thấy bé con bị kỹ xảo của mình mê hoặc, sắc mặt mê ly, trong mái tóc màu bạc lại dựng thẳng hai lỗ tai hồ ly. Liền cúi đầu cười nói:
– Tiểu yêu tinh tu hành không đủ, cái đuôi hồ ly của ngươi cũng lộ ra.
Tiểu Quai còn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, bị Lâm Tu Chân vừa nói như vậy, mới thanh tỉnh một ít, ôm lấy cái đuôi to của mình, lăn đến bên kia giường, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Biến! Biến! Ta biến!
Đáng tiếc đạo hạnh không đủ, cái đuôi hồ ly bị hiện hình càng gấp gáp, càng biến không được. Tiểu tử kia gương mặt xấu hổ đỏ bừng, nhìn Lâm Tu Chân tự tiếu phi tiếu nhìn mình chằm chằm, cắn cắn môi, rốt cục không nhịn được oa oa khóc.
Lâm Tu Chân kéo cái đuôi to của bé, đem tiểu hồ kia kéo vào trong ngực, yêu thương hôn lên những giọt nước mắt trong suốt, nhẹ giọng dỗ dành nói:
– Đừng khóc. Cái đuôi cùng lỗ tai cũng rất khả ái. Ta rất thích......
Hàng mi thật dài như quạt lông nhẹ chớp mấy cái, còn điểm vài giọt lệ, hấp hấp lỗ mũi, nghẹn ngào hỏi:
– Có thật không? Ngươi không phải là không thích dáng vẻ hồ ly của ta sao?
Lâm Tu Chân cúi người cắn cắn lỗ tai nhung mềm kia, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn.
– Dáng vẻ nửa người nửa hồ, rất khả ái...... giống như muốn nhanh một chút đem ngươi ăn hết......
Tiểu Quai sợ sệt run rẩy:
– A Chân, ngươi cũng muốn ăn ta sao?
Lâm Tu Chân cố ý trêu cợt:
– Rất muốn ăn a. Ngươi nguyện ý không?
Tiểu hồ hết sức khổ sở cắn cắn môi, bĩu bĩu môi, bộ dáng lại muốn khóc thút thít, làm cho Lâm Tu Chân cũng không nhẫn tâm trêu chọc nữa. Hắn ha hả cười, cắn cổ tiểu Quai.
– Không đùa ngươi nữa. Chúng ta tới làm chuyện rất thoải mái đi......
Đêm còn rất dài. Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai thân thể trần trụi ngọt ngào quấn thành một khối. Tiếng rên rỉ quẩn quanh thật lâu tràn ngập phòng ngủ đầy sắc thái ***......