"Múa xấu lắm, nhưng nàng có lòng thì trẫm miễn cưỡng nhận. Tối nay trẫm sẽ lật thẻ bài của nàng."
"..."
Thôi toang thật rồi! Bây giờ phải làm sao? Lật thẻ bài có nghĩa là thị tẩm ấy, vậy là đêm nay nàng phải ngủ với câu hoàng đế này ư? Trao cho hắn một đêm nồng cháy à? Hắn đẹp thì có đẹp thật đấy nhưng mà dính phải hắn thì đời nàng tiêu chắc, thế nào nữ chính cũng đối địch với nàng và một dây bi kịch bắt đầu được kéo ra. Mẹ nó! Nàng không muốn đấu đá hậu cung, nàng muốn tìm mỹ nam yêu đương vui vẻ cơ!
Lúc đó Đào Mộng Sơ dùng hết lòng can đảm mấp máy khóe môi toan từ chối, hoàng thượng đột nhiên trừng mắt với nàng một cái. Lời tới cổ họng nàng nuốt vào luôn, không dám hé răng từ chối nữa.
Đào Mộng Sơ nước mắt lưng tròng, nàng gục xuống bàn khóc thương số phận bi thương. Chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, trong lòng vẫn mong cẩu hoàng đế đổi ý chuyển hướng sang Diên Hy Cung vui vẻ với nữ chính.
Tiểu Hồng trông thấy dáng vẻ này của nàng, em ấy cho rằng nàng đang trong mong hoàng thượng đến.
"Hoàng thượng đã truyền lệnh lật thẻ bài, chắc chắn người sẽ đến với nương nương."
Lời an ủi của Tiểu Hồng là một cái tát giáng thẳng xuống mặt Đào Mộng Sơ. Nàng không cần cái chắc chắn đó, nàng muốn tên h/ôn q/uân kia đổi ý, Đào Mộng Sơ não nề không đáp.
"Nô tì đã cho người chuẩn bị yếm lụa mỏng thêu sen, da nương nương trắng mặc vào nhất định sẽ câu hồn hoàng thượng."
"Ngươi g/iết bổn cung luôn đi, Tiểu Hồng!" Nàng mà mặc yếm đào cho hắn xem á?
"Hoàng thượng tới!" Bên ngoài có người hô to. Đào Mộng Sơ lập tức quỳ xuống tiếp đón hoàng thượng vào trong, cẩu hoàng đế trị quốc thì chậm chạp rùa bò, thị tẩm mỹ nhân thì nhanh như cắt.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Đào Mộng Sơ cắn răng nói.
"Ái phi đứng lên đi." Trình Kính khuỵu người đỡ nàng đứng dậy, sau đó kéo tay nàng sà vào bàn rượu chuẩn bị sẵn.
"Dùng bữa cùng trẫm."
Tên khốn! Ngươi muốn cho ta ăn ngon trước khi hành xác ta không lết nổi xuống giường chứ gì!
Trong lòng Đào Mộng Sơ gào lên thê lương, ngoài mặt vẫn cười nói: "Dùng bữa cùng hoàng thượng là vinh dự của thần thiếp."
Hắn gật đầu, Trình Kính liếc mắt nhìn bàn ăn, trên bàn có rất nhiều món ngon được chuẩn bị sẵn, nhưng lọt vào mắt hắn là món hầm rau dền. Loại rau mà Đào Mộng Sơ cực kỳ ghét, trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ: Phải dạy dỗ cái tính kén ăn của nàng.
Đích thân hoàng thượng múc bát canh hầm ra bát, đẩy về phía Đào Mộng Sơ.
"Tuệ Phi, rau dền rất tốt nàng ăn nhiều vào."
Nàng nhìn cái bát đầy rau dền trước mắt rồi lại ngước mắt nhìn hoàng thượng. Hay lắm! Cẩu hoàng đế khốn kiếp! Biết bao nhiêu món ngon trên bàn không gắp, lại múc cho nàng bát canh đầy rau dền. Nàng chúa ghét rau dền.
Đôi mày Trình Kính nhíu lại, tỏ ý không vui, hắn nhìn nàng: "Nàng không muốn dùng ư?"
Hai mắt Đào Mộng Sơ đột nhiên sáng lên, nàng mỉm cười thật tươi với hoàng thượng.
"Oa! Đây là món canh thần thiếp thích nhất, thần thiếp thưởng thức sau, được không?"
Trình Kính thong thả đặt đũa xuống, hắn khẽ gọi: "Tiến Ngọc, Tuệ Phi không cần ăn cơm nữa, mang cơm ngục vào đây."
Đào Mộng Sơ dứt khoát nốc hết chén canh, một cọng rau cũng không để sót.
Cái thái hậu nhà anh!
Trình Kính nhìn thấy Đào Mộng Sơ ngoan ngoãn ăn canh rau, hai mắt hắn híp lại, vui vẻ hỏi: "Có ngon không?"
"Ngon lắm! Ọe... ngon lắm! Đây là bát canh rau dền ngon nhất thần thiếp... ọe... từng ăn."
Mặt mũi Đào Mộng Sơ tái xanh, không biết bao nhiêu năm rồi nàng mới ăn rau dền nhiều như vậy, cảm giác chán ghét dâng lên tận cổ họng, nhưng trước mặt h/ôn q/uân nàng không dám nôn. Chỉ có thể âm thầm ghi lại nỗi uất hận ngày hôm nay. Cẩu hoàng đế! Ngươi sẽ phải trả giá!
Trình Kính trông thấy nàng sắp nôn đến nơi, hắn không làm khó nàng nữa, bữa ăn diễn ra suôn sẻ, thi thoảng hắn chủ động gắp mấy món cho Đào Mộng Sơ, nàng vui vẻ ăn hết. Mắt hắn cụp xuống, quả nhiên nàng là Đào Mộng Sơ, sở thích ăn uống không lệch đi đâu được, bộ dáng háu ăn cũng giống hệt.
Đào Mộng Sơ vui vẻ ăn thịt, thi thoảng nàng len lén nhìn cẩu hoàng đế trầm tư, một hai lần nàng cảm thấy bình thường. Nhưng đến lần thứ ba nàng sực tỉnh ra. Khoan đã! Cái nết đang ăn uống vui vẻ tự nhiên nín thinh này quen lắm! Với cái kiểu hay ép nàng ăn rau thế này nữa. Sao lại giống hệt Trình Kính thế này? Còn nữa, điệu múa lúc sáng của nàng rất bất thường, hoàng thượng cũng không hỏi điệu múa đó từ đâu mà ra, tựa như hắn đã từng thấy qua. Đào Mộng Sơ nhớ lúc còn sống, Trình Kính rất hay chế nhạo nàng người ngợm cứng nhắc, múa may trong rất buồn cười.
Quan trọng nhất là Trình Kính là nam diễn viên xuất sắc! Nếu hắn diễn vai h/ôn q/uân trêu chọc nàng thì sao? Không lý gì đột nhiên h/ôn q/uân từ bỏ người trong mộng mà chạy qua đây tìm nàng cả.
Xác suất tên khốn Trình Kính giả đò rất cao, nhưng khả năng nam chính đổi tâm tính cũng không phải là không có. Nhỡ đâu nam chính và nữ chính mâu thuẫn, hắn chạy sang đây tìm nàng để chọc tức Lâm Nguyệt thì sao?
Vậy nên trong đầu nàng nhảy ra một phép thử, Trình Kính chưa từng đọc qua bộ tiểu thuyết này, có rất nhiều thông tin hắn không biết, nếu nàng tìm một vài chi tiết trong tiểu thuyết hỏi hắn thì sao? Đồ thật và đồ giả sẽ có câu trả lời khác nhau.
Đào Mộng Sơ liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng, nàng tìm chi tiết quen thuộc trong truyện đề cập đến, nàng chỉ có thể hỏi trong vòng mấy chương đầu từng đọc. Vậy nên mắt nàng dừng lại ở tấm hoành phi sau lưng, tình tiết này nằm ở chương bốn.
"Hoàng thượng, câu đối bình an người chấp bút tặng thần thiếp rất đẹp, mấy năm qua thần thiếp ngắm mãi không chán." Nàng dứt lời sau đó len lén nâng mắt nhìn Trình Kính.
"Ừ." Trình Kính khẽ gật đầu, hắn nói thêm: "Năm năm rồi nhỉ? Tết Nguyên Đán năm nàng còn là Đào Quý Nhân, Thái hậu bảo trẫm ngự bút ban câu đối bình an cho hậu cung, tấm biển này là cái đầu tiên trẫm ngự bút."
Trình Kính trả lời rất trôi chảy, tay cầm đũa của nàng siết chặt, trán nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hắn trả lời đúng, thậm chí còn chi tiết hơn trong truyện nàng đọc. Tiểu thuyết gốc không có chi tiết tấm biển là tấm đầu tiên, người trước mặt rõ như vậy e là nam chính h/àng r/eal rồi. Tay cầm đũa của nàng run lên. Trời ơi! Nàng không muốn dính vào nam chính đâu!
Hắn cụp mắt quan sát thái độ của nàng, quả nhiên là Đào Mộng Sơ muốn thử kiểm tra. Danh hiệu nam diễn viên xuất sắc ở kiếp trước không phải tự nhiên mà hắn có được, tất nhiên là do tài năng và trau dồi mài dũa, để diễn vai thật tốt, người diễn viên phải nghiên cứu kịch bản kỹ càng, những thứ râu ria cũng phải hiểu. Vậy nên một tháng qua, hắn đã tìm tòi nghiên cứu tên hoàng đế ở thế giới này, vai diễn này không thể nào lộ được, trừ phi hắn muốn.
Sau khi hai người dùng bữa xong xuôi, Đào Mộng Sơ rất miễn cưỡng đi theo cung nữ ra điện phụ canh y sửa soạn. Trình Kính ngồi trên giường chờ đợi, suy tính bước tiếp theo nên làm gì với nàng. Một lúc sau cung nữ đưa nàng vào trong, y phục thường ngày trút xuống, Đào Mộng Sơ chỉ khoác bên ngoài lớp áo choàng mỏng che đi yếm đào bên trong.
Trình Kính hơi ngửa người ra sau, hắn hắng giọng: "Tại sao trước đây trẫm không nhận ra, nàng đẹp đến nhường này."
"A Sơ, lại đây."
Lại cái thái hậu nhà anh!
"Hôm nay... thần thiếp không được khỏe, hay là chúng ta... chỉ ngủ thôi được không?"
Đôi mày Trình Kính lập tức nhíu lại, lạnh lùng nói: "Vậy ư? Trẫm không thích phi tần yếu đuối, lôi ra ngoài chém c/hết đi."
"Hoàng thượng! Tối nay thần thiếp có thể tay không vật c/hết một con hổ, khỏe mạnh vô biên ha ha ha!"
"..."
Đào Mộng Sơ ơi là Đào Mộng Sơ! Sao mày hèn quá vậy! Ông bà tổ tiên muối mặt thay mày đấy.
Nàng tóm lấy bình rượu cùng hai cái chén đặt sẵn trên bàn, cố gắng kéo dài thời gian một chút, được chừng nào hay chừng đó. Đào Mộng Sơ rót rượu, sau đó tiến đến trước mặt hoàng thượng: "Thần thiếp mời người một ly."
Dáng vẻ uyển chuyển mị hoặc như hồ yêu của nàng dần dần áp sát Trình Kính, nàng ngồi lên đùi hắn. Sau đó dâng lên cho Trình Kính một ly, Đào Mộng Sơ ra sức lắc lư cơ thế m/ồi c/hài hắn uống, chỉ cần hắn uống ly rượu này, đêm nay hoàng thượng sẽ bất tỉnh nhân sự.
Trình Kính không chút hoài nghi đón lấy ly rượu trên tay nàng, một hơi nốc hết. Đào Mộng Sơ đắc chí nhoẻn miệng cười, đột nhiên cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo nàng, hắn dùng một lực nhẹ cũng đủ khiến trời đất xoay vòng. Nàng bị Trình Kính áp đảo, tấm lưng bé nhỏ dán chặt trên giường đệm.
Dáng người to lớn của Trình Kính đè lên người nàng, Đào Mộng Sơ chỉ kịp kêu lên một tiếng. Sau đó nàng cảm nhận được hơi thở nam tính, Trình Kính bóp chặt má nàng, cưỡng ép nàng hé môi. Đôi môi mỏng nóng ran giáng xuống cánh môi anh đào, thứ nước vừa ngọt vừa cay truyền từ miệng hắn vào miệng nàng, hai mắt Đào Mộng Sơ mở to, đó là rượu nàng mời hắn uống!
Thôi tiêu rồi! Đào Mộng Sơ! Mày tàn đời trong tay h/ôn q/uân rồi.
Trình Kính không dừng lại ở đó, sau khi h/ôn q/uân đút rượu cho nàng bằng môi hắn. Đây là lần đầu tiên Đào Mộng Sơ hôn, mật ngọt lẫn rượu nồng hòa tan rất kích thích. Đào Mộng Sơ rủa thầm trong lòng: Mẹ kiếp! Hôn nhau kích thích vậy sao? Bao nhiêu năm qua nàng mới được trải nghiệm.
Đối với một diễn viên như Trình Kính, hôn nhau là chuyện thường. Nhưng sau khi triền miên ngọt ngào với Đào Mộng Sơ, cơ thể của hắn lại phản ứng dữ dội, cả người đã căng cứng. Hắn biết, vì sao hắn lại phản ứng thế này.
Thử nghĩ xem, yêu thầm nàng mười mấy năm, cuối cùng cũng có ngày được ôm hôn nàng ngọt ngào như vậy, kìm nén mười mấy năm không bùng phát mới lạ đó.
Thuốc an thần dần dần ngấm vào người Đào Mộng Sơ, hai mắt nàng hoa lên, gương mặt hoàng thượng càng lúc càng nhòe đi. Mí mắt Đào Mộng Sơ nặng trĩu, nàng chớp chớp lấy lại bình tĩnh nhưng vô ích, nàng thiếp đi ngay sau đó.
Trình Kính cụp mắm nhìn nữ tử mềm mại dưới thân mình, làn da trắng ngần thân hình tuyệt mỹ, là một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. Trái tim hắn ngứa ngáy tột độ, Trình Kính cúi đầu, hôn cằm nàng một cái.
………
Sáng.
Lúc Đào Mộng Sơ bừng tỉnh, y phục trên người nàng đã được thay cái mới, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng thượng thay long bào chuẩn bị chầu triều. Nhận ra sau lưng có người nhìn mình chằm chằm, hắn ngoảnh đầu nhìn Đào Mộng Sơ.
"A Sơ tỉnh rồi à?"
Dứt lời hắn xoay người, tiến về phía nàng. Đào Mộng Sơ giật mình lùi vào trong. Trình Kính cúi đầu, làn môi mềm lướt qua vành tai nàng, giọng điệu cực kì thích chí: "Đêm qua nàng tuyệt lắm!"
Mặt mũi Đào Mộng Sơ lập tức đỏ lên, nàng ôm đầu cố gắng nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì, trên người có vết tích nào không. Nhưng hắn thu dọn tàn cuộc quá sạch, nàng không thể phát hiện ra nổi. Ở bên dưới hoàn toàn bình thường, không cảm thấy đau nhưng điều đó cũng chẳng nói lên gì cả! Vốn dĩ đây đâu phải lần đầu tiên nam chính thị tẩm nữ phụ phản diện chứ!
Vậy là hôm qua nam chính và nàng đã...
Cẩu hoàng đế! Ngươi là đồ khốn! Đồ lưu manh! Đồ háo sắc!
Trình Kính trông thấy sắc mặt xanh xám của nàng, trong lòng hắn rất vui, hắn nhịn cười phẩy tay áo đi chầu triều.
Để nàng hoang mang như vậy càng tốt, tính nết Đào Mộng Sơ hắn biết quá rõ, lúc nào nàng cũng tơ tưởng đến mỹ nam thời đại này thôi. Trình Kính làm như thế để nhắc nhở nàng, Tuệ Phi là phi tử của hoàng thượng, đàn ông cổ đại chắc chắn không thèm nàng.
4.
Tiểu Hồng thấy nàng đăm chiêu một lúc nàng, em ấy lên tiếng: "Nương nương có tâm sự ạ?"
Nàng chưa kịp mở miệng đáp, Tiểu Hồng đã nói thêm: "Đêm qua hoàng thượng đã đến thăm nương nương. Trong lòng hoàng thượng, nương nương có vị trí đặc biệt."
Nhắc đến chuyện đêm qua, đầu nàng bắt đầu ong ong, tên khốn Trình Kính! Nàng dâng hiến tấm thân ngon lành này đã đành, hắn còn đút rượu trộn thuốc cho nàng uống. Đúng là tức c/hớt mà! Đào Mộng Sơ độc thân hai mươi mấy năm trời, không có cơ hội cảm nhận niềm vui nam nữ kiểu như vầy. Mấy khi mới có có hội trải nghiệm, vậy mà... vậy mà nàng bất tỉnh! Ít ra cũng phải cho nàng hiểu hiểu một chút cảm giác thần tiên mà đám bạn thân miêu tả chứ! Bất công quá đi!
"Tiểu Hồng, sau này em đừng nhắc đến hoàng thượng trước mặt bổn cung nữa."
"Bổn cung..." Lời nàng chưa kịp thốt ra, giọng nam lạnh lùng đã cắt ngang.
"Tại sao không được nhắc đến trẫm trước mặt nàng?" Hoàng thượng chắp tay sau lưng, hắn hùng hồn bước vào, sắc mặt khó coi vô cùng.
Đào Mộng Sơ giật bắn mình, nàng vội vàng bật dậy.
Thôi xong, chuyến này xa bờ rồi.
Đào Mộng Sơ lập tức khuỵu gối, mỉm cười dịu dàng với hoàng thượng.
"Thần thiếp sợ Tiểu Hồng nhắc đến người, trong lòng thần thiếp không kiềm được nhớ nhung. Vậy nên..."
Chưa xét đến biển hiện của nam chính, Đào Mộng Sơ tự chấm diễn xuất và độ nhảy số của nàng là mười trên mười, không có nhưng.
Trình Kính nheo mắt, tạm chấp nhận câu trả lời này.
"Tấm lòng của nàng khiến trẫm xiêu lòng, tối nay thưởng cho nàng một đêm thị tẩm."
Móa! Có thể đừng thưởng bừa bãi như vậy nữa được không? Hậu cung lắm kẻ đóng mạng nhện kìa, cút ra ngoài kia đi tìm một cái hợp ý đi. Bổn cung muốn tránh mặt ngươi, đời này muốn tránh một mình ngươi thôi! Tên h/ôn q/uân c/hớt bầm!
Đào Mộng Sơ trong lòng mắng chửi Trình Kính, ngoài miệng mỉm cười thẹn thùng: "Thần thiếp... e rằng đêm nay không tiện..."
Hoàng Thượng bật cười, tay nâng chén trà Long Tĩnh nhấp một ngụm: "Không sao cả, trẫm tiện."
"Ý là... thần thiếp không tiện thị tẩm." Đào Mộng Sơ nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa.
"Trẫm hiểu rồi, nhưng mà trẫm tiện thị tẩm."
Nàng hít một hơi thật sâu, dây thần kinh đua nhau trấn an nàng, khuyên nhủ bản thân không được vung tay tát c/hết tên cẩu hoàng đế này. Đào Mộng Sơ đã cố ý nói như thế rồi, hắn còn không hiểu ý nàng nữa! Muốn nàng nói thẳng ra là thanh kiếm của hắn sẽ nhuốm máu sao?
Được thôi, đừng trách bổn cung không ý tứ, là do ngươi quá đần.
"Kỳ kinh nguyệt..."
"Thái giám ở Kính sự phòng ghi chép kỳ kinh nguyệt của nàng vừa hết mười ngày trước." Hắn đặt chén trà xuống bàn, sau đó nâng mắt nhìn nàng, gương mặt lộ rõ vẻ "Trẫm đây đi guốc trong bụng nàng" vậy.
"Thần thiếp bị rong kinh."
"..." Nàng đến bước đường này luôn hả, Đào Mộng Sơ?
Sắc mặt hoàng thượng sa sầm, nhất thời không biết nhảy số thế nào.
Nàng cười thầm trong bụng, bổn cung có bệnh khó nói đấy, ngươi thị tẩm được nữa không?
Rầm!
Đột nhiên Trình Kính nổi giận, hắn vung tay đập bàn một cái rõ to, sau đó mặt mũi dần chuyển sang u buồn, hàng mi dài cụp xuống. Hắn cất lời, giọng điệu xót thương nàng: "A Sơ, là trẫm không tốt, không nhận ra nàng có bệnh, tất cả là tại trẫm."
Thái độ ăn năn của Trình Kính khiến nàng giật mình, nàng ngước mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc, miệng mồm há hốc.
H/ôn q/uân đang dằn vặt vì nàng bị bệnh sao? Trước giờ nam chính đối với nữ phụ tốt như vậy à? Tại sao trong review truyện không có đề cập đến?
Đào Mộng Sơ lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, nàng vươn tay chạm vào mu bàn tay hoàng thượng, dịu dàng hiểu chuyện vô cùng.
"Là do cơ thể thần thiếp không tốt, để người bận tâm rồi."
"A Sơ." Trình Kính gọi nàng.
"Thần thiếp đây."
"Trẫm quyết rồi, kể từ hôm nay, ngày nào trẫm cũng đến Trữ Tú Cung chăm sóc cho nàng. A Sơ đừng lo, thái y trong cung rất giỏi, nàng sẽ mau khỏi bệnh thôi."
Thái hậu nhà anh! Sao anh lì quá vậy!
Nàng toan mở miệng ra từ chối, nhưng Trình Kính nhanh tay chạm vào môi nàng, dằn vặt nói: "Đừng, nàng đừng nói gì cả, hãy để trẫm chăm sóc nàng."
Đào Mộng Sơ, em còn giở được trò gì nữa?
5.
Đào Mộng Sơ vốn định dùng cái lý do bệnh tật tránh mặt Trình Kính, nhưng hắn dùng chính lý do này bám nàng như khỉ ôm cây.
Đây là tháng thứ hai nàng xuyên vào sách, Đào Mộng Sơ trở người, cẩu hoàng đế nằm bên cạnh vô thức kéo nàng vào lòng ôm chặt, nàng không thoát được, tức giận lầm bầm mắng: “Đúng là dai như đỉa.”
[Đúng là dai như đỉa.]
Trên không trung vọng xuống thứ âm thanh điện tử kỳ quặc.
Đào Mộng Sơ vội vàng bật dậy, nàng ngó nghiêng tìm nơi hát ra giọng nói kia, rốt cuộc là chuyện quỷ gì nữa đây?
Thứ âm thanh điện tử kia lại vang lên lần nữa:
[Hệ Thống Tán Tỉnh Dai Như Đỉa xin chào ký chủ.]
Nàng ngớ người.
Xà lơ cái gì nữa vậy?
[Hệ thống thông báo ký chủ Đào Mộng Sơ trong nhân vật Tuệ Phi - Đào Mộng Sơ được chọn làm đối tượng để Hoàng đế Trình Kính công lược.]
“???”
[Ký chủ vừa trải qua hai tháng làm quen thế giới cổ đại, sau đây là nhiệm vụ của ký chủ.]
Bảng điện tử màu xanh dạ quang chói mắt rơi từ trên trời xuống, đáp ngang tầm mắt nàng, hiển thị:
Trình Kính là nam phản diện xuất hiện trong nửa đầu truyện, hắn làm đủ việc ác để cướp đoạt hoàng vị, lưu đày thái tử - Tiêu Vương đến biên ải. Lâm Nguyệt vì muốn báo thù cho người yêu, nàng ấy cắt đứt đoạn tình cảm với Tiêu Vương, tiến cung trả thù Trình Kính đến cùng, dùng nhan sắc lẫn mưu kế lật đổ Trình Kính, phò tá Tiêu Vương lên ngôi vua. Trình Kính c/hết thảm trong tay Lâm Nguyệt, kết thúc một đời tranh đấu.
Đào Mộng Sơ càng ngờ nghệch hơn, cô thốt lên: “Sao khác hẳn review truyện thế này?”
[Ký chủ xem bản review của Pura Vida à?]
“Đúng.”
[Kênh đó review láo đây, tin tức mới nhất hệ thống nhận được là chủ kênh bị a/nti đ/ánh g/ãy chân rồi.]
“...” Mé! Còn cái gì xui hơn nữa không? Tới một lượt luôn đi!
“Nhưng tôi chẳng biết gì về cốt truyện cả, tôi đã kịp đọc truyện đâu? Kênh review cũng là nói láo.”
[Ký chủ đừng lo, nhiệm vụ của cô không cần cốt truyện vẫn có thể làm được.]
[Hiện tại hệ thống sẽ dùng quyền năng can thiệp vào tuyến tình cảm của nam phản diện, chuyển dời hết tất cả dành cho nữ chính sang ký chủ. Nhiệm vụ của cô chính là học cách động lòng với nam phản diện, nói trắng ra là yêu đương với hắn. Ký chủ phải khiến phản diện tin tưởng tình cảm của cô, sau đó thuyết phục hắn buông bỏ hoàng vị, cùng cô lưu lạc trong nhân gian, trả lại hoàng vị cho Tiêu Vương cũng như giúp nam phản diện thoát khỏi kết cục bi thảm.]
[Khi phản diện cảm thấy tình cảm hai người đủ lớn, hắn không cần phải dùng hoàng quyền trói buộc cô bên mình, hắn sẽ tự nguyện theo cô lưu lạc nhân gian.]
“Nhưng mà tại sao tôi phải làm cái nhiệm vụ này vậy? Tôi được lợi ích gì ở trong đó?”
[Ở thế giới trước đây, ký chủ vẫn chưa c/hết, chỉ là cô đang hôn mê chờ ngày tỉnh. Sau khi thực hiện nhiệm vụ thành công, sóng điện đặc biệt của hệ thống sẽ đánh thức não bộ ký chủ, giúp cô lấy lại ý thức đồng thời thưởng nóng.]
“Nóng cỡ nào?”
[Một nam minh tinh, số dư mười con số, quan trọng là đẹp trai bá cháy.]
“Tôi làm! Tôi có c/hết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!”
Xem thêm...