Mục lục
[Zhihu] Sau khi xuyên sách ta ôm đùi sư tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10.

Cứu với, hình như hắn không nhận ra có cái gì sai sai.

Không nên như vậy, chẳng lẽ ta nặn không giống ta?

Hay là trang điểm quá đậm, khác một trời một vực so với trước nên mới không nhận ra?

Ta nhanh chóng chớp mắt hy vọng có thể khiến Bùi Nguyên Trinh chú ý.

Nhìn ta này! Nhìn ta này!

"Đi vào trong rương lấy cái áo rộng màu trắng kia ra đây."

Hắn phớt lờ ánh mắt đang chớp chớp của ta, dừng lại và cong ngón tay lên gõ nhẹ mép thùng.

Hy vọng không còn, ta suýt thì rơi lệ xoay người đi ra gian ngoài.

Xong rồi, không phải ta sẽ bị nhốt trong thân thể con rối này làm trâu làm ngựa cho hắn cả đời đó chứ.

Soạt một tiếng....

Phía sau bình phong mờ ảo, ta có thể lờ mờ nhìn thấy Bùi Nguyên Trinh đứng lên bước ra khỏi thùng tắm.

Ôi trời, một mảnh trắng lóa.

Tiếng động từ xa đến gần, ta cầm quần áo đứng một bên.

Hắn sẽ không khoả thân đi đến đâu nhỉ.

Đầu óc ta rối bời, ta bị giằng xé giữa việc nhìn hay không nhìn, đấu tranh không ngừng.

Ngay khi ta đang do dự, thân thể đầy hơi ẩm của Bùi Nguyên Trinh đã đến gần.

Thân ảnh cao lớn chắn trước mặt ta, hắn từ từ giang cánh tay, giọng nói lười biếng từ đỉnh đầu truyền đến.

"Mặc quần áo."

Hắn có mặc áo trong.

Không biết là tiếc nuối hay là may mắn, ta mở y phục ra hầu hạ hắn mặc vào.

Ngay sau đó Bùi Nguyên Trinh lại bảo ta lau tóc cho hắn.

Đáng ghét, tóc hắn dài quá.

Ta lau nửa canh giờ mệt đến ngất ngư, khó khăn lắm lọn tóc mới không còn nhỏ giọt nữa.

Lau một hồi cuối cùng cũng khô.

Vốn tưởng công việc của mình cuối cùng cũng kết thúc lại không ngờ Bùi Nguyên Trinh vẫn không ngừng sai khiến ta.

"Pha trà."

"Mài mực."

"Trà nguội rồi, pha lại đi."

"Hơi ngột ngạt, lấy quạt xếp quạt gió đi."

. . .

Con rối nhỏ mặt gỗ bĩu môi, khoanh tay, vẻ mặt kinh hoàng như sắp thất sủng đến nơi.

Dưới ánh mắt tủi thân đáng thương của nó, ta giống như một con ong mật nhỏ cần cù đi tới đi lui, hầu hạ Bùi Nguyên Trinh.

Thật là một ngày đặc biệt gian nan.

Cuối cùng cũng đến tối, nên đi ngủ rồi.

Bùi Nguyên Trinh ngồi khoanh chân trước bàn lớn.

Mái tóc đen nửa xõa nửa vén lên, tư thế tao nhã thẳng tắp, giống như nước suối nhấp nhô quanh người.

Hắn ung dung thu sách và đứng lên.

"Ra ngoài đi."

Ta như được đại xá đi theo con rối mặt gỗ ra ngoài.

"Chờ một chút, mười sáu ở lại."

Ta vừa đi tới cửa thì Bùi Nguyên Trinh lại lên tiếng.

Ta cứng ngắc xoay người.

Dưới ánh nến mông lung, Bùi Nguyên Trinh đứng cạnh giường từ từ cởi thắt lưng cong môi nhìn ta.

Hắn gằn từng chữ, thanh âm vừa thấp vừa kéo dài.

"Lại đây, làm ấm giường cho ta."

11.

Không ngờ người rối Bùi sư huynh chế tạo ra lại bị dùng vào loại việc bẩn thỉu như vậy.

Quả thực là cầm thú huhuhu.

Tầm nhìn của ta tối sầm và trong đầu chỉ có bốn từ--

Trong sạch khó giữ.

Ta rưng rưng nước mắt đi về phía giường và chui vào trong chăn.

Bùi Nguyên Trinh cởi áo ngoài ra nhướng mày nhìn động tác nước chảy mây trôi của ta.

Hừ.

Nếu không phải bị mắc kẹt trong cơ thể này, ta sẽ không nhượng bộ đâu.

Ta nằm trên giường oán hận nghĩ nhưng mặt lại không tự chủ được dần đỏ lên.

Bùi Nguyên Trinh lên giường.

Ta và hắn sát gần nhau.

Ngước mắt lên là có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén và một nốt ruồi nhỏ trên xương đòn của hắn.

Thật là một tai họa, ta oán thầm trong lòng.

"Đến gần ta hơn."

Ta xích lại gần hắn.

"Gần hơn nữa."

Ta tiếp tục di chuyển gần như muốn chui vào lòng hắn.

"Thật nghe lời."

Bùi Nguyên Trinh nhéo nhéo mặt ta, âm cuối mang theo ý cười trêu ngươi.

Dừng một chút lại ghé bên tai ta ra lệnh: "Bây giờ, hôn ta."

Hơi thở nóng ẩm phả lên da thịt của ta mang theo một cơn run rẩy tinh tế.

Ta run rẩy nghiêng người về phía trước đang định hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp kia.

Ngay khi ta sắp hôn thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bùi Nguyên Trinh đột nhiên rên lên một tiếng rồi ôm ngực chật vật xoay người, giống như đang chịu đựng đau đớn gì đó.

Hắn làm sao vậy?

Ta không khỏi lo lắng.

Nhưng chẳng bao lâu, sự lo lắng này biến thành sự xấu hổ tột độ.

"Ha..."

Ánh nến rõ ràng đã tắt, trong căn phòng tối tăm, tiếng thở dốc khả nghi của nam tử có thể nghe thấy rõ ràng.

Dồn dập lại trầm thấp.

Bùi Nguyên Trinh đưa lưng về phía ta, tay phải không biết đang bận rộn làm cái gì, kéo theo chiếc chăn gấm không ngừng run chuyển.

Ta: ?

Không thể nào.

Không phải như ta nghĩ đâu.

Sao hắn có thể làm chuyện như vậy bên cạnh ta!

Một khắc.

Hai khắc.

. . .

Nửa canh giờ sau chăn vẫn còn run.

Mặt ta đỏ đến mức như có thể nhỏ máu, không thể nhịn được nữa, nghẹn hồi lâu mới thốt ra.

"Sao ngươi vẫn còn chưa xong nữa?"

12.

Hả? Ta có thể nói chuyện?

Ta trở mình ngồi dậy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

Sau khi phản ứng lại ta liền vượt qua Bùi Nguyên Trinh đang bận rộn chạy xuống giường.

Dơ bẩn, quá dơ bẩn.

Ta phải nhanh rời đi.

Nhưng ta không chạy được, một đôi bàn tay lớn ôm lấy eo của ta và kéo ta vào một lồng ngực cực nóng đầy sức sống.

"Không được đi, giúp ta."

Bùi Nguyên Trinh mở to mắt, khàn giọng nói.

Con ngươi thâm thúy hẹp dài hiện ra màu đỏ sậm mang vẻ mệt mỏi lại ngấm ngầm chịu đựng, giống như đang cực lực đè nén cái gì đó.

Lại còn nắm lấy tay ta kéo xuống.

Sao hắn có thể như vậy huhuhu.

Ta liều mạng muốn rút về, sợ tới mức kêu bậy: "Ngươi tự làm đi! Ta không muốn chạm vào chỗ đó của ngươi!"

Trong cơn hoảng loạn ta nắm chặt tay giãy dụa dùng nắm đấm đấm vào ngực Bùi Nguyên Trinh.

Hắn phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề, suýt nữa không thể thở nổi.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

"Ta là nhờ ngươi giúp ta dẫn khí!"

Trán Bùi Nguyên Trinh nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tay phải còn đang run rẩy của hắn kéo tay của ta phủ lên đan điền của hắn.

Lúc này ta mới nhận ra sắc mặt vô cùng tái nhợt của hắn.

Thì ra là ta hiểu lầm.

"À à được."

Đầu ngón tay ngưng tụ, ta nhanh chóng tập trung linh lực rót vào đan điền của hắn.

Chỉ một lát sau, sống lưng căng thẳng của Bùi Nguyên Trinh dần dần thả lỏng.

"Đỡ hơn chưa?"

Bùi Nguyên Trinh ừ một tiếng, giọng nói mệt mỏi.

Trái tim mang theo cuối cùng cũng thả về chỗ cũ, ta cẩn thận xoay người trong lòng hắn.

Quay lưng về phía hắn muốn kéo cánh tay hắn ra.

"Cho ta ôm một lát."

Bàn tay đặt trên eo ta đột nhiên dùng sức, ta bị Bùi Nguyên Trinh ôm chặt hơn.

Hắn đặt cằm lên cổ ta, giọng nói khàn khàn bao lấy hơi thở ẩm ướt, thì thầm.

13.

Mà một lát này tới tận một đêm.

Bùi Nguyên Trinh ngủ rất sâu, hai cánh tay siết chặt lấy ta.

Ta suy nghĩ lung tung suốt đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới không chịu nổi cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng thiếp đi.

Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng choang.

Bùi Nguyên Trinh đang chống đầu rủ mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng.

"Tỉnh rồi à?"

Ta ngượng ngùng gật đầu.

"Bùi sư huynh, đêm qua huynh làm sao vậy?"

Nhớ tới đêm qua hắn dị thường, ta lập tức quan tâm hỏi.

"Bệnh cũ cưỡng chế áp chế tu vi, không đáng ngại."

Bùi Nguyên Trinh hững hờ véo mặt ta, nói.

Sao hắn lại thích véo mặt ta như vậy....

"Bùi sư huynh, ta mơ mơ hồ hồ thì đi vào trong thân thể con rối này, huynh có thể thả ta ra không?"

Nhiệt độ ngày càng dâng lên, ta đã quên hỏi hắn tại sao phải áp chế tu vi, ấp úng nói sang chuyện khác.

"Ta đã thu hồi con rối lại lâu rồi, hiện tại ngươi chính là ngươi."

Hả? Sao ta không nhận ra được vậy?

"Thu hồi lúc nào?"

"Sau khi tắm xong."

"Vậy sau đó--"

"Tất cả đều là ngươi tự nguyện, không ai ép buộc cả." Bùi Nguyên Trinh ranh mãnh chớp chớp mắt.

Sấm sét cuồn cuộn, ta như là bị sét đánh lập tức trở nên rối tung lên.

Vậy là một ngày làm việc cực khổ của ta đều do ta nghĩ mình đã bị khống chế.

Ta còn đi sưởi ấm giường cho hắn, còn muốn hôn hắn.

Chẳng trách hắn nói ta nghe lời.

"Không phải chỉ không cẩn thận hôn một cái thôi sao? Huynh lại trêu chọc ta như vậy!"

"Mệt cho ta tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, còn cảm thấy có chút thích huynh!"

Bùi Nguyên Trinh cứ thế đem ta ra làm trò cười cả ngày.

Ta vừa tức vừa xấu hổ, nước mắt tí tách rơi xuống.

14.

Bùi Nguyên Trinh sững người, ánh mắt trong vắt.

"Nàng vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."

"Ta nói, Không phải chỉ hôn một cái thôi sao!" Ta nức nở trừng hắn.

"Không phải, là nửa câu sau."

"Không có nửa câu sau!"

Vừa rồi không cẩn thận nói lộ tâm tư của ta đối với hắn, ta mới không ngốc đến mức thuật lại.

"Sao, hôn ta rồi nàng lại không muốn chịu trách nhiệm?"

"Không muốn." Ta giận dỗi nói.

"Nhưng ta muốn chịu trách nhiệm với nàng."

Bùi Nguyên Trinh nâng mặt ta lên, động tác dịu dàng tỉ mỉ lau nước mắt.

Rồi sau đó, một nụ hôn rơi trên trán ta.

Niềm vui thầm kín bùng nổ từ tận đáy lòng, tỏa sáng như pháo hoa.

Hắn đang thổ lộ với ta.

Có hơi muốn tha thứ cho hắn.

Ta hít hít mũi, cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim, mạnh miệng nói: "Ta suy nghĩ một chút."

"Được."

Bùi Nguyên Trinh gật đầu, con ngươi hẹp dài lóe lên những tia sáng nhỏ.

Sắc môi tươi đẹp như quét một lớp son, càng lộ ra vẻ yêu dã câu nhân.

Thế là ta nuốt nuốt nước bọt và nhanh chóng không có tiền đồ tỏ vẻ cân nhắc kỹ càng.

"Ta cho phép chàng chịu trách nhiệm với ta." Ta thì thầm.

Hai gò má nóng bừng, ta lại gần hôn lên mặt hắn.

"Hôn nhầm chỗ rồi."

Thân thể bị trói vào một cái ôm nồng nàn mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.

Bùi Nguyên Trinh ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng mỉm cười ôm gáy ta hôn xuống.

Rung động triền miên, dần dần sâu thêm.

Ta bị hôn đến mức toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong thoáng chốc cảm giác được Bùi Nguyên Trinh vẫn chưa thỏa mãn đã lui ra, yêu thương mổ chóp mũi ta.

"Có người đến rồi, phải rời giường thôi."

"A, đau!"

Ta choáng váng ngồi dậy đột nhiên cảm giác da đầu một trận đau nhức, ý thức lập tức thanh tỉnh.

Tóc của ta và Bùi Nguyên Trinh không biết tại sao lại quấn lại với nhau.

Còn thắt nút c/h/ế/t, chỉ có thể gỡ từng chút một.

Ta và Bùi Nguyên Trinh xuống giường.

Nhân lúc ta gỡ rối, hắn không nhanh không chậm mặc y phục vào.

Nhưng ta gỡ cả buổi cũng không gỡ được, ngược lại càng gỡ càng loạn, mệt đến đầu đầy mồ hôi.

"Nàng đừng nhúc nhích, ta làm cho." Bùi Nguyên Trinh thay thế.

"A.. Đau!" Da đầu bị kéo đến đau nhức, ta kêu đau không ngớt.

"Dài quá, không có cách nào."

"Hay là để ta? Chàng làm ta đau."

"Nàng cũng đổ mồ hôi rồi, vẫn nên để ta đi, ta sẽ làm nhanh."

"Vậy chàng nhẹ một chút."

Bùi Nguyên Trinh gỡ vài cái đã cởi bỏ được nút thắt, vòng tay qua eo của ta và ghé vào bên tai ta, nói một câu không hiểu ra sao.

"Suỵt, họ đến rồi."

Hả? Ai cơ?

Ta không rõ cho lắm.

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

"Các người đang cái làm gì?"

Sắc mặt Tống Hạc Khanh khó coi, đôi môi mím chặt.

Bên cạnh hắn, Tạ Giang Tri và Văn Yến Thanh cũng có sắc mặt âm trầm không kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK