Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

Tôi cắn chặt môi, cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân mà không thét chói tai thành tiếng.

Sao hôm nay lúc Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội di chuyển đều không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào vậy?

“Nguyệt Nguyệt, tớ mới phát hiện ra là hôm nay cậu có chút kỳ lạ, trong người cậu cảm thấy không khỏe hay sao?”

Sự quan tâm trong mắt Triệu Bình Bình không giống như là giả vờ.

Bạn thân 7 năm, tôi có thể tin tưởng cô ấy hay không?

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Bình Bình, cậu có nhớ là cặp sư tử đá mà Tiểu Muội mua đã được đặt trước cửa nhà chúng ta vào ngày nào hay không?”

“Ngay ngày hôm đó là tớ khui ra đặt ngay trước cửa rồi.” Cô ấy lục lọi album trong điện thoại, sau đó cho tôi xem một bức ảnh, “Hôm đó tớ còn cảm thấy cặp sư tử đá này rất thú vị nên đã chụp ảnh lại.”

Tôi vươn tay giật lấy di động của Triệu Bình Bình, nhìn chằm chằm vào thời gian bức ảnh được chụp, đôi mắt như sắp bắn ra tia lửa.

Thời gian Triệu Bình Bình chụp bức ảnh đó là 6 giờ rưỡi tối ngày 5 tháng 7.

Hôm nay đã là ngày 25 tháng 8.

Cho dù có tính như thế nào thì cũng đã 51 ngày rồi.

12

Tôi ngay lập tức gửi ảnh chụp đơn hàng và ảnh chụp màn hình bức ảnh sư tử đá có đính kèm ngày giờ vào nhóm chat.

Cũng @ Người Rảnh Rỗi.

【Sư tử đá đã được đặt trước cửa nhà tôi 51 ngày rồi, chẳng phải tôi vẫn ổn hay sao? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?】

902: 【Còn có thể làm sao nữa, chắc chắn là lừa đảo rồi!】

601: 【Hahaha, lừa đảo bị vạch mặt rồi.】

401: 【Tôi khuyên cô vẫn nên báo cảnh sát. Giữa đêm khuya mà còn khiến người ta hoảng sợ.】

202: 【Tôi vừa mới nhớ đến Người Rảnh Rỗi thì phát hiện ra người đó đã rời khỏi nhóm cư dân rồi. Chắc chắn là vì 401 nói muốn báo cảnh sát nên Người Rảnh Rỗi đã chột dạ.】

Tôi mở danh sách thành viên trong nhóm cư dân ra, phát hiện ra Người Rảnh Rỗi thật sự không còn ở trong nhóm chat nữa.

Hàng xóm sôi noor an ủi tôi, khuyên tôi đừng bận lòng.

Cũng may là giả.

Lúc này, trưởng nhóm vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng gửi đi vài tin nhắn.

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Xin lỗi quý cư dân, ban nãy tôi đi kiểm tra các tầng lầu như thường ngày nên không để ý đến tin nhắn trong nhóm chat.】

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Đúng là gần đây đã xuất hiện một phương thức lừa đảo mới, kẻ lừa đảo sẽ trà trộn vào trong nhóm cư dân, ngụy trang thành cư dân trong chung cư để lân la làm quen với hàng xóm. Sau đó, kẻ lừa đảo sẽ bán những vật phẩm phong thuỷ với giá cực kỳ cao. Xin các quý cư dân hãy cảnh giác, đừng tin vào những lời nói của người lạ.】

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Tuy rằng bản thân người đó đã tự rời nhóm, nhưng ngày mai tôi sẽ nhờ đồng nghiệp trong ban quản lý chung cư đến đồn cảnh sát để báo án, đề phòng những người khác bị lừa.】

Các cư dân trong nhóm ai nấy đều khen ngợi thái độ và cách xử lý của Tiểu Vương, nói rằng phí quản lý chung cư 6 đồng cho 1 mét vuông rất đáng đồng tiền bát gạo.

Đúng vậy.

Vì bảo đảm sự an toàn của cư dân, mỗi một tòa chung cư đều được sắp xếp một nhân viên công tác, buổi tối sẽ trực dưới tầng hầm.

Từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng, cứ cách 2 tiếng là phải đi tuần tra các tầng lầu một lần.

Tiểu Vương chính là người phụ trách tòa số 44 của chúng tôi, cũng là nhóm trưởng của nhóm chat cư dân này.

Tuy mọi người đều nói Người Rảnh Rỗi là kẻ lừa đảo nhưng trong lòng tôi vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Nếu như Người Rảnh Rỗi chỉ là kẻ lừa đảo thì sao người đó có thể biết được nhiều chuyện trong nhà tôi đến như vậy?

Hơn nữa, nên giải thích như thế nào về sự chênh lệch nhiệt độ rõ ràng giữa trong nhà và bên ngoài đây?

Suy nghĩ của tôi giống như bị kẹt vào một vòng xoáy, không có cách nào tìm được lối thoát.

13

Đúng lúc này, điện thoại của tôi bỗng dưng rung hai lần liên tiếp.

Tôi vội vàng mở lên xem, là hai thông báo lời mời kết bạn từ WeChat.

【Người Rảnh Rỗi đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.】

Người Rảnh Rỗi: 【Tôi bị nhóm trưởng đuổi ra khỏi nhóm chat! Cặp sư tử đá trong đơn hàng mà cô gửi và cặp sư tử đá trước cửa nhà cô là hai cặp sư tử đá khác nhau. Sư tử đá trong đơn hàng kia, vừa nhìn đã biết là vật phàm chưa được khai quang. Nhưng cặp sư tử đá trước cửa nhà cô đã được khai quang điểm nhãn* rồi. Bởi vì cô không có linh lực nên không thể nhìn thấy thôi. Cô nhìn kỹ lại bề ngoài, cặp sư tử đá trước cửa nhà cô có cánh, nhưng sư tử đá trong đơn hàng kia lại không có cánh.】
(* Khai quang điểm nhãn là nghi lễ và thủ tục mở mắt cho linh vật để linh vật nhận chủ.)

【Tiểu Vương quản lý chung cư đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.】

Tôi zoom lớn bức ảnh trên điện thoại nhưng vẫn không thấy đôi cánh của sư tử đá đâu cả.

Tôi trực tiếp mở cửa phòng ra, tính nhìn tận mắt xem thử.

Nhưng đèn cảm ứng ngoài hành lang hình như bị hư rồi, cho dù tôi có giậm chân vẫn không thấy sáng đèn.

Tôi ngồi xổm xuống, dùng một tay mở đèn flash trên điện thoại ra, tay còn lại tính nhấc sư tử đá lên xem cho kỹ.

Nhưng khoảnh khắc tôi vừa chạm vào sư tử đá thì đã cảm thấy bỏng rát, không những khiến cho tay tôi đau đớn như bị thiêu cháy mà đầu ngón tay còn bỏng rộp, đỏ lên.

Càng đáng sợ hơn nữa là con sư tử đá kia như được sống lại, đang vọt về phía tôi.

Tôi sợ tới mức ngã lăn ra sàn, suýt chút nữa mất khống chế mà thét chói tai.

Nhưng khi tôi nhìn lại lần nữa, sư tử đá vẫn yên lặng đứng ở đó, phảng phất như mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác của tôi.

Nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn này khiến cho tôi nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng.

Ngày hôm đó, trong lúc đang nấu ăn thì tôi bị dầu bắn lên ngón tay.

Tôi đi tìm Triệu Bình Bình để hỏi chỗ đặt thuốc trị bỏng.

Bởi vì quá đau nên tôi quên không gõ cửa.

Kết quả là tôi nhìn thấy Triệu Bình Bình đang dùng một tấm vải đỏ để lau chùi sư tử đá.

Cô ấy còn cười, nói rằng đây là cách khai quang sư tử đá mà cô ấy học được trên mạng.

Làm như vậy có thể giúp sư tử đá có linh tính, có thể bảo vệ chúng tôi.

Bởi vì ngày hôm đó không tìm thấy thuốc trị bỏng nên tôi đã lên mạng đặt ship đến nhà.

Tôi tìm lại đơn đặt hàng ngày hôm đó, nhìn lại ngày.

Hôm đó là ngày 7 tháng 7.

Tôi nhanh chóng tính lại thời gian.

Thôi xong, ngày hôm nay thật sự là ngày thứ 49!

14

Tôi quay về phòng, cố nén xuống cảm giác đau đớn, đồng ý lời mời kết bạn của Người Rảnh Rỗi.

Cũng kể lại chi tiết chuyện vừa mới xảy ra cho Người Rảnh Rỗi nghe.

Người Rảnh Rỗi: 【Quả nhiên! Dù sao, sư tử đá cũng có công dụng trấn áp tà ma. Ngay từ đầu, tôi không kêu cô đem sư tử đá đi chỗ khác là do hồn vía của cô bây giờ không được ổn định, tôi sợ cô sẽ không chạm vào sư tử đá được. Nếu tuỳ tiện hành động thì còn có thể bị người luyện âm trạch nhìn thấy manh mối.】

Người Rảnh Rỗi: 【Bây giờ cô nhanh chóng tìm người lặng lẽ đem cặp sư tử đá này đặt ở chỗ khác đi. Trước tiên cứ để cho âm khí trong nhà tiêu tan bớt đã. Làm như vậy hẳn là có thể kéo dài thêm chút thời gian cho cô.】

Tôi nhìn vào màn hình di động, bây giờ đã là 11 giờ rưỡi tối.

Tìm người đến đem nó đi đã không còn kịp nữa rồi.

Giữa Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội, tôi vẫn không thể xác định được là ai muốn hại chec tôi.

Tôi bỗng dưng nghĩ ra một người phù hợp để được chọn –

Tiểu Vương quản lý chung cư.

Tôi nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn của cậu ta.

Vì tranh thủ thời gian, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho cậu ta.

Nhưng màn hình vẫn luôn hiển thị là đầu dây bên kia đang bận.

Tôi gọi liên tục 7-8 lần, cuối cùng đầu dây bên kia mới bắt máy.

Còn không chờ cậu ta kịp mở miệng, tôi đã vội vàng nói: “Tiểu Vương, tôi nhờ cậu chuyện này một chút. Phiền cậu nhanh chóng lên nhà cửa tôi, đem cặp sư tử đá đặt trước cửa nhà tôi mang đi chỗ khác. Trước mắt cứ tìm một căn phòng trống không có ai ở rồi để tạm vào đó, sáng mai tôi sẽ tìm người xử lý chuyện này.”

Giọng nói của Tiểu Vương không giấu được sự kinh ngạc: “Cô Lâm, cô làm vậy là vì chuyện lừa đảo ban nãy trong nhóm chat hả? Cô không cần lo lắng quá……”

Tôi mất kiên nhẫn mà cắt ngang lời cậu ta: “Có chuyện gì thì lát nữa nói sau, cậu cứ lên đây đem nó đi chỗ khác trước đã.”

“Được rồi, tôi sẽ lên ngay lập tức.”

Tôi cảm ơn Tiểu Vương, sau đó cúp máy.

Ngay lúc tôi đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng thì điện thoại lại liên tục rung lên mấy lần.

Vốn dĩ, tôi cho rằng đó là tin nhắn mà Người Rảnh Rỗi gửi cho tôi.

Nhưng không ngờ người gửi lại là Tiểu Vương quản lý chung cư.

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Cô Lâm, tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy vẫn nên nói cho cô biết chuyện này. Người có tên là Người Rảnh Rỗi kia đúng là một kẻ lừa đảo.】

15

Anh ta gửi cho tôi một bức ảnh.

Là lịch sử trò chuyện ban nãy của Người Rảnh Rỗi trong nhóm cư dân.

Nhưng trong hình mà Tiểu Vương gửi đến, tên của Người Rảnh Rỗi lại là “Cô Ngô 1801”.

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Có phải là cô Ngô ở căn 1801 đối diện nhà cô từng gọi điện thoại cho cô, dặn cô hãy đem sư tử đá đi chỗ khác hay không?】

Tôi: 【Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ là khi đó cô ấy dùng sim giả. Cô ấy phải gọi rất nhiều lần tôi mới bắt máy, nào ngờ vừa nhấc máy đã nghe thấy cô ấy hùng hùng hổ hổ nói cặp sư tử đá cao 10cm đặt trước cửa nhà tôi làm cô ấy sợ đến mức hồn xiêu phách lạc! Tôi nhất quyết không chịu!】

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Lúc đó, cô ấy cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi kết bạn WeChat với cô ấy nên đã lưu tên cô ấy lại.】

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Mọi người không kết bạn với cô ấy, cho nên khi nhìn tên cô ấy trong nhóm chat WeChat sẽ thấy hiển thị là “Người Rảnh Rỗi”, mà bên phía tôi sẽ hiển thị cái tên mà tôi đã lưu cho cô ấy.】

Tôi: 【Người Rảnh Rỗi là cô Ngô ở căn 1801 đối diện tôi?】

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Thật ra lúc mới phát hiện, tôi cũng dở khóc dở cười, không biết vì sao cô Ngô phải lừa cô trong nhóm cư dân. Bây giờ, nửa đêm cô kêu tôi đem sư tử đá đi chỗ khác, hình như tôi cũng hiểu được phần nào rồi……】

Tôi: 【Ý của anh là, cô ấy làm ầm ĩ như vậy chỉ là để trả thù việc tôi không chịu đem sư tử đá đi chỗ khác?】

Tiểu Vương quản lý chung cư không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà lại liên tục gửi cho tôi hai bức ảnh.

Một bức là ảnh chụp lọ tinh dầu giống hệt lọ tinh dầu trong nhà tôi.

Một bức khác là ảnh chụp đồng tiền được đặt trên bệ cửa sổ.

Nhưng cách trang trí nhà cửa trong bức ảnh này rõ ràng không phải là nhà tôi.

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Đây là ảnh chụp trong nhà của hộ cư dân 1702 ngay tầng dưới.】

Tôi vội vàng hỏi: 【Sao trong nhà anh ta cũng có những thứ này vậy?】

Tiểu Vương xóa xóa gõ gõ suốt nửa buổi, cuối cùng lại gửi cho tôi hai tin nhắn thoại.

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Chung cư này của chúng tôi, từ tầng 17 đến tầng 19 đều có những thứ này. Cho nên, cô Ngô ở đối diện cô mới biết trong nhà cô cũng có những thứ này!】

Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Về phần vì sao 3 tầng này đều có những thứ này, tôi cũng từng hỏi cấp trên của mình, nhưng cấp trên dặn tôi đừng hỏi nhiều như vậy.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK