Tôi còn chưa kịp vui vẻ thì một giọng nói trong trẻo đã ngăn cản bước chân của tôi.
Chân trái cô gái bị mảnh thủy tinh vỡ cắt qua, máu rỉ ra váy trắng.
Cô ấy hai mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: "Đàn chị, chị có thể dỗ dành anh ấy được không?
Tại sao tôi phải dỗ dành hắn?
Sau khi liếc mắt một cái, tôi vẫn đỡ cô gái ngồi ở ven đường rồi xử lý vết thương đơn giản cho cô ấy.
Có lẽ là sự dịu dàng của tôi đã cảm động cô gái, nước mắt của cô ấy rơi xuống.
"Cảm ơn đàn chị, em tên là Bạch Trà."
Tôi đưa tay nắm lấy tay cô gái, mỉm cười: "Không cần cảm ơn, lúc trước là tôi không đúng, tự nhiên cho cô một cái tát."
Kỳ thật tôi đối với cô ấy là có áy náy.
Dù sao lúc trước vì để hồi sinh Giang Dư, tôi cũng đã động thủ với người vô tội.
Bạch Trà lắc đầu, tự giễu cười: "Cái tát kia của chị so với Giang Phái thì tính là cái gì?"
Tôi nhịn không được hỏi ra nghi hoặc của mình: "Nếu đã đau khổ như vậy, tại sao còn không từ bỏ?"
Cô ấy ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy kiên định: "Đàn chị, chị sẽ bởi vì đau khổ mà từ bỏ người mình yêu sao?"
Ách...... Lời này làm tôi nghẹn họng.
Quả thực, cho dù có bị Giang Phái đánh c.h.ế.t, tôi cũng chưa từng nghĩ tới từ bỏ Giang Dư.
Nhưng mà......
Là Giang Dư đáng giá.
Tôi đã thử khuyên Bạch Trà là hãy nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Phái. Và sự thật rằng hắn sẽ không thay đổi khuynh hướng bạo lực của mình vì bất kỳ cô gái nào.
"Không sao, em yêu anh ấy, sẽ yêu tất cả của anh ấy."
"Em sẽ khiến anh ấy thay đổi, sẽ cứu rỗi anh ấy."
Nghe người có bộ não yêu đương phát biểu tôi muốn hộc máu.
Cổ là ¹Vương Bảo Xuyến chuyển thế phải không?
¹ Vương Bảo Xuyến là tiểu thư thứ ba của đại tướng thời nhà Đường, là hình mẫu của người phụ nữ truyền thống của Trung Quốc. Nhưng số phận đưa đẩy, Vương Bảo Xuyến đã bỏ mặc hết mọi lề thói cổ hủ của xã hội phong kiến để một lòng một dạ dành trọn trái tim cho người ăn mày - Tiết Bình Quý.
Trên đời này, có khuyên ai thì khuyên chứ đừng khuyên người có bộ não yêu đương.
"Bạch Trà, trên đời này không có ai nên được ai cứu rỗi, cô nên yêu chính mình trước rồi hã yêu người khác."
Nói xong câu đó tôi rời đi.
12
Mùa hè tháng tám, tiếng ve kêu om sòm, gió nhẹ thổi hiu hiu.
Trên đường về nhà tôi thấy có một bà cụ đang bán đậu hũ thúi mà Giang Dư thích ăn nhất.
Đậu phụ thúi được bà chiên giòn tan, rưới nước sốt cay thơm ngon, rắc lên một nắm rau thơm, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Tôi đã mua hai phần.
Lòng tràn đầy vui sướng trở về nhà.
Trên đường đi, tôi đã nghĩ đến việc phải giải thích thế nào với Giang Dư lúc tôi ra ngoài.
Quả nhiên, Giang Dư đã tỉnh, tất cả các phòng đều sáng đèn.
Anh ấy chắc đang chờ tôi quay lại.
"Giang Dư, em đã về rồi."
Trong phòng ngủ chậm chạp không có tiếng trả lời.
Tôi tiếp tục gọi: "Giang Dư, anh mau ra ngoài ăn đậu hũ thúi đi, đậu hũ thúi vừa thơm vừa giòn đây."
Hả?
Tôi đặt thức ăn xuống và mở cửa phòng ngủ nhưng không có ai bên trong.
Tôi liên tiếp mở cửa nhà vệ sinh, thư phòng, phòng khách......
Không có ai cả.
Đang muốn gọi điện thoại, mới phát hiện điện thoại di động của tôi vừa hết pin.
Vừa sạc điện, tôi liền phát hiện điện thoại của Giang Dư vẫn còn ở trong phòng ngủ.
Tôi hoàn toàn không liên lạc được với anh ấy.
Lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có sấm sét, một cơn bão dữ dội sắp ập xuống. Tay tôi không ngừng run rẩy.
Ngày máy bay của Giang Dư bị tai nạn, cũng là vào một ngày mưa giữa hè.
Một tiếng sấm rền vang, sau lưng tôi rét lạnh, tôi đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai cũng chỉ còn lại những lời mà Giang Phái đã từng uy hiếp tôi.
"Tang Ninh, Giang Dư sống lại như thế nào, cô cho rằng chỉ có mình cô biết sao?"
"Cô có tin hay không, hắn sống như thế nào, tôi có thể làm cho hắn c.h.ế.t như thế đấy."
"Có phải không có Giang Dư, cô có thể một lần nữa yêu tôi?"
Giang Phái là một người điên.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhắm mắt cố gắng nói chuyện với hệ thống.
Tôi:【 Hệ thống, người chơi đối lập tôi có phải là Giang Phái không? 】
Hệ thống không trả lời tôi.
Tôi thay đổi câu hỏi: 【 Hệ thống, Giang Dư biến mất có phải liên quan đến Giang Phái không? 】
Vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.
Trái tim thật vất vả mới bình phục lại một lần nữa nhảy dựng lên.
Tim tôi lỡ nhịp, nỗi hoảng sợ ập đến.
Tôi không thể ngồi yên được nữa, cầm ô lao vào trong màn mưa.
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn độn, nhắm mắt lại là hình ảnh chiếc máy bay gặp nạn ngày ấy.
Tôi điên cuồng chạy tới quán bar, vừa chạy vừa gọi tên Giang Dư.
13
"Ninh Ninh!"
Âm thanh quen thuộc ở phía sau vang lên.
Là Giang Dư.
Tôi cái gì cũng không để ý tới, chạy như bay vào trong lòng anh ấy.
Tôi ở trong lòng Giang Dư nhịn không được khóc lớn.
Mãi đến khi mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc từ cơ thể anh xộc vào mũi tôi, anh liên tục vỗ nhẹ lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ, tôi mới bình tĩnh lại.
"Anh đã đi đâu vậy? Em còn tưởng rằng, còn tưởng rằng anh lại biến mất......"
Tôi khóc đến khàn cả giọng, tức giận trách cứ anh.
Lông mi dài của Giang Dư dính đầy nước mưa, anh hơi rũ mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Đồ ngốc, anh ra ngoài tìm em, anh lo em ra ngoài không có ô sẽ bị ướt."
Giọng nói của tôi vẫn khàn khàn vô cùng:
"Giang Dư, hứa với em, đừng bao giờ để em không tìm thấy anh nữa được không?"
Tôi cả đời này không sợ cái gì, chỉ sợ không tìm thấy anh ấy.
Trong mấy năm qua, mỗi lần bừng tỉnh từ trong bóng tối vô tận, tôi đều không bao giờ quên được nỗi đau khi mất anh.
"Ninh Ninh, đời này cho dù em đánh anh, đuổi anh đi, anh cũng sẽ không rời khỏi em."
"Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau."
14
Sau khi trở về nhà, tôi nhìn anh ấy ăn từng miếng đậu phụ thối nguội lạnh với vẻ mặt thỏa mãn.
"Ninh Ninh, em vừa đi đâu vậy?"
Tôi kể cho Giang Dư nghe chuyện xảy ra ở quán bar mà không hề dè dặt.
Sau khi Giang Dư biết tình cảm của Giang Phái đối với tôi, liền ôm tôi thật chặt.
"Anh trai anh từ nhỏ đã là người điên, thứ anh ấy muốn thì nhất định sẽ phải có được."
"Chúng ta phải rời xa anh ấy."
Tôi gật đầu.
Giang Phái dùng tính mạng của Giang Dư để uy hiếp tôi đã thành cái gai trong lòng, luôn luôn làm cho tôi lo lắng, sợ hãi.
"Giang Dư, sau này anh có dự tính gì không?"
Giang Dư tựa vào vai tôi, ánh mắt trong veo dịu dàng.
"Kỳ thật, anh vốn định sau khi cầu hôn với em sẽ dẫn em đi Italy."
Nghe đến Italy, mắt tôi sáng lấp lánh, đó là thủ đô lãng mạn mà tôi muốn đến nhất.
Anh ấy thực sự nhớ mọi thứ tôi thích.
Giang Dư ngồi thẳng dậy, tiếp tục nói:
"Lúc đó, anh đã xin vào chuyên ngành thiết kế ở Milan, khi mọi việc đã chuẩn bị xong..."
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, dịu dàng nói:
"Không sao đâu, chúng ta còn có vô số thời gian để đi sáng tạo tương lai của chúng ta mà."
Anh ấy thuận thế tựa vào ngực tôi.
Tay bắt đầu không nghe lời.
"Tương lai còn có vô số thời gian để sáng tạo, nhưng ²Xuân Tiêu chỉ có giờ khắc này thôi."
²Xuân tiêu chỉ có giờ khắc này dạng như xuân tiêu đáng giá ngàn vàng ý.
Tôi liếc nhìn anh, người đàn ông này thật là.
"Trời sắp sáng rồi nên em từ chối. Em muốn đi ngủ để có một giấc mơ đẹp trên thiên đường."
Giang Dư nghe thấy thiên đường lại càng hăng hái: "³Giữa hai ch@n anh có một ác ma, giữa hai ch@n anh có một địa ngục."
……
⁴Anh ấy đã nhốt con quỷ vào địa ngục của tôi rồi cùng nhau đi lên thiên đường.
³⁴Bao: duma bậy bạ quá