Không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy tội lỗi.
Có lẽ là vì tôi biết, “thích” đòi hỏi rất nhiều sự khao khát, kỳ vọng và cả sự buồn bã từ một người, trong khi đó, tỏ tình lại cần nhiều dũng khí hơn.
8.
Kỳ quân sự kết thúc, chúng tôi cởi bỏ bộ đồng phục huấn luyện quân sự, ai nấy đều đen nhẻm.
Sau buổi tập luyện cuối cùng, tôi và Trần Cảnh Dữ đã hẹn ăn trưa cùng nhau.
Nhưng khi tôi thay xong quần áo và đi tìm anh, bạn cùng phòng của Trần Cảnh Dữ lại nói anh đã ra ngoài với Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh là cô gái đã hát để tỏ tình với anh lúc huấn luyện quân sự.
Tôi ngẩn ngơ rời đi, một mình đi về phía khu phố ẩm thực ở bên ngoài, đám đông nhộn nhịp, nhưng dường như tôi bị tách biệt với cái náo nhiệt ấy.
Tôi từng thấy cô gái đó, cao và gầy, không giống tôi chút nào, nhưng lại gần giống với bạn gái của Trần Cảnh Dữ hồi trung học.
Ban đầu tôi và Trần Cảnh Dữ hẹn nhau tại một nhà hàng thịt nướng mới mở trong khu phố ẩm thực.
Vô tình tôi đã dừng trước cửa nhà hàng.
“Cá Voi Nhỏ đến rồi hả, vào ngồi đi, Trần Cảnh Dữ đã đặt bàn số 12.” Chủ nhà hàng nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
Chủ nhà hàng này là sinh viên năm cuối của trường chúng tôi, Trần Cảnh Dữ khá quen với anh ấy, nên anh ấy cũng biết tôi.
Anh chủ quá nhiệt tình, còn tôi lại không giỏi từ chối sự nhiệt tình của người khác nên do dự một chút rồi đi vào trong.
Anh chủ dẫn tôi ngồi bàn số 12.
Cửa hàng rất náo nhiệt, hầu như mọi người tới ăn nướng đều đi theo nhóm.
Chỉ có tôi đi một mình.
Tôi uống nước chanh có sẵn trên bàn, vị chua từ đầu lưỡi truyền vào, chảy xuống dạ dày, cuối cùng là truyền đến tim.
Vì đến trước nên tôi đã gọi đồ trước.
Tôi chọn ngẫu nhiên một vài món, muốn thử tự mình nướng. Nhưng tôi không giỏi lắm nên một miếng thịt đã dính vào vỉ nướng, tôi đành dùng kẹp cố gắng cạy nó lên.
Kết quả, miếng thịt bay ra, dính vào cánh tay của một nam sinh đi ngang qua.
Tôi vô cùng bối rối.
Nhanh chóng lấy giấy ăn và lấy miếng thịt ra, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Không sao, không cần lo đâu, tôi sẽ vào bếp rửa qua với nước lạnh.”
“Sao thế?”
Là giọng nói của Trần Cảnh Dữ, tôi quay người, không hiểu tại sao nhưng nhìn thấy anh, tôi lại thấy bớt lo lắng hơn.
“Em làm rơi thịt lên người khác.”
Trần Cảnh Dữ khẽ xoa đầu tôi, “Đừng lo, anh sẽ xử lý.”
Vì miếng thịt rơi vào cánh tay nam sinh kia không lâu, nhiệt độ không quá cao nên vết bỏng trên cánh tay nam sinh kia không quá nghiêm trọng, chỉ hơi ửng đỏ.
Trần Cảnh Dữ nhờ anh chủ quán mang thuốc mỡ tới để bôi lên cho nam sinh kia.
Tôi xin lỗi thêm lần nữa, nam sinh kia chỉ ngượng ngùng, mỉm cười và nói không sao.
“Tôi là Lâm Sầm, học lớp 3 bên cạnh. Tôi trước đây có biết cậu, hôm nay coi như có duyên, chi bằng chúng ta thêm WeChat đi?” Lâm Sầm nói.
Tôi lấy điện thoại ra, thấy trên máy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Cảnh Dữ.
Tôi ngước mắt nhìn Trần Cảnh Dữ, ngược lại vẻ mặt của anh ấy có vẻ không tốt lắm, mặt tối sầm.
“Nếu sau này bạn học Lâm có di chứng gì, cứ trực tiếp đến tìm tôi.” Trần Cảnh Dữ đột nhiên nói.
Lâm Sầm nhìn tôi và Trần Cảnh Dữ, có lẽ lúc này Trần Cảnh Dữ nhìn hơi “khó ở”, nên Lâm Sầm chỉ rụt rè gật đầu.
Trần Cảnh Dữ ngồi xuống bàn, tôi thêm WeChat của Lâm Sầm, Lâm Sầm thấp giọng hỏi tôi Trần Cảnh Dữ là ai vậy.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Trần Cảnh Dữ đã thản nhiên đáp, “Người giám hộ.”
Tôi quay đầu nhìn Trần Cảnh Dữ, anh cụp mắt xuống, dùng kẹp gắp miếng thịt đã cháy trên vỉ ra, vẻ mặt rất chăm chú, tựa như không để ý mấy từ “người giám hộ” của anh mơ hồ đến mức nào.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi Trần Cảnh Dữ.
“Không phải hôm nay hẹn nhau ăn nướng sao?” Anh nhìn tôi.
“Sao em không đợi anh? Điện thoại cũng không nghe.” Trần Cảnh Dữ nói có phần oán giận.
Tôi thì thầm: “Không phải là anh ra ngoài với người khác à?”
“Em không nhìn điện thoại, em quen tắt chuông lúc ở trường.” Nếu tôi quên không tắt trong giờ học sẽ phiền đến cả lớp.
“Em đang nói đến Chu Dĩnh ư?” Trần Cảnh Dữ đột nhiên cười lớn, sắc mặt giãn ra, “Dù có từ chối cũng phải đích thân nói cho rõ chứ? Tránh sau này hiểu lầm lại rắc rối thêm.”
Hóa ra đã từ chối, sương mù trong lòng bỗng tan đi rất nhiều.
Vốn nghĩ chỉ mỗi mình ăn nên tôi gọi không nhiều, lại cháy gần một nửa, trên bàn không còn nhiều đồ ăn nên Trần Cảnh Dữ gọi người phục vụ mang thực đơn đến, bảo tôi chọn thêm một chút đồ.
Trần Cảnh Dữ đứng dậy, đến nói gì đó với lễ tân ở quầy.
Kỹ năng nướng thịt của Trần Cảnh Dữ rất ổn, chăm sóc tôi rất tốt, dùng kéo cắt thịt thành từng miếng đặt lên đ ĩa, đưa đến trước mặt tôi.
Sau này, bạn tôi đã nói một lời đánh thức kẻ mộng mơ.
Cô ấy nói, thật ra tôi và Trần Cảnh Dữ đều như đang trêu đùa nhau vậy, đã từ lâu trong mắt mọi người, ngoại trừ việc tôi không mang thân phận “bạn gái” thì Trần Cảnh Dữ đối xử với tôi, không có gì là không giống với tiêu chuẩn đối xử với bạn gái.
9.
Tôi thấy rất kỳ lạ, cảm thấy mình chưa từng gặp Lâm Sầm, nhưng từ hôm ở quán nướng, tôi luôn có thể gặp cậu ấy.
Thậm chí tôi và cậu ấy còn học chung một vài lớp.
Ký túc xá của chúng tôi là ký túc xá hỗn hợp, nên nhiều lúc không thể đến lớp cùng nhau, phần lớn thời gian tôi phải ngồi học một mình.
Lâm Sầm đi tới ngồi cạnh tôi.
Lâm Sầm có vẻ ngoài nho nhã, so với Trần Cảnh Dữ thì hoàn toàn không cùng một kiểu.
Sau giờ học, bạn cùng phòng rủ tôi đi mua đồ, nhưng Lâm Sầm giữ tôi lại.
"Hôm đó cậu đã thanh toán hóa đơn cho bàn tôi đúng không? Sao có thể để như vậy? Tôi trả lại tiền cho cậu.”
Tôi hơi bối rối, mới nhận ra số tiền đó là của Trần Cảnh Dữ.
"Không cần, không cần trả lại đâu. Hôm đó tôi thật sự xin lỗi.”
Lâm Sầm nói: "Tay tôi không sao, dùng tiền của cậu như vậy thì xấu hổ lắm.”
Bạn cùng phòng của tôi cũng đã tới đây.
Để cô ấy không chờ quá lâu, tôi tiếp tục từ chối Lâm Sầm.
Không ngờ Lâm Sầm đã chuẩn bị sẵn tiền mặt, thấy tôi rời đi, cậu ấy tiến tới kéo tôi lại, định giữ lấy tôi để đưa tiền.
Nhưng ngay trước khi bàn tay cậu ấy chuẩn bị chạm vào cánh tay tôi, một cánh tay chắc khỏe đã trực tiếp khóa chặt lấy eo tôi từ phía sau, tôi thấy bàn chân nhẹ bẫng, cả người được anh ôm vào lòng.
Nhìn nghiêng, là khuôn mặt với những đường nét sắc bén của Trần Cảnh Dữ.
Trần Cảnh Dữ ôm tôi lùi lại một bước, tránh tay của Lâm Sầm.
Cho đến khi bàn chân chạm đất lần nữa, tôi vẫn còn choáng váng, ngực anh nóng bừng, nơi ấm truyền đến lồ ng ngực, khiến nhịp tim tôi một lần nữa rạo rực bởi tình yêu thầm kín cuồng nhiệt.
“Làm gì thế?” Trần Cảnh Dữ không chút cảm xúc, đứng giữa tôi và Lâm Sầm.
Lâm Sầm nhìn thấy là Trần Cảnh Dữ, liền giải thích, “Tôi chỉ muốn trả lại tiền…”
“Vậy sao phải động chân động tay?”
Trần Cảnh Dữ, quay đầu nhìn tôi, tôi gật đầu: “Lúc đó... anh giúp họ thanh toán hóa đơn ở nhà hàng đồ nướng.”
Trần Cảnh Dữ biết điều đó, rồi quay sang Lâm Sầm, “Không cần, hôm đó là do chúng tôi có lỗi trước.”
Sau khi Trần Cảnh Dữ và Lâm Sầm rời đi, bạn cùng phòng của tôi nắm lấy cánh tay tôi và hét lên, nói rằng tình tiết của mấy bộ phim thần tượng đã thành hiện thực.
Cô ấy nói làm tôi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui mừng.
10.
Học kỳ đầu tiên năm nhất của tôi dường như trôi qua rất nhanh, tưởng chừng như mới chỉ bắt đầu hôm qua, không chú ý một chút đã là cuối học kỳ.
Thành phố V ở phía nam, không có hệ thống sưởi vào mùa đông nên việc trải qua mùa đông phụ thuộc vào thân nhiệt mỗi người.
Học kỳ sắp kết thúc, thư viện thật sự rất đông. Ký túc xá nam khá gần thư viện nên Trần Cảnh Dữ thường giúp tôi giữ chỗ ngồi trong đó.
Tôi sợ lạnh nên mỗi ngày đều dậy muộn, không biết từ lúc nào Trần Cảnh Dữ bắt đầu mua bữa sáng cho tôi, sau đó mỗi tối lại đưa tôi về ký túc xá.
Tôi và Trần Cảnh Dữ học khác chuyên ngành nên thời gian thi cũng khác nhau.
Anh ấy thi xong trước tôi.
Trần Cảnh Dữ biết được anh và tôi ở cùng một thành phố, nghiễm nhiên cùng nhau về nên anh đã mua vé tàu cao tốc trước.
Trước buổi thi cuối cùng, tôi đã đưa hành lý của mình cho Trần Cảnh Dữ giữ trước, anh đợi tôi ở quán cà phê ở cổng phía đông của trường. Tôi thi xong sẽ trực tiếp đến tìm anh.
Đại học không giống như cấp 2 hay cấp 3, không có hoạt động chữa đáp án sau khi thi.
Tôi sợ Trần Cảnh Dữ đợi lâu nên làm bài xong tôi liền nộp trước, lên bục lấy lại điện thoại rồi vui vẻ bước ra ngoài.
Lần này được cùng Trần Cảnh Dữ về nhà, nghĩ tới đây, tôi bắt đầu cười thầm.
Nhưng nụ cười của tôi không kéo dài được bao lâu.
Khi đi vòng qua góc quán cà phê, tôi nhìn thấy Trần Cảnh Du quay lưng về phía tôi đang nói chuyện điện thoại, tôi im lặng đợi anh ấy gọi điện xong rồi sẽ đột nhiên xuất hiện làm anh ấy ngạc nhiên.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia ống nghe.
Vu Tâm, bạn gái của Trần Cảnh Dữ hồi trung học.
“Sao trường anh vẫn chưa cho nghỉ thế? Em đã về lâu rồi, em không biết đâu, anh mà không về thì ai nướng thịt cho em?” Giọng cô gái đều từ sự chiều chuộng mà sinh ra phóng túng, lại rất nữ tính, điều mà tôi không thể nào sánh được.
Rõ ràng tôi cũng biết mình không có tư cách ghen tị, nhưng cứ nghĩ đến sự dịu dàng của anh trước đây thuộc về một cô gái khác, tôi cảm thấy rất buồn.
“Vé là hôm nay đi, tối sẽ tới.”
“Vậy khi nào anh về, chúng ta tới quán gần trường trung học số 1…”
Cách hai người họ hoà hợp với nhau vẫn quen thuộc như ngày nào, tôi lúc này cảm tưởng như quay trở lại năm thứ hai trung học vậy.
Mặc dù Vu Tâm rất nổi tiếng, nhưng buổi biểu diễn hôm Trung thu năm lớp 11 mới là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Vu Tâm.
Trong buổi biểu diễn đêm Trung thu năm đó, Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm đều là người dẫn chương trình, hai người họ dường như rất ăn ý khi làm việc với nhau, sự kết hợp giữa váy dạ hội và vest khiến họ trông như một cặp đôi hoàn hảo.
Đêm đó, Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm trở thành tâm điểm chú ý.
Tôi lúc đó do cuối tuần về thị trấn thăm người già, tôi bị một con bọ nhỏ ở địa phương gọi là “kiến ba khoang” cắn vào mặt, trên mặt có một vết đỏ lớn, tôi phải đeo một chiếc khẩu trang lớn để che vết trên mặt.
Tôi thấy Trần Cảnh Dữ nhấc váy giúp Vu Tâm lúc bước ra ngoài sân khấu, thấy anh ôn nhu gỡ những hạt cườm trên tóc Vu Tâm ra.
Nhìn dáng vẻ thu hút sự chú ý của Trần Cảnh Dữ, tôi nhất thời cảm thấy tự ti về chính mình.
Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao mình không thể cao như Vu Tâm, tại sao tôi không thể dễ dàng vào top 3 của lớp như Trần Cảnh Dữ, tại sao tôi vẫn quên những bài văn đã đọc đi đọc lại, tại sao tôi thích lại không thích tôi…
Họ đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, còn tôi như chìm đắm trong đám khán giả đông đúc.
11.
Tôi nhớ đêm Trung thu năm đó được nhắc đến nhiều vì Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm.
Tôi không xem hết tất cả tiết mục biểu diễn và bỏ dở giữa chừng.
Tôi biết Trần Cảnh Dữ là người dẫn chương trình nên đã đăng ký tham gia buổi biểu diễn, mặc dù đó chỉ là bài đồng ca của cả lớp.
Tôi tự hỏi nếu đăng ký tham gia buổi biểu diễn, liệu anh ấy có đi ngang qua tôi trong phòng chờ hay không.
Tuy nhiên, vì mặt bị thương nên tôi đã từ bỏ tiết mục đồng ca.
Tôi thực sự dường như không gặp may mắn khi thích Trần Cảnh Dữ.
Ngay khi tôi chuẩn bị vào toà các lớp học, thì đột nhiên có người ngăn tôi lại.
Tôi quay người, trái tim chợt run lên, là Trần Cảnh Dữ.
“Bạn học, tôi có thể nhờ bạn một việc được không?” Trần Cảnh Dữ hỏi.
Lần cuối cùng tôi gặp Trần Cảnh Dữ là trên xe buýt khi bắt đầu đi học, và lần đưa tuýp thuốc mỡ trong quá trình huấn luyện quân sự. Hơn một năm sau, anh ấy luôn ở trong tầm mắt của tôi, nhưng tôi đã trở thành điểm mù trong ký ức của anh.
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, hỏi anh ấy cần giúp gì.
“Bạn học, bạn có thể giúp tôi vào nhà vệ sinh nữ bên trái ở tầng 6 của tòa nhà này để đưa cái này được không?”
Trần Cảnh Dữ từ phía sau lấy ra một cái túi màu đen, trong đó mơ hồ chứa một gói băng vệ sinh.
Tôi ậm ừ, nhận lấy nó từ tay Trần Cảnh Dữ, rồi quay người đi đưa.
Tôi nghe anh nói cảm ơn từ phía sau, nhưng tôi không đủ can đảm để quay lại để nói không có gì, tôi chỉ kéo khẩu trang lên, như muốn che giấu khuôn mặt của mình kỹ hơn.
Tôi đưa túi đồ vào nhà vệ sinh nữ. Đúng như tôi nghĩ, người đang mắc kẹt bên trong chính là Vu Tâm.
Vu Tâm cũng cảm ơn tôi và tôi nói không sao. Cho dù người nhờ giúp đỡ không phải là Trần Cảnh Dữ thì tôi cũng sẽ giúp, dù sao cũng là con gái.
Nhưng khi Vu Tâm muốn hỏi tên và lớp của tôi, tôi đã bỏ chạy.
Mọi người trong trường trung học số 1 đều biết Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm là người yêu của nhau, nhưng sau đó, Trần Cảnh Dữ được nhận vào Đại học V, còn Vu Tâm thì vào Đại học M, cách Đại học V hàng nghìn cây số, nên từ đó bắt đầu lan truyền rằng họ đã chia tay từ hồi tốt nghiệp.
Tôi không làm phiền Trần Cảnh Dữ gọi điện, chỉ lặng lẽ đi vào.
Trần Cảnh Dữ thấy tôi vào quán cà phê, liền hỏi tôi nộp bài trước hay sao.
Tôi ậm ừ, chợt nhận ra sắc mặt Trần Cảnh Dữ không tốt lắm, chẳng lẽ sau khi tôi rời đi anh ấy và Vu Tâm cãi nhau sao?
Trần Cảnh Dữ nhìn có chút uể oải, lần này về nhà cùng nhau không giống như tưởng tượng.
Tôi nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ mà có cảm giác như bị một cục bông gòn nhét vào ngực.
Tôi rất muốn hỏi anh ấy và Vu Tâm có chuyện gì, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra.
Cho đến khi xuống tàu cao tốc, chúng tôi lại bắt taxi về.
Trần Cảnh Dữ vừa lên xe liền nhắm mắt lại, trông anh có vẻ rất buồn ngủ.
Người lái xe hỏi tôi đi đâu, tôi buột miệng nói ra vị trí nhà của Trần Cảnh Dữ.
Trần Cảnh Dữ đột nhiên mở mắt ra: “Cá Voi Nhỏ, sao em biết?”
Đầu tôi ong ong như bị chập điện.
Sao tôi biết nhỉ? Lúc tốt nghiệp trung học, tôi đã giúp giáo viên ở ủy ban Đoàn Thanh niên sắp xếp danh sách thành viên của đoàn và các thông tin khác nhau, và tôi vô tình nhìn thấy bảng thông tin của Trần Cảnh Dữ.
Dường như chỉ cần nhắc đến anh ấy thì tôi không bao giờ có thể quên được.
“Lần trước máy in ở ký túc xá nam của anh bị hỏng nên em đã in tài liệu cho anh.” Trong lúc tuyệt vọng, tôi nghĩ đến lần trước anh ấy nhờ tôi in tài liệu cho anh ấy.
Nhưng rồi tôi nghĩ, thứ tôi in cho anh lúc đó hình như là bản báo cáo phân tích dữ liệu của lớp thực nghiệm, làm sao mà trên đó lại có địa chỉ nhà?
Tôi chợt thấy lo lắng. Đôi lúc tôi cảm thấy mình rất mâu thuẫn, vừa muốn anh hiểu tình cảm của mình dành cho anh, nhưng cũng sợ anh biết được mối tình thầm kín của tôi.
Tuy nhiên, Trần Cảnh Dữ dường như không nhận thấy điều gì bất thường, chỉ nói ừ.
“Em về nhà em trước, anh đưa em về, sau đó anh quay lại sau.”
Nhưng điều này chẳng khác gì đi đường vòng, biết tôi muốn nói gì, Trần Cảnh Dữ hơi ngẩng đầu lên, sau đó nhìn tôi, “Nghe lời.”
Tôi trầm giọng hừ một tiếng, đã hơn chín giờ tối, chỉ cần có Trần Cảnh Dữ ở cạnh, anh ấy sẽ không để tôi đi một mình.
Vài ngày sau kỳ nghỉ đông, tôi rủ mấy người bạn cấp ba của mình đi chơi.
Thật trùng hợp, tôi gặp Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm.
Tất nhiên, không chỉ có hai người bọn họ, còn có một số người khác nhìn rất quen, hình như đều là bạn học cũ của trường trung học số 1.
Đây là một con phố ăn vặt, những người đi cùng họ đang xếp hàng dài để mua xiên viên chiên.
Trần Cảnh Du hình như tâm tình không tốt, ngồi trên ghế gần cửa quán ăn, một tay chống vào lưng ghế, tựa đầu vào cánh tay.
Anh nhắm mắt lại, trông có vẻ không thoải mái.
Tôi nghe thấy một bạn học khác hỏi Trần Cảnh Dữ sao vậy.
Tiếp đó là lời nói của Vu Tâm, “Cảm nặng, hôm mới về bị sốt, mấy nay đỡ hơn rồi, cứ nhất quyết đòi tôi ra ngoài, kết quả bây giờ, trông có giống sắp ch ết lần nữa không…”
Hóa ra là anh ấy bị bệnh.
Hơn nữa, hôm về nhà thấy anh không thoải mái, lúc đó còn nghĩ do anh ấy và Vu Tâm có mâu thuẫn.
Tôi định bước về phía anh, nhưng đột nhiên suy nghĩ lại, có Vu Tâm ở đây, tôi tới đó làm gì?
Cho dù anh có bệnh, người anh nóng lòng muốn gặp vẫn là Vu Tâm.
Nghĩ tới đây, tôi chợt cảm thấy khoé mắt bắt đầu nóng lên, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh:「Mấy hôm nay anh bị ốm sao? Nhớ đi khám sớm, nghe lời bác sĩ…」
Tôi vừa gõ vừa khóc, bạn tôi mua trà sữa về thấy tôi ngồi khóc, nhất thời bị sốc, chạy tới ôm lấy tôi và hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi cố gắng kìm nước mắt, nhưng mắt vẫn càng ngày càng đỏ, nước mắt cứ chảy dài, “Tớ rất thích một người, nhưng có lẽ tớ không còn thích được người ấy nữa.”
Có lẽ đã đến lúc tình yêu thầm kín của tôi sẽ phải kết thúc.