Hộ Khang cho rằng anh ngại ngùng.
Anh ta hơn Lâm Hạc Thư bốn tuổi, cùng trường, lúc Lâm Hạc Thư học đại học đã có thể cùng bọn họ làm dự án viết luận văn, thành tích khỏi phải bàn. Thành tích tốt như vậy nhưng anh lại không học thẳng lên thạc sĩ, bởi vì năm nhất đã bỏ lỡ một môn thi.
Bỏ thi đương nhiên là bị tính điểm 0, sau đó dù thi lại có điểm cao đến đâu cũng chỉ được điểm trung bình, năm ba, cố vấn học tập thấy tiếc nuối vô cùng, khuyên anh nên học lại để lấy điểm tích lũy, Lâm Hạc Thư từ chối, tốt nghiệp đại học liền đi làm, sau đó học lên thạc sĩ, tiến sĩ đều là vừa học vừa làm, năm ngoái mới lấy được bằng tiến sĩ, đồng thời cũng đã là bác sĩ chủ trị.
Nhìn thì có vẻ kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng rành mạch, nhưng Hộ Khang nghe nói lúc trước anh bỏ lỡ môn thi đó là bởi vì lúc đó đã ra nước ngoài, lúc về thì trời tuyết máy bay hoãn chuyến không kịp thi.
Người nói chuyện này là bạn cùng phòng với anh ta, lúc sắp tốt nghiệp, mấy người cùng nhau tụ tập ăn uống, Hộ Khang cũng ở đó, ăn uống no say liền bắt đầu ôn lại chuyện xưa, trong lời nói ẩn ý là Lâm Hạc Thư, hot boy của khoa bọn họ, học bá, năm đó vượt biển đến thăm bạn gái bí mật của anh, sau đó bị đá.
Lời nói rất ẩn ý, Hộ Khang dựa vào những thông tin đã biết tự mình suy đoán, nhưng Lâm Hạc Thư không phản bác, ít nhất chứng minh lúc đó anh ra nước ngoài là vì bạn gái, lại nhìn hiện trạng nhiều năm như vậy bên cạnh anh không có ai, chứng tỏ là thực sự đã chia tay.
Còn về việc chia tay như thế nào – dù sao cũng không có ai lại lặn lội nửa vòng trái đất chỉ để nói lời chia tay trước kì thi cuối kỳ.
Dù chia tay như thế nào, nhiều năm như vậy rồi cũng nên quên đi, trong mắt Hộ Khang hiện lên một tia thương xót, hắng giọng nói: “Bây giờ đã có bằng cấp, công việc ổn định, tuổi tác cũng vừa đẹp, không nói là kim cương vương lão ngũ, chúng ta ít ra cũng là bạch kim.”
Ánh mắt Lâm Hạc Thư rời khỏi tờ giấy note, nhìn anh ta, Hộ Khang nháy mắt với anh: “Nắm bắt cơ hội đi.”
Lâm Hạc Thư tùy ý gấp tờ giấy note lại, ném vào thùng rác trước mặt anh ta: “Báo cáo kiểm điểm của cậu viết xong chưa?”
“Mẹ kiếp.”
Bác sĩ nào cũng sợ bệnh nhân làm loạn, đừng nhìn Hộ Khang lúc nào cũng càn rỡ, nhưng anh ta là bác sĩ nhi khoa, gặp phải phụ huynh đáng ghét còn nhiều hơn cả trẻ con đáng ghét, lần trước gặp phải một phụ huynh chen hàng còn bắt nạt y tá, anh ta không có nhẫn nhịn như các bác sĩ lớn tuổi, trực tiếp mỉa mai, chọc cho vị phụ huynh kia tức giận lập tức khiếu nại.
Chuyện này đúng là anh ta có lỗi, chủ nhiệm phạt anh ta viết bản kiểm điểm ba trăm chữ.
Hộ Khang không hiểu, người này vừa nãy còn tâm trạng tốt, sao một lúc sau lại thay đổi sắc mặt đâm thẳng vào tim anh ta như vậy, chẳng lẽ bị tổn thương quá sâu từ đó đoạn tuyệt tình yêu?
Tờ giấy note đã bị vứt bỏ, Hộ Khang có tiếc nuối cũng không thể nói gì hơn, đành phải đi viết bản kiểm điểm của mình. Hôm nay anh ta cũng trực đêm, nhưng gần đây thời tiết khá tốt, bệnh viện của bọn họ cũng không lớn, cũng không tiếp nhận ca bệnh nặng nào, trẻ em nằm viện không nhiều, gần mười một giờ, sau khi đi một vòng quanh các phòng bệnh, anh ta xuống lầu lấy một túi đồ ăn mang lên chia cho mọi người, sau đó cầm hai phần bánh bao hấp cuối cùng đi vào văn phòng khoa nội trú.
“Tiểu Tiếu bọn họ nói muốn ăn bánh bao hấp, kêu tôi mua, tôi tiện thể mua cho cậu một phần.”
Bệnh viện kiểm tra việc y tá trực ban sử dụng điện thoại di động khá nghiêm ngặt, không bị bắt thì không sao, bị bắt là bị trừ lương, bác sĩ thì không nghiêm ngặt như vậy.
Lâm Hạc Thư đang xem bệnh án và sổ bàn giao ca trực, Hộ Khang từ xa đã nhìn thấy số 6092, anh ta cũng biết bệnh nhân này. Bệnh viện Đông y Đường Nhân Y không có khoa ung bướu riêng, bệnh nhân ung thư đều được đưa vào khoa nội trú.
Bệnh nhân 6092 là bệnh nhân ung thư gan, lúc chẩn đoán đã là giai đoạn cuối, vẫn luôn đến bệnh viện ung bướu hóa trị, đến đây để điều dưỡng. Lần gần đây nhất là do bệnh tình trở nặng nên nhập viện, đã nằm viện gần hai tháng rồi.
Y tá nói hôm nay anh ta ăn gì cũng nôn ra hết, người nhà cũng không dám cho ăn nữa, lúc chiều bác sĩ Thẩm bàn giao ca trực cũng đã dặn dò Lâm Hạc Thư: “Đừng kê đơn thuốc nữa, chỉ khiến anh ta thêm đau đớn thôi.”
Lâm Hạc Thư không kê đơn thuốc nữa, suy nghĩ một chút rồi kê đơn thuốc tiêm, bệnh tình đến mức độ này, đã là thuốc thang vô hiệu, thuốc gì cũng không bằng thuốc giảm đau, lần tiêm trước là vào buổi chiều, lẽ ra không nên tiêm liên tục như vậy, nhưng việc nghiện thuốc hay không đối với người sắp chết cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hộ Khang nhìn thấy liều lượng morphine này, liền biết đây lại là khúc dạo đầu của một cuộc chia ly.
Đều là bác sĩ, chứng kiến sinh ly tử biệt quá nhiều, lúc này cũng không biết nói gì, chỉ biết thở dài, vỗ vai anh, gọi anh cùng nhau ăn bánh bao.
Nửa đêm, sau khi xử lý xong mọi việc, bác sĩ trực đêm thường sẽ chọn ngủ một giấc, Lâm Hạc Thư nằm trên giường đơn trong phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, nghĩ đến bệnh nhân 6092, nghĩ đến việc Đường Hiểu U có thể bắt đầu xem bệnh án trước, nghĩ đến chậu hoa trong sân bị mèo hoang làm vỡ, ngày mai trên đường về có thể mua, nghĩ đến… Giang Dữ Miên.
Tâm tư của Giang Dữ Miên rất dễ đoán, thích là phải có được, cậu sẽ không quan tâm đến việc sau khi có được thì sự yêu thích này có thể duy trì được bao lâu, cậu chỉ quan tâm đến hiện tại.
Mười năm trước là vậy, mười năm sau vẫn vậy.
Điện thoại rung lên, Lâm Hạc Thư liếc nhìn, là một số điện thoại không lưu tên, nhưng rất quen thuộc, chiều nay vừa mới gặp.
Chờ khoảng ba mươi giây, tiếng rung dừng lại, tiếp theo là cuộc gọi thứ hai, thứ ba, tốc độ cúp máy ngày càng nhanh, đến cuộc thứ năm, Lâm Hạc Thư nghe máy, đầu dây bên kia lại không có tiếng động.
Lâm Hạc Thư cũng không chủ động lên tiếng, hai đầu điện thoại, hai tiếng hít thở đan xen, một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng kêu đau khẽ.
“Giang Dữ Miên.”
Giọng điệu Lâm Hạc Thư có chút vội vàng, Giang Dữ Miên lại ung dung thong thả: “Là tôi đây.”
Giọng cậu lên cao, vui sướng lộ ra rõ ràng, đưa tay xoa đầu chú chó đang kéo cậu, xoa xoa cái chân bị va vào, sau đó đặt chân lên ghế đá.
“Bác sĩ Lâm, sao anh biết là tôi vậy?”
Cậu gọi “bác sĩ Lâm”, giống như năm đó gọi “lớp trưởng”, như thể đang nhấm nháp trên đầu lưỡi, mang theo chút ái muội mờ ám. Lâm Hạc Thư không nói gì, cũng không cúp điện thoại, Giang Dữ Miên lại nói: “Vậy anh đoán xem, sao tôi biết số của anh?”
“Tôi không đổi số.” Giọng Lâm Hạc Thư lạnh nhạt.
Giang Dữ Miên cũng không để ý, một tay cầm điện thoại, một tay chải lông cho chó: “Nhưng tôi đổi số rồi, sao anh biết là tôi?”
Trước khi Lâm Hạc Thư cúp điện thoại, cậu vội vàng nói: “Này, đừng cúp máy.”
Lâm Hạc Thư thực sự không cúp máy, Giang Dữ Miên cười khẽ: “Anh không muốn biết tại sao tôi lại gọi điện thoại cho anh sao?”
Cậu hỏi xong lại không nói ngay, dường như đang chờ phản ứng của Lâm Hạc Thư, lần này Lâm Hạc Thư không mắc bẫy nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Giang Dữ Miên cũng không vội, đặt điện thoại xuống tết cho chú chó hai bím tóc rồi mới soạn một tin nhắn gửi qua.
“Tôi nằm mơ thấy anh, anh dạy tôi hô hấp nhân tạo.”
Hô hấp nhân tạo, Lâm Hạc Thư đúng là có dạy, nhưng Giang Dữ Miên không phải là người học, mà là người phối hợp làm mẫu.
Mỗi lần trước khi nghỉ, trường trung học đều sẽ tổ chức tuyên truyền an toàn theo thông lệ, mùa hè thì nhấn mạnh không được bơi lội ở sông suối, mùa đông thì nhấn mạnh không được đốt pháo, không được tự ý gặp gỡ bạn online, chú ý an toàn khi sử dụng lửa, sử dụng điện, tóm lại đều là những điều nhàm chán.
Nói đến việc đổi hiệu trưởng mới có lợi ích gì, thì đó chính là việc giáo dục an toàn của ông ta thiết thực hơn trước đây – đầu tiên là mời lính cứu hỏa đến hướng dẫn bọn họ cách sử dụng bình chữa cháy, không biết ông ta kiếm đâu ra một đống bình chữa cháy vừa hết hạn, nhưng vẫn còn sử dụng được, cho bọn họ thực hành trên sân vận động, một lớp mười bình chữa cháy hết hạn, cơ bản ai cũng có cơ hội sờ tận tay.
Sau một màn như vậy, học sinh đều bớt oán giận hiệu trưởng mới, thân thiết gọi ông ta là Tiểu Cao.
Tiểu Cao không chỉ mời lính cứu hỏa, mà còn mời cả bác sĩ đến dạy bọn họ hô hấp nhân tạo, mức độ thú vị không kém gì việc tự tay dập lửa, nhưng trời lạnh như vậy, không tiện thực hiện trên sân vận động.
Vì vậy, đầu tiên dạy cho lớp trưởng các lớp, sau đó bác sĩ dạy qua tivi, đồng thời các lớp trưởng đã được học sẽ xuống lớp hướng dẫn trực tiếp, Lâm Hạc Thư vốn đã biết, lúc anh nói cần một người phối hợp, Giang Dữ Miên không chút do dự đứng dậy.
Kỳ thực cậu và Lâm Hạc Thư có chút quan hệ họ hàng xa, trong nhà có rất nhiều đứa trẻ ưu tú, Lâm Hạc Thư không đến mức trở thành “con nhà người ta” trong miệng người lớn, trùng hợp là anh học cùng lớp với Giang Dữ Miên, thành tích của hai người rất khác biệt.
Nhà họ Giang có đủ tự tin, con cái không phải chỉ có một con đường học hành, Giang phu nhân sẽ không lấy thành tích của Lâm Hạc Thư để so sánh với Giang Dữ Miên, nhưng cũng không tiếc lời khen ngợi anh. Trước đây Giang Dữ Miên không có cảm giác gì với người bạn học mà mẹ cậu thường xuyên khen ngợi này, sau chuyện chiếc áo khoác đồng phục đó, cậu mới bắt đầu chú ý đến Lâm Hạc Thư, mà Lâm Hạc Thư là người như vậy, một khi đã chú ý, rất khó có thể rời mắt khỏi anh.
Cậu luôn không thích hòa đồng, trước đây mọi người chơi bình chữa cháy vui vẻ như vậy, cậu vẫn thản nhiên khoanh tay đứng một bên, dáng vẻ chán nản, lần này lại tích cực như vậy, lão Chương trực tiếp bỏ qua Lâm Hạc Thư mà gọi cậu.
Trên màn hình tivi, bác sĩ đang hướng dẫn trên một hình nộm chuyên dụng để luyện tập hô hấp nhân tạo, Lâm Hạc Thư làm theo từng bước một, Giang Dữ Miên không cần phải làm gì, chỉ cần nằm im là được.
Bàn ghế trong lớp học đều được đẩy ra ngoài hành lang, trên mặt đất là một đám người nằm la liệt, ồn ào náo nhiệt.
Đến lúc nâng cằm chuẩn bị hô hấp nhân tạo, cả khu vực giảng dạy đều ồ lên, phòng phát thanh cũng nghe thấy, bác sĩ cười cười, đợi một lúc mới bắt đầu bước tiếp theo.
Lâm Hạc Thư gấp một chiếc khăn tam giác dùng trong sơ cứu che lên miệng cậu, bóp mũi thổi khí.
Giang Dữ Miên ú ớ nói: “Lớp trưởng, bác sĩ nói phải che kín miệng, không được để hở.”
Lâm Hạc Thư nhìn xuống cậu, Giang Dữ Miên có một gương mặt đẹp trai, cho dù nhìn người khác từ góc độ này, cũng giống như đang nhìn xuống, giọng điệu hơi kéo dài không tính là mỉa mai, nhưng lại có chút khinh thường: “Lớp trưởng, cậu là người muốn làm bác sĩ đấy.”
Lâm Hạc Thư thực sự cúi người xuống, lần này anh không bóp mũi cậu nữa, mà che mắt cậu lại, trong bóng tối, Giang Dữ Miên nhịn không được chớp chớp mắt, lông mi cọ xát vào lòng bàn tay, động tác của Lâm Hạc Thư khựng lại.
Giang Dữ Miên không nhìn thấy, thính giác lại càng thêm nhạy bén, tiếng ồn ào của mọi người trong lớp học, bị tách ra từng tiếng một.
“Làm thật à?”
“Mẹ kiếp, trưa nay cậu ăn gì vậy?”
“Chờ đã, chờ đã, phải che gạc lại.”
“Mẹ nó, nụ hôn đầu của bố!”
“Trương Nhật Thiên, cậu cầm miếng vải định làm gì vậy?”
…
Trong tiếng cười đùa ồn ào, Lâm Hạc Thư cúi đầu, môi chạm môi.
Bọn họ không hôn nhau, nhưng bọn họ đều biết đây không phải hô hấp nhân tạo.
Hơi thở của bọn họ hòa quyện vào nhau.
Giang Dữ Miên muốn hỏi anh tại sao lúc cấp cứu lại che mắt cậu lại, nhưng lại không nói nên lời. Tất cả mọi người đều đang tập trung vào bạn cùng nhóm của mình, không ai nhìn bọn họ.
Đợi đến khi kết thúc màn hướng dẫn, trong lớp học vẫn còn hỗn loạn, Giang Dữ Miên đưa tay ra, đợi hai giây, Lâm Hạc Thư mới đưa tay kéo cậu dậy, bởi vì hai giây chờ đợi này, Giang Dữ Miên lại nổi lên ý xấu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi anh: “Lớp trưởng, hô hấp nhân tạo có di chứng gì không?”
Lâm Hạc Thư cau mày suy nghĩ: “Di chứng thường là do thiếu oxy trong thời gian dài gây ra, không liên quan đến hô hấp nhân tạo.”
Giang Dữ Miên tiến lại gần, đôi mắt phượng trong veo nhìn chằm chằm Lâm Hạc Thư, nắm lấy bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay cậu, đặt lên ngực mình: “Vậy tại sao tim tôi lại đập nhanh vậy?”