Tô Hoài Du đúng là thiên thần trên giường ác quỷ dưới giường, ngủ dậy chẳng biết đang nghịch gì nữa. Tôi siết chặt cánh tay không cho hắn nhúc nhích rồi nhìn qua vai hắn xem hắn đang làm gì, thì ra đang nghịch điện thoại.
"Ngủ thêm đi." Tôi ngái ngủ lẩm bẩm.
Tôi cuộn tròn sau lưng hắn rồi tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp. Lần này Tô Hoài Du rất yên tĩnh, không lộn xộn quấy rầy tôi nữa.
Khi tỉnh lại thì tôi đang ôm eo hắn, rúc đầu vào ngực hắn, chẳng biết hắn mới dậy hay không ngủ mà chống đầu nhìn tôi.
"Lại muốn bú sữa à? Lâm chó con." Còn ra vẻ trìu mến xoa đầu tôi nữa.
Mẹ, đừng tưởng tôi không thấy vẻ trêu chọc trong mắt hắn nhé, lại xem tôi là chó à! Cái miệng này của hắn thật đáng ghét, tôi thấy hắn chính là thiếu ch/ịch, phải ch/ịch hắn nói không nên lời mới tốt. Mẹ, sao lại nghĩ chuyện này chứ.
Tôi quay đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn. Hừ, tôi là chó, còn hắn là bánh bao chó cũng không thèm ăn, cơ mà tôi lỡ ăn hắn rồi, gâu gâu.
"Dỗi à? Anh thấy đêm qua em ch/ịch hăng say, buổi sáng ôm anh chặt cứng, còn tưởng em thích lắm chứ."
Hắn.... Hắn, hắn vô sỉ! Rõ ràng chính hắn đòi mà, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
"Tôi không có! Là anh bắt tôi làm đấy chứ!"
Hắn mắt điếc tai ngơ, trần truồng đứng dậy mặc đồ chẳng chút ngại ngùng. Ánh nắng chiếu vào làm thân thể hắn càng thêm chói mắt.
"Anh mặc đồ mà không biết nói trước một tiếng à!" Tôi vội vã bịt mắt lại, phi lễ chớ nhìn!
"Mắc cỡ à? Chẳng phải đêm qua thấy hết rồi sao? Em còn rửa sạch cả trong lẫn ngoài cho anh nữa mà."
Thì ra hắn vẫn nhớ, tưởng hắn sẽ giả bộ mất trí nhớ nữa chứ, thấy ông đây tốt chưa.
"Dễ mắc cỡ thế thì phải làm sao đây, sau này kết hôn phải làm nhiều một chút mới được." Hắn ra vẻ ảo não.
"Kết hôn? Kết hôn gì?" Tôi nghe như lọt vào sương mù.
Hắn đã mặc đồ tử tế, hình người dạng chó. Còn tôi ôm chăn ngồi trên giường như trai bao mới bị gái chơi.
"Ngoan ngoãn chờ làm vợ nhỏ của anh đi." Nói xong hắn vỗ đầu tôi rồi quay lưng đi.
Tôi ngỡ ngàng ngơ ngác, tình huống gì đây? Chó con biến thành vợ nhỏ, địa vị tăng lên hay gì? Ngủ xong dong, hành vi cặn bã, hừ.
Từ sau hôm đó, mấy ngày liền Tô Hoài Du không liên lạc với tôi, mặc dù bị hắn hiếp nhưng tôi cũng không phải người bám dai nên mau chóng quên phứt chuyện này đi.
Mãi đến một tuần sau, mẹ tôi đột nhiên gọi điện bảo tôi cuối tuần về nhà một chuyến để bàn chuyện cưới xin.
"Không phải chứ mẹ, chuyện cưới xin gì cơ?"
"Chuyện cưới xin với Tiểu Tô chứ còn gì, chẳng phải bàn xong rồi sao?"
"Hả? Lần trước con từ chối rồi mà?"
"Nói nhảm gì đó, mấy ngày trước Tiểu Tô gọi điện nói các con hợp nhau lắm nên muốn định ngày kết hôn. Con đừng có quỵt nợ, Tiểu Tô tốt thế cơ mà, hai con lại cùng nhau lớn lên nên hiểu nhau hơn ai hết, bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu......"
Mẹ tôi còn nói gì đó nhưng tôi nghe không vào, nói qua loa mấy câu rồi cúp máy.
Tôi hấp tấp nhắn tin cho Tô Hoài Du.
"Anh nói gì với mẹ tôi thế hả?"
"Kết hôn gì?"
"Trả lời tôi đi trả lời tôi đi."
"Tức giận.jpg"
Hồi lâu sau hắn mới trả lời tôi, đầu tiên là gửi một emoji.
"Xoa đầu chó.jpg"
Cái tên âm hồn không tan này lại chèn ép tôi nữa. Nhưng tôi lại hơi nhớ xúc cảm lòng bàn tay hắn. Chờ lâu như vậy hắn mới trả lời làm tôi hết sức tủi thân, muốn xoa xoa, hức. Sao ý nghĩ của tôi càng lúc càng giống chó thế này, chết tiệt.
"Xin lỗi, lúc nãy họp nên không thấy."
"Anh nói tụi mình hợp nhau nên có thể kết hôn rồi."
Tôi trả lời hắn, "Sao lại hợp nhau được? Chúng ta đã mấy năm rồi không gặp hả?"
Tôi nói thật đấy, chúng tôi học đại học ở hai nước khác nhau, từ sau cấp ba không còn gặp mặt nữa.
"Tụi mình ngủ cũng ngủ rồi, sao, em muốn rút chim không nhận người à?"
"Chó con chẳng ngoan chút nào cả."
Hắn nói gì vậy? Rõ ràng là hắn hiếp tôi mà, tôi không bắt hắn chịu trách nhiệm là may lắm rồi!
"Anh hiếp tôi mà còn cãi nữa à?"
Hắn không trả lời mà gửi sang mấy tấm ảnh. Một tấm chụp chim chúng tôi, có mấy tấm chụp tôi ôm hắn ngủ, còn có một tấm chụp tôi thò đầu ra sau lưng hắn trên giường.
Đệt, tôi biết ngay là hắn không chỉ nghịch điện thoại mà. Hôm đó tôi mơ màng nên không thấy rõ, giờ nhìn lại tấm hình này, tôi híp mắt ngó vào ống kính với cái đầu như ổ gà, còn hắn thì cười đẹp vô cùng khiến bộ dạng tôi càng thêm nhếch nhác. Tôi ôm hắn, áp mặt vào vai hắn, cánh tay hai người đều trần trụi, nhìn là biết tình hình sáng hôm sau, có miệng cũng khó cãi.
"Nhìn em ôm thân mật chưa này, em cũng muốn lắm mà."
"Nếu chó con quỵt nợ thì anh đành phải gửi ảnh này cho bác gái để bác gái làm chủ cho anh."
"Tủi thân.jpg"
Hắn còn dám giả bộ đáng thương nữa à! Tôi, tôi, ai làm chủ cho tôi chứ!
"Yên tâm đi, anh sẽ cất kỹ tấm đầu tiên, Lâm Dập bé nhỏ thật đáng yêu."
"Tôi không nhỏ!"
"Ừ ừ ừ, Lâm Dập bự."
Không thèm nói chuyện với hắn nữa, càng nói càng tức.
Tôi uể oải ngồi trên sofa, tự hỏi có cách nào để khỏi phải sống với ác quỷ này đến già không.