Vì ta đã công khai viết hưu thư, Đàm Tam Khuyết đã đưa Tống Mỹ nhân đến biệt viện ở. Nghe nói nàng ta ngày càng kiêu ngạo hống hách.
Hôm đó, ta đang ở trong ngự thư phòng lén đổi ngọc tỷ, Tống Bảo Bình bỗng xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
"Tỷ tỷ thật vất vả, còn phải xử lý công vụ cho bệ hạ." Tống Bảo Bình thướt tha sửa lại búi tóc: “Lao lực như vậy, chẳng trách không có thời gian trang điểm, cũng không có thời gian hầu hạ bệ hạ, khiến bệ hạ phải ngày ngày ngủ lại chỗ ta."
Ta giấu ngọc tỷ truyền quốc vào trong ngực, sau đó bước thẳng ra ngoài.
Thấy ta không đếm xỉa đến mình, Tống Bảo Bình vội chạy đến trước mặt ta:
"Bệ hạ nói, tỷ tỷ có một cây trâm phượng của tiền triều, ngày khác nhất định sẽ tặng cho ta. Ta thấy tỷ tỷ đã lâu không đeo, chi bằng nhường lại cho ta được không? Dù sao tỷ tỷ cũng đã lớn tuổi rồi, không hợp với đồ trang sức kiều diễm như vậy nữa."
"Được thôi." Ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Người đâu, lấy trâm phượng của ta ra đây."
Trâm phượng lộng lẫy, Tống Bảo Bình tỏ vẻ đắc ý: "Nếu tỷ tỷ chịu hòa thuận với ta từ sớm, cũng sẽ không khiến bệ hạ sinh lòng chán ghét."
"Nói hay lắm. Nào, để ta tự tay cài cho ngươi." Ta chộp lấy trâm phượng, một tay nắm chặt cần cổ mảnh khảnh của nàng ta, tay kia đè nàng ta xuống bàn đá.
"A- Ngươi định làm gì?!"
Trâm phượng ép sát vào mặt nàng ta, ánh mắt ta trở nên điên cuồng: "Làn da trắng ngần như ngọc, đương nhiên phải thêm chút m.á.u mới đẹp."
"Lưu Ninh Hoan! Ngươi dám! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi đâu! Buông ta ra! Cứu giá-"
Thị vệ rút đao, ta liếc nhìn họ:
"Bổn cung đang ở đây, các ngươi định cứu giá ai? Ta muốn xem hôm nay ai dám phạm thượng làm loạn!"
Bọn họ nhìn nhau, lặng lẽ tra đao vào vỏ.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hét chói tai của Tống Bảo Bình: "A a a a a a a a!"
Ta khắc hai chữ "tiện nhân" lên gương mặt xinh đẹp của nàng ta, một chữ bên trái một chữ bên phải, sau đó ném thiếu nữ đầy mặt là máu, toàn thân mềm nhũn, hạ thân tanh hôi xuống đất.
Ta ngắm nghía cây trâm dưới ánh nắng:
"Khi ta mười tám tuổi, là nữ nhân đẹp nhất Trường An, tiên đế coi ta như viên ngọc quý trên tay, ban cho ta trâm phượng này."
"Sau đó, tiền triều sụp đổ, thiên hạ chỉ biết Đàm Tam Khuyết một mình một ngựa, hộ tống ta ra khỏi Trường An. Thực ra đêm đó, trên lưng ngựa ta đã g.i.ế.c hơn năm mươi tên truy binh, thoát thân vẹn toàn."
"Trong mười năm qua, ta có bảy năm dẫn binh g.i.ế.c giặc ngoài chiến trường. Còn ngươi, ngươi đã từng g.i.ế.c một con gà nào chưa? Đúng là một tiểu mỹ nhân chỉ biết nói nhảm."
Ta lau sạch m.á.u trên trâm, bôi lên môi, mỉm cười quyến rũ với nàng ta.
"Máu của ngươi, quả thật là thứ son đẹp nhất trên đời."
Hết chương 3
Danh Sách Chương: