Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày xưa, khi di mẫu chưa xuất giá cũng là một cô nương kiêu ngạo, có nhiều người yêu mến, nhưng bà lại yêu một chàng thư sinh nghèo.

Vì hắn, bà không tiếc làm trái ý phụ mẫu, bỏ trốn trong đêm.

Bà chờ ở cổng thành suốt một đêm, nhưng người tình của bà không xuất hiện, cuối cùng bà đành quay về nhà, từ đó đoạn tuyệt tình cảm.

"Về sau, khi gia đình gặp khó khăn trong kinh doanh, di mẫu phải tìm sự giúp đỡ, nên đã gả cho vị Tri phủ Giang Nam lúc bấy giờ, cũng là Tam lão gia của nhà họ Trầm hiện nay."

Ông ấy luôn sủng ái di mẫu, ngoài việc không thể cho bà danh phận phu nhân, còn lại đều cho bà.

Nhưng di mẫu không nghĩ vậy, bà vốn kiêu hãnh, việc phải làm thiếp khi xưa là nỗi đau suốt đời của bà.

Di mẫu chân thành khuyên ta: "Đường Đường, con phải suy nghĩ kỹ, hôn nhân là lần tái sinh thứ hai của người phụ nữ, đừng để bị lừa chỉ vì hai xiên kẹo hồ lô."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng không hẳn đồng tình.

Điều di mẫu không biết là, những xiên kẹo hồ lô trong tay ta.

Không phải là món đồ nhỏ để xoa dịu ta.

Mà là minh chứng cho tình cảm trong lòng của ta.



Vào ngày sinh thần của Trầm Ký Bạch.

Ta mặc một bộ y phục màu đỏ rực, đeo đôi khuyên tai san hô mà Trầm Ký Bạch tặng, rồi lặng lẽ chờ đợi trong khu vườn mà hắn chắc chắn sẽ đi qua.

"Sao muội lại ở đây?"

Bước chân của Trầm Ký Bạch có phần loạng choạng, ta vội vàng bước tới đỡ lấy hắn.

"Không sao."

Hắn nói vậy, nhưng vẫn không buông tay khỏi tay ta.

Khu vườn này ít người qua lại, là nơi ta cố ý chọn.

"Muội đợi ta à?"

Ta đứng yên tại chỗ, trân trối nhìn hắn đưa tay chạm vào dái tai ta, đầu ngón tay lạnh lạnh.

"Lúc thấy đôi khuyên tai này, ta đã nghĩ rất hợp với muội, giờ nhìn lại, quả nhiên rất đẹp."

Giọng hắn lộ rõ vài phần men say, lời nói có phần buông thả, khác hẳn với vẻ ôn hòa như ngọc thường ngày của hắn.

Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng.

"Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc đeo nó? Trước đây ta không thấy muội đeo."

Hắn đưa tay khẽ chạm, khiến ta thấy ngứa tai, muốn né tránh nhưng lại bị hắn kéo vào lòng.

"Sao muội phải trốn ta?"

Hơi thở nóng hổi của hắn phả lên cổ ta, khiến ta run rẩy.

Kể từ lần chia tay trước, ta và Trầm Ký Bạch đã ba tháng không gặp.

Ta không nhịn được mà phản bác: "Ta không trốn, chỉ là không muốn gặp huynh."

Trong mắt Trầm Ký Bạch thoáng hiện lên sự tổn thương, vòng tay ôm ta chặt hơn.

"Vậy sao hôm nay lại muốn gặp?"

Giọng hắn trầm thấp, lộ ra vài phần ấm ức.

Ta lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng giải thích:

"Vì hôm nay là sinh thần của huynh, ta muốn tặng quà cho huynh."

Trầm Ký Bạch nhìn ta rất lâu, bỗng nhẹ nâng cằm ta lên, cúi xuống hôn.

Xung quanh tĩnh lặng, từ xa vọng lại tiếng côn trùng khe khẽ, trên đầu bầu trời sao lấp lánh, yên tĩnh và dịu dàng.

Ta không biết lấy đâu ra dũng khí, đưa tay ôm lấy Trầm Ký Bạch, làm sâu thêm nụ hôn này.

Trầm Ký Bạch khẽ cười, thầm thì bên tai ta:

"A Đường, đừng trốn ta nữa."

….

Trầm Ký Bạch đã rời đi.

Phía trên giao nhiệm vụ, Trầm Ký Bạch phải đi công tác hai tháng.

Trước khi đi, hắn quyến luyến không rời, ôm hôn ta thật lâu.

Ta thở hổn hển ngả vào lòng hắn, nghe tiếng hắn thì thầm bên tai:

"A Đường, ở nhà chờ ta về."

Nói ra cũng lạ.

Trước đây ta chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc rồi lặn với ta chỉ là trong chớp mắt.

Nhưng từ khi Trầm Ký Bạch rời đi, thời gian như ngừng trôi, ta ngày ngày đếm ngược từng ngày.

Chuyện giữa ta và Trầm Ký Bạch trong phủ là một bí mật, không ai biết.

Một mặt, lý trí bảo ta rằng, chúng ta khác biệt về thân phận, không thể nào đến được với nhau.

Nhưng mặt khác, trong lòng ta không kìm được mà hy vọng.

Cứ đánh cược một phen, lỡ như ta thắng thì sao.

Di mẫu đưa cho ta một quyển sổ, nói là chọn phu quân cho ta.

Ta chán nản lật xem.

Di mẫu đột nhiên lên tiếng: "Con thích Trầm Ký Bạch rồi phải không?"

Ta giật mình, suýt làm rơi quyển sổ.

Ta vội vàng phủ nhận: "Con không thích, con không có, di mẫu đừng nói bậy."

Di mẫu nhìn ta đầy ẩn ý: "Thật sao?"

Ta gật đầu liên tục: "Thật, thật mà."

Thực ra không tính là thích, chỉ mới hôn vài cái, không có gì to tát.

Nhưng di mẫu có ý tốt.

Không nên đặt tất cả trứng vào cùng một giỏ.

Ta cố gắng tỏ ra có hứng thú, bắt đầu xem xét.

Chọn phu quân không ngoài vài điểm, gia thế, ngoại hình, tính cách.

Với thân phận của ta, trong kinh thành không có nhiều chàng trai phù hợp để chọn làm lang quân.

Nhưng di mẫu thực sự vì ta mà lo lắng, những lang quân trong quyển sổ tuy không có gia thế hiển hách, nhưng tài năng và tính tình đều tốt.

Ta hiểu tấm lòng của bà, ta nên trân trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK