Mục lục
Ép Ta Thế Thân Xuất Giá, Sư Tôn Hối Hận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả chỉ vì hắn không thích ta.

Trong mắt kẻ tình nhân, người yêu là Tây Thi, hắn không thích ta, dù ta có cố gắng thế nào cũng sẽ làm hắn chán ghét.

Trước mặt hắn, ta đứng dậy, cười lạnh:

“Lang tộc cầu hôn nàng ta, tại sao ta phải thay nàng ta đi?”

Tinh Vân thấy vậy, nước mắt chảy dài, rời khỏi lòng hắn, quỳ xuống đất, tay áo che mặt, giọng thều thào:

“Sư tôn, là lỗi của con, sư tỷ nói đúng, Lang tộc cầu hôn con, con sẽ đi, người đừng làm khó sư tỷ.”

“Con đứng dậy, đừng khóc.” Ly Uyên cúi người, dịu dàng đỡ nàng ta dậy, “Không muốn đi thì không cần đi, con là đệ tử của vi sư, không ai dám ép con cả.”

Ta cố nén nước mắt, ngẩng đầu, từng chữ chất vấn:

“Không ai dám ép nàng ta, vậy ép ta sao?”

“Con cũng là đệ tử của người, trong mắt người, con là gì?”

Có lẽ ánh mắt ta quá thẳng thắn, sắc bén, hoặc có lẽ hắn lo ta sẽ làm hại Tinh Vân.

Hắn bước lên một bước, che chắn Tinh Vân sau lưng, tránh ánh nhìn của ta:

“Ta thu nhận ngươi năm trăm năm, hóa ngươi thành hình người, Miểu Miểu, ngươi nên báo ơn rồi.”

Năm trăm năm, ta vừa trân trọng vừa mong mỏi, lại trở thành điều kiện để hắn dùng ân tình của ta báo đáp để bảo vệ Tinh Vân.

Họng ta như bị tắc nghẽn bởi một viên đá sắc nhọn, rạch nát cổ họng, gần như khiến ta nghẹt thở.

Ta nắm chặt tay, yếu ớt cúi đầu, như cây cà tím bị sương đánh gục.

Ta nói: “Được.”

Đồng tử Ly Uyên co lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói ra lời.

Ngày ta bị đưa đến Bắc Mạc, trời quang mây tạnh.

Không có tiên hạc đưa tiễn, cũng không có tiên nhạc vang vọng, ta trong bộ hỉ phục đỏ thắm, mắt đỏ hoe, được hắn tự tay giao vào một bàn tay với khớp xương cân đối và chai sần.

“Đa tạ Ly Uyên Tiên Quân đã đưa nương tử ta đến.”

Giọng nói trẻ trung vang lên từ phía bên kia khăn trùm đầu, hắn nắm tay ta, có lẽ cảm nhận được ta đang run rẩy, bèn an ủi bằng cách siết nhẹ tay ta, vô cùng nghiêm túc nói với hắn: “Sau này ta sẽ trân trọng nàng, đối đãi tốt với nàng, tuyệt không phụ lòng nàng.”

Ta không biết Ly Uyên nghĩ gì, hắn nắm chặt cổ tay ta mãi không buông.

Rồi ta nghe thiếu niên hỏi ta: “Nương tử tên là gì?”

“Miểu Miểu.”

Ly Uyên trả lời trước ta, tay hắn siết chặt cổ tay ta, rồi buông ra khi ta giật nhẹ: “Đợi vi sư đón ngươi về.”

Thiếu niên tên Cố Tây Từ, là người kế nhiệm Lang tộc.

Ngày đó, ta vừa đến Bắc Mạc, vì thiếu nước từ hồ gương Dao Đài để dưỡng, được hắn dắt đi không bao lâu đã kiệt sức gần ch/3t.

Hắn cúi người để ta leo lên lưng, không quản nhọc nhằn, đến trước mặt Thiên Tôn xin một hồ nước, rồi cõng ta về Bắc Mạc.

Hắn nói:

“Miểu Miểu, đừng sợ, ta là sói, chỉ ăn thịt, không ăn tiểu liên hoa đâu.”

Cố Tây Từ, hắn rực rỡ như ánh dương mới mọc, đã chăm sóc ta ba trăm năm ở Bắc Mạc.

Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn.

Tất cả đều tan biến.

....

Hồi ức chợt dừng lại, suy nghĩ kéo ta trở về hiện tại.

Ta nhìn mảnh đất cháy đen, ánh mắt quay trở lại nhìn gương mặt người trước mắt, chỉ thấy vô cùng xa lạ.

Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào ta, lặp lại một lần nữa:

“Cùng vi sư về nhà.”

Ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, định thần nhìn hắn.

Bất ngờ giơ tay, ánh sáng hóa thành trường kiếm, đồng tử Ly Uyên co rút, gần như theo bản năng, hắn kéo Tinh Vân ra sau, cảnh giác nhìn ta.

Ta đưa trường kiếm ngang cổ mình, ánh mắt vô hồn:

“Tiên quân, mời người trở về. Ta không đi Cửu Trùng Thiên, càng không có sư tôn gì cả. Phu quân ta đã không còn, ta đương nhiên phải theo chàng, vậy mới gọi là về nhà.”

Hắn sững sờ.

Ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên âm u, không đợi ta động thủ, hắn đã nhanh chóng bấm quyết đánh rơi kiếm trong tay ta, siết lấy cổ ta, tức giận quát lớn: “Ngươi đừng tưởng vi sư không dám gi/3t ngươi.”

“Vậy thì gi/3t ta đi.” Ta buông lỏng tay, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, ta cũng đã quên mình bao lâu không được ngâm trong nước hồ gương Dao Đài, giọng đã khàn đặc, “Ta phải đi tìm chàng.”

“Miểu Miểu!”

Ly Uyên gần như nghiến răng nói ra hai chữ, tay hắn bóp cổ ta chặt hơn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Ta khẽ rung mi, mãi không thấy hắn ra tay, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, “Tiên quân không gi/3t ta sao? Vậy thì thả ta đi.”

“Ta phải đi tìm chàng.”

“Ngươi đừng mơ!” Hắn đột ngột buông tay, mạnh mẽ nắm cằm ta bắt ta ngẩng đầu đối diện với hắn, “Nhìn ta, Miểu Miểu, ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.”

“Muốn tìm hắn ta? Kiếp sau đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK