*Long chương phượng tư: là một thành ngữ trong tiếng Hán, thường dùng để tả người có tướng mạo xuất chúng, phong thái cao quý như rồng phượng. Trong văn phong cổ đại, thành ngữ này ám chỉ người có dung mạo và tài năng xuất chúng, thường được sử dụng để ca ngợi những người có tài năng vượt trội và có phẩm chất cao quý.
Dù là nữ tử, gả thì gả thôi, nếu thật sự gả được cho một vương hầu tương lai, chẳng phải cũng là một cuộc giao dịch tốt sao.
Ta đã sớm dự liệu được tình cảnh này, nên không hề ngạc nhiên, tay ngừng chép phạt.
Nhìn ngắm tuyết bay ngoài cửa sổ.
Giáo tập do phụ thân phái đến vẫn đang khuyên nhủ ta: "Tiểu thư, Bồi công tử hiện giờ tuy sa cơ lỡ vận, nhưng học vấn của Dương lão đại nhân cô cũng biết, khắp thiên hạ ai mà không gọi ông một tiếng Đại Nho, nếu cô gả cho Bồi công tử, sau này hắn sẽ không thua kém gì những công tử xuất thân giàu sang, dù là Tô thế tử nổi danh khắp thiên hạ ở Giang Đông, qua một thời gian nữa cũng chỉ còn là cái tên, chưa chắc đã sánh được với hắn. Lúc đó cô chính là thê tử vào sinh ra tử cùng Bồi công tử, chẳng phải tình cảm còn sâu đậm hơn việc làm chính thê hiện tại, tạo nên một câu chuyện đẹp sao?"
Kiếp trước, ta chính là bị những lời khuyên nhủ như thế này ngày qua ngày làm cho im lặng.
Dần dần chấp nhận số phận, chấp nhận Bồi Thiệu.
Ánh mắt ta nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ quay lại, nhìn thấy miệng giáo tập vẫn không ngừng thuyết phục.
Chỉ khẽ cười nhạt một câu:
“Hắn tính là công tử gì chứ?”
Ánh mắt ta lạnh lùng, giáo tập bỗng nhiên rùng mình, không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Kiếp trước vào lúc này, ta mới ở tuổi cập kê, còn bối rối và sợ hãi. Họ sẽ không nói cho ta biết, sau khi gả cho Bồi Thiệu, ta phải nuôi gà, bổ củi, đôi tay đầy vết chai cứng.
Sẽ không ai nói cho ta biết, phải đợi vài năm Bồi Thiệu mới có thể lập công danh, trước đó ta phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Sẽ không ai nói cho ta biết, người có thể trở thành vương hầu, tâm lạnh như băng, dù là thê tử vào sinh ra tử, cũng có thể hạ lệnh gi/3t ch/3t ngay lập tức.
Ta nhắm mắt, nói với giáo tập:
“Ngươi nói với phụ thân, ta muốn Bồi Thiệu đồng ý với ta ba điều kiện, ta mới cam tâm tình nguyện gả cho hắn.”
Kiếp trước vì lệnh của phụ thân, ta gả cho Bồi Thiệu, không có lựa chọn, chỉ có thể làm một hiền thê, nhưng kết cục lại như vậy.
Lần này làm lại từ đầu.
Ta không còn là Dương Thúc Tố đặt phụ thân và phu quân lên hàng đầu nữa.
Ta sẽ không gả cho Bồi Thiệu, không để Dương gia lấy ơn sinh dưỡng mà ép buộc ta.
Ta muốn sống vì chính mình một lần.
Những gì Bồi Thiệu và Dương gia nợ ta, ta sẽ đòi lại. Chỉ vậy thôi.
Hắn vẫn đứng dưới bậc thềm, không dám bước vào đình để tránh tuyết, trên vai phủ đầy tuyết. Gia nhân mở đường cho ta, lót thảm trong đình, treo rèm chắn gió, đốt lò sưởi ấm, ta mới bước vào đình.
Thật lâu rồi, ta chưa từng có cơ hội nhìn xuống Bồi Thiệu từ trên cao như thế này.
Thuở mới gả cho hắn, ta cùng hắn là đôi vợ chồng gian nan, cùng nhau gánh vác, ngang hàng nhìn nhau; sau này khi hắn trở thành quý nhân, ta luôn phải cúi đầu hành lễ, quỳ gối trước hắn, sợ nhất là khi ngẩng đầu lên thấy vẻ giận dữ của hắn.
Hầu như đã quên mất, ban đầu, Bồi Thiệu là người phải ngẩng lên nhìn ta.
Ta vuốt ve lò sưởi bằng bạc trong tay, nhìn Bồi Thiệu chịu đựng cái lạnh.
Nhìn kỹ dáng vẻ hắn khi còn trẻ, nhận ra móng tay hắn cũng vì làm việc nặng nhọc mà bị lật ra và nứt nẻ. Chẳng trách trong lễ cập kê, ta công khai sỉ nhục hắn như vậy, hắn cũng có thể chịu đựng, chấp nhận hôn sự này.
Nếu không có hôn sự với Dương gia, không biết bao giờ hắn mới có thể thoát khỏi thân phận thấp hèn này.
Ta khẽ cười nói: "Bồi Thiệu, ngươi biết vì sao ta đồng ý gả cho ngươi không?"
Hắn im lặng một lúc, rồi lắc đầu.
"Ngươi tuy hèn mọn, nhưng có tướng mạo tốt, ta coi như ngươi không thể sống nổi nữa, muốn vào ở rể Dương gia.”