Dưới tán cây ngô đồng ven đường, có vài phụ huynh đang tụ tập nói chuyện phiếm. Ngô Sâm dựa người vào cửa xe, đôi tay cắm trong túi quần, cằm căng chặt, cả người trông lạnh nhạt u uất. Cho đến khi có lớp nào đó nối đuôi nhau bước ra, tròng mắt mới lấy lại tiêu cự, cất bước về phía trước.
"An An."
Bé gái cột tóc hai chùm dừng lại nhìn chung quanh, gặng hỏi không hề lễ phép: "Ông tới đây làm gì?"
Ngô Sâm dung túng cười, ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn thẳng vào cô bé, "Ba tới gặp con, ba có mua kem mousse con thích nhất đấy, đặt ở trong xe kìa."
Nghe vậy, Ngô An An tròn mắt, hiển nhiên là thấy thích.
Trong lòng Ngô Sâm đã cầm chắc thắng lợi, đứng dậy đưa tay về phía cô bé, lại bị hất mạnh ra.
"Tôi không cần ông tới đón tôi! Cũng không cần bánh của ông! Đồ xấu xa!"
"Ông muốn ly hôn với mẹ tôi à! Vậy tôi không cần ông nữa!"
Giọng của Ngô An An vừa mỏng vừa chói, cắt ngang không trung của buổi chiều tà đắm chìm trong sắc xanh thẳm. Ngô Sâm như trở thành nơi để mọi người chỉ trích, khuôn mặt vô cảm cứng đờ, xung quanh không ngừng đâm tới những ánh mắt chất vấn lẫn tiếng thở dài.
Giữa lúc rối loạn, bảo vệ ở cổng nhanh chóng chạy tới, trên tay cầm sẵn gậy, dò hỏi quan hệ của hai người. Như tìm được cứu binh, tròng mắt Ngô An An chuyển động, lập tức chạy đến cạnh bảo vệ, nâng bàn tay nhỏ nhắn lên, như đang giơ khẩu súng chỉ về hướng người đàn ông cao lớn trước mặt: "Con không biết ông ta! Ông ta không phải ba của con, ông ta là người xấu! Bác bảo vệ bác mau đánh ông ta đi!"
Tiếng ầm ĩ càng tăng.
Ngô Sâm lại trầm trầm mà cười.
Hắn lắc đầu, như đang xem một vở diễn nhẹ nhàng hài hước, trong đôi mắt lại đầy sự hờ hững, không hề có một chút ấm áp, "Ngô An An, nói dối là không đúng. Ai dạy con lừa người khác bằng những lời này, sau này đừng để cô ta làm như vậy nữa."
Một câu trúng đích, rốt cuộc Ngô An An cũng còn nhỏ, lập tức luống cuống, mặt nghẹn lại đỏ bừng lên. Những người đứng xem đang không hiểu gì, một khuôn mặt quen thuộc chen vào đám đông, Ngô Sâm nhìn qua, nhíu mày.
Má Vương vừa chạy vừa thở hồng hộc: "Ông Ngô, thật ngại quá...... Tôi bị kẹt xe trên đường nên tới trễ."
Nói xong, má Vương quay đầu, ngượng ngùng xác nhận thân phận của Ngô Sâm với bảo vệ. Bảo vệ quen mặt má Vương, hồ nghi mà nhìn ba người mấy lần mới quay về vị trí trực. Cho tới khi mọi người đã tản ra, Ngô Sâm trầm mặt, hỏi: "Má Vương, sao lại thế này, Trương Dao đâu?"
Má Vương lén nhìn cô chủ nhỏ tùy hứng đang tức giận, bước về trước rồi thấp giọng nói: "Bà chủ chiều nay đi uống trà với bạn bè, bị kẹt xe...... Bảo là thật sự không thể đến kịp."
Ngô Sâm một câu trúng đích: "Bà được Trương Dao giao cho việc đưa đón An An bao lâu rồi?"
Do dự một lát, má Vương thẳng thắn: "Sau khi ông chủ chuyển ra ngoài, tôi luôn......" Vừa nói vừa cầu xin nhìn về phía Ngô Sâm: "Ông Ngô, tôi phải đưa An An về nhanh. Không phiền ông đưa đâu ạ, nếu không phu nhân nhìn thấy xe của ông chủ sẽ mắng tôi mất......"
Ngô Sâm hít sâu một hơi, lí giải mà gật đầu.
Chậm rãi đi theo hai người họ đến nơi đậu xe, trước khi lái xe đi, Ngô Sâm cúi người, ôn nhu cười với cô bé, "Lần sau ba lại đến gặp con nhé."
Ngô An An có tai như điếc, chỉ để lại cho Ngô Sâm nửa góc nghiêng cực kỳ giống Trương Dao, ấn nút thật mạnh, cửa sổ xe lạnh lùng đóng sập xuống.
Vì hẹn luật sư nên Ngô Sâm bỏ qua rất nhiều dự án lớn sắp tới, thời gian rảnh ngay lập tức nhiều lên.
Hắn dừng xe ở một con đường yên tĩnh có tán cây, bóng râm màu xanh đen phủ xuống, toàn bộ khu phố trống trải trở nên áp lực hẳn. Cơn nghiện thuốc nhịn xuống cả ngày bắt đầu trở lại, Ngô Sâm hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc, gọi điện thoại cho Trương Dao.
Đây là lần đầu tiên Ngô Sâm chủ động liên hệ Trương Dao từ sau khi đề cập chuyện ly hôn.
Đêm đó, bất kể Trương Dao có khóc lóc quậy phá thế nào, Ngô Sâm trước sau vẫn chỉ có câu đấy. Cuối cùng, giày cũng chưa thay, Ngô Sâm côi cút một mình trở lại chung cư độc thân được mua trước khi kết hôn của hắn. Hắn không lo lắng cho cuộc sống của Trương Dao và Ngô An An lắm, hai mẹ con cô ta tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với bản thân, vì sau chuyện đó, Trương Dao quẹt thẻ phụ của hắn càng tàn nhẫn hơn.
Đồng thời, Trương Dao dùng đứa con gái chung làm lợi thế để giằng co, không cho Ngô Sâm tiếp xúc với Ngô An An. Cô ta đuổi tài xế chuyên đưa đón Ngô An An từ nhỏ, ra giá cao gọi má Vương đã xin nghỉ việc hồi đầu năm về.
Ngô Sâm thừa nhận, công việc của hắn quá bận, Trương Dao thì ham chơi, làm Ngô An An thiếu thốn tình thương từ gia đình, hắn tự biết hổ thẹn. Lần ly hôn này, nếu Trương Dao không cho hắn gặp con gái, Ngô Sâm chỉ hy vọng cô ta có thể bớt thời gian để ở bên cạnh chăm sóc Ngô An An cẩn thận. Mà không phải như bây giờ, vẫn cứ lo hưởng thụ.
Vang ba hồi chuông, cuộc gọi được tiếp nhận. Xung quanh toàn tạp âm, tiếng cười đùa ồn ào của phụ nữ, Ngô Sâm rít một hơi thuốc, mở miệng.
"Trương Dao, nếu cô không có thời gian chăm sóc An An, tôi có thể đưa con bé đi bất kỳ lúc nào."
"Vấn đề quyền nuôi dưỡng An An, luật sư của tôi đã nói chuyện với cô rồi. Tôi không phủ nhận tầm quan trọng của người mẹ, cũng không muốn dùng con trẻ để làm lợi thế. Cô muốn An An, được, yêu cầu của tôi là để tôi gặp An An định kỳ, mặt khác, cho tôi thấy hành động và khả năng của cô nếu nuôi dạy con bé một mình."
"Tôi không phải đang uy hiếp cô, chăm sóc con cái không phải là gọi cơm ngoài hay là ném toàn quyền cho bảo mẫu."
Âm lượng đầu dây bên kia đột nhiên tăng lên, Ngô Sâm đưa điện thoại ra xa một chút, phải nghe một đống lời biện hộ loạn xạ thô tục mà dần dần hao hết kiên nhẫn, trầm giọng cắt ngang:
"Trương Dao, những lời sau đây, tôi chỉ nói một lần. Cô tốt nhất nên nghe cho kỹ."
"Một, cô hiểu rõ hơn ai hết bản chất cuộc hôn nhân của tôi và cô. Tôi nhận mệnh lệnh của cha mẹ, cô nhận tôi không yêu cô."
"Hai, không phải tôi chưa từng cho cô chút sự khoan dung nào. Cái lần cô cùng người cô đem về bị tôi bắt gặp ba năm trước, tôi không phải bận tâm đến thể diện của cô, mà vì An An còn nhỏ, cha mẹ tôi lại bị bệnh nặng liên tiếp."
"Ba, tôi biết rõ cô tiếc nuối nhất là tiền của tôi thôi. Cô có thể yên tâm, chỉ cần cô không tham lam, tôi nhất định không để cô chịu lỗ. Mấy năm nay, những tài sản cô tham ô mà cho là tôi không biết ấy, tôi có thể tiếp tục giả vờ như không biết gì cả."
Đầu dây bên kia trầm như nước lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở run rẩy đầy khắc chế.
"Không nhớ được cũng không sao, nếu cần, tôi sẽ nhắc lại những điều này trong thỏa thuận ly hôn một lần nữa." Tàn thuốc đã tích thành một đoạn tro dài, Ngô Sâm giơ tay, gác ra ngoài cửa sổ xe gõ rớt, chút le lói cuối cùng cũng rơi vào đống tàn thuốc, "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cho dù chỉ có một ngày, Trương Dao, chúng ta buông tha cho nhau đi."
Bầu trời đêm ở thành thị chỉ có ánh trăng, những con thiêu thân bay dưới ngọn đèn đường trông như những ngôi sao thấp kém.
Cúp điện thoại, Ngô Sâm nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, song lại mở điện thoại lên.
"Luật sư Lâm, sửa thỏa thuận một chút, tăng cổ phần của Trương Dao lên 20%."
"Đúng vậy, mấy bất động sản đó bỏ tên tôi đi, không sao cả."
"Tôi biết, nhưng mục đích của tôi cũng chỉ có một, là cô ta đồng ý ký tên vào thỏa thuận ly hôn."
Trong phòng thay đồ nhỏ hẹp vang lên mấy câu ngâm nga vui vẻ.
Công việc gần đây rất thuận lợi, đêm nay lại được xong việc sớm, về nhà có thêm một tiếng để làm bài tập, tâm trạng của Hà Thanh rất tốt. Cậu nhìn bản thân trong tấm gương với cái khung rỉ sét, không tự giác mà cong đôi mắt, ngón tay với khớp xương rõ ràng do được công việc mài giũa đang cởi nút áo đồng phục ra.
Có người gõ cửa, Hà Thanh quấn vạt áo lại, quay đầu hỏi có chuyện gì.
Đồng nghiệp cách một cánh cửa trả lời: "Tiểu Hà, có khách gọi nhân viên số 3. Cậu định tan tầm à, nếu không tiện để tôi bảo họ đổi người nhé."
Hà Thanh sửng sốt, "... Ai thế?"
"Không biết nữa, là một người đàn ông."
Nghĩ mãi không có kết quả, do dự nửa giây, Hà Thanh cài lại hàng cúc áo, mở cửa, "Vậy có gì... Để tôi đi xem thử."
"Cậu được đấy, giờ mới làm được hơn một tháng đã có người đến gọi đích danh rồi, tài năng xứng đáng được đào tạo!" Đồng nghiệp gian xảo mà cười, "Anh ta cũng khá đẹp trai đấy, vẻ đạo mạo lắm, lễ tân đang trồng cây si kìa, nhưng chỉ gọi cậu thôi, cậu lén nói với tôi xem... Hai người có quan hệ gì thế?"
Hà Thanh không hiểu gì, đi đến nửa đường mới nửa hiểu nửa không mà thấy mặt nóng bừng.
Bước vào đại sảnh, vị khách dù bận vẫn ung dung mà ngồi trên sô pha. Hà Thanh đang bị đè nén, đầy đầu đều là làm sao lát nữa chứng minh sự trong sạch với đồng nghiệp, nhìn thấy góc nghiêng sắc lạnh quen thuộc kia, bước chân chợt khựng lại.
Vị khách đã đứng lên, đi đến trước mặt cậu, cao hơn quá một cái đầu. Hà Thanh khẽ nhếch miệng, ngơ ngác mà ngước nhìn hắn.
"Thế nào," Ngô sâm nhướng mày, "Còn nhận khách chứ?"
- ----------------------------------------------------------
Nai có lời muốn nói:
Đau lòng Ngô ca quạ. Mình tức đứa trẻ mà không dám thể hiện vì biết rõ là Ngô ca cũng sai khi bỏ bê con bé. Cho dù lấy công việc bận rộn làm cớ cũng không thể phủ nhận Ngô ca vô trách nhiệm không khác gì cha mẹ của anh. Cho dù đó là đứa trẻ của cuộc hôn nhân bị sắp đặt. Khi edit mình mới để ý chi tiết tác giả miêu tả con bé chỉ vào Ngô ca như chĩa khẩu súng về phía ba nó, càng đau lòng. Một đứa trẻ lớn lên thiếu thốn tình thương đến quay lại căm ghét gia đình nó. Còn không trách con bé vì sự hỗn láo của nó được cơ, vì đó là những gì nó học từ mẹ nó.
Tất nhiên cục sai bự đùng vẫn là của bà mẹ vô công rồi nghề nhưng cũng chả dành cho con được tí quan tâm nào.