Mục lục
[Zhihu] Diễm thi trở về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

Trường thôn cầm dao mổ heo, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người tôi.

“Dù sao thì cũng là con gái mà bưu tử đã nuôi dưỡng mười mấy năm, phần lớn nhất cho nhà Bưu Tử.”

“Phần này của Lưu Tam.”

“Khúc này thì…”

Các thôn dân vây quanh trưởng thôn, ánh mắt tham lam nhìn tôi chằm chằm.

Bỗng nhiên, từ phía xa vang lên một giọng nói lảnh lót nhưng đầy uy quyền:

“Khoan đã!”

Đám thôn dân kinh ngạc quay đầu lại.

Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

Mấy ngày nay tuyết lớn phong tỏa đường núi, vậy mà giờ đây lại có người ngoài xuất hiện trong thôn?

Người mới đến là một ông già ăn mặc như ăn mày, vác trên vai một bao vải bẩn hôi hám, tay cầm một cây gậy bóng loáng.

Bước chân ông ta loạng choạng, lảo đảo tiến tới trước trưởng thôn, chỉ thẳng vào mặt trưởng thôn quát lớn:

“Bần đạo vì cứu các người mà phải băng qua mấy chục dặm đường núi giữa trời tuyết lớn, suýt nữa thì mất mạng!”

“Vậy mà vào tới cửa thôn đã thấy quỷ khí ngút trời, huyết quang rực rỡ!”

Ánh mắt lão đạo sĩ đảo qua tôi, thấy tôi đang bị trói chặt, rồi nhìn sang con d:ao mổ heo trên tay đám thôn dân.

“Các người cmn rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả?”

Đám đàn ông trong thôn chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.

Trưởng thôn gãi gãi mũi, ậm ừ ho khan, cố giấu vẻ bối rối.

“Ông là… Vương đạo trưởng?”

Lão đạo sĩ tức giận quát:

“Là cha ngươi đây!”

Mắng xong, ông ta vươn cổ nhìn đông nhìn tây, thét lớn:

“Không phải nói trong thôn xuất hiện diễm thi sao? Diễm thi đâu rồi?

“Các ngươi không phải đã làm gì nó đấy chứ? Diễm thi hóa sát là thứ hung hiểm bậc nhất trên thế gian này!”

Đám đàn ông trong thôn nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Đáp án đã quá rõ ràng.

Lão đạo sĩ dậm chân, giận dữ đến nỗi đấm ngực, mắng chửi:

“Mẹ nó, các ngươi đúng là ngu ngốc, mỡ heo lấp não!

“Các ngươi sẽ gặp báo ứng! Dạo gần đây trong thôn có xảy ra chuyện gì xấu không?”

Thôn trưởng trợn mắt, hai mắt như sắp phun lửa.

“Hóa ra là do nó!”

Đám đàn ông phẫn nộ đẩy lão đạo sĩ sang một bên, đá mạnh vào cửa từ đường.

Ánh mắt của bọn họ lướt qua những người phụ nữ và trẻ em đang run rẩy hoảng sở bên trong.

Lướt một vòng, người sợ đổi lại thành bọn họ.

Diễm thi… đã biến mất.

12.

Cùng với diễm thi, anh trai tôi cũng biến mất.

Lưu Tam đột nhiên vỗ đầu.

“Hỏng rồi, hỏng rồi!

“Lúc đạo trưởng nhắc đến “diễm thi”, tôi đã thấy sắc mặt A Cường lạ lạ rồi.”

Mọi người lúc này mới ngộ ra.

“Không lẽ thằng nhóc đó dẫn cô ta đi trốn rồi!”

Các thôn dân hoang mang, kinh hoảng nhìn về phía trưởng thôn, chờ ông ta ra chủ ý.

“Nhìn tôi làm gì?”

Trước thôn tức đến mức suýt hộc máu:

“Tôi biến được người ra từ không khí à? Mau đi tìm!”

……

Ba ngày sau, anh trai tôi bị tìm thấy khi đang đào rau dại ăn.

Ba tôi không nói không rằng, lao vào tát liền hai cái.

“Đồ vô dụng! Lại để một nữ thi mê hoặc đến mức này!

“Còn gì là tiền đồ nữa hả?”

Anh trai tôi ôm mặt, tức giận nói:
“Ba, rõ ràng chính ba làm chủ cho con cưới cô ấy! Giờ lại trách con!”

“Con thích cô ấy, dù cô ấy là người ch*t con cũng thích!”

Ba tôi tức đến mức râu tóc dựng đứng, chuẩn bị đánh tiếp.

Nhưng Vương đạo sĩ không nhịn được nữa, liền kéo ông sang một bên.

“Diễm thi đâu?”

Ca ca cứng cổ đáp lại:

“Không nói cho ông biết!”

“Cô ấy là người của tôi! Ai cũng đừng hòng mang đi!”

Anh trai tôi đã giấu diễm thi đi.

Vương đạo sĩ kinh hãi:

“Thằng nhóc này bị tà ma che mắt rồi!

“Diễm thi kia chỉ là một bộ xương khô bên dưới vẻ ngoài phù dung trắng trẻo! Mỹ miều hồng trang nhưng bên trong lại là lưỡi dao gi*t người sắc bén!”

Vương đạo sĩ đi qua đi lại, lo lắng đến mức dậm chân.

“Mày bị nó mê hoặc rồi! Không biết nó nguy hiểm đến mức nào đâu!”

“Nếu mày cứ thế này thì cả cái thôn này đừng ai mong sống được!”

Anh trai tôi vẫn không lay chuyển.

Nghe đến câu cuối cùng còn bật cười lớn.
“Hay lắm!”

“Tất cả mọi người ở đây đã ngủ với cô ấy, vậy thì tất cả đều phải ch*t!

“Không ai thoát được!”

Những người đàn ông trong thôn nghe vậy mà mặt mày tái mét.

Đúng lúc này, một thôn dân mặt mày lấm lem, thở hổn hển chạy tới báo tin.

“Trưởng thôn, không ổn rồi…”

“Mộ tổ sau núi cháy rồi!”

Tiếng cười của anh trai tôi đột ngột dừng lại.

13.

Chờ đến khi chúng tôi đuổi tới sau núi, ngọn lửa đã nối thành một mảnh.

Ánh lửa nhảy múa, khói đen cuồn cuộn.

Từng nấm mồ chìm trong biển lửa, nơi cháy lớn nhất là một chiếc quan tài đã bị đào lên.

Bên cạnh quan tài, có một bóng người ngồi.

Nhìn hình dáng, có vẻ như là chị dâu tôi.

Anh trai tôi điên cuồng lao vào ngọn lửa, kêu to trong tuyệt vọng:

“Không… ”

Vương đạo sĩ và trưởng thôn liếc nhau, rồi cũng lao vào.

Chậm rồi.

Chiếc quan tài đã bị lửa thiêu, khói đen sặc sụa bốc ra bên ngoài, ngọn lửa nhảy lên cao.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Vương đạo sĩ đã dậm chân kêu lớn:

“Hỏng rồi! Hỏng rồi!”

Ca ca tôi tức giận đến mức muốn nứt mắt, giơ tay tát chị dâu một cái khiến chị ta ngã lăn ra đất.

“Con đi///ên này!”

Anh trai tôi tức đến phát run, mở miệng chỉ có thể lẩm bẩm:

“Mày gi*t cô ấy rồi, mày gi*t cô ấy rồi!”

Chị dâu nằm trên đất, không biết từ đâu tìm ra sức lực, túm lấy anh trai lôi ngã xuống.

“Em gi*t nó rồi! Những chuyện trước kia anh làm em không tính nữa, chúng ta lại hòa thuận trở lại, được không?”

Chị ta khóc rồi lại cười như đã phát đ///iên.

“A Cường, chúng mình hòa nhau!”

“Quay lại sống như trước kia, được không?”

Anh trai tôi hận đến mức đôi mắt muốn chảy máu.

“Ai muốn sống với mày!

“Cút đi, cút đi!”

“Tao chỉ cần cô ấy thôi!”

Anh ta điên cuồng lao về phía quan tài đang cháy.

Vương đạo sĩ và thôn trưởng nhanh chóng giữ lại.

“Thằng này… thật sự là tạo nghiệt mà...”

Anh trai tôi trợn trừng mắt nhìn chiếc quan tài chứa diễm thi đã bị thiêu thành tro.

“Aaaaaa…”

Cổ họng anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, đôi mắt, miệng mũi, lỗ tai đồng thời ộc ra máu đen.

Thất khiếu đổ máu, anh trai tôi ch*t bất đắc kỳ tử.

Chị dâu khóc ngất đi.

Lúc này, không ai dám nói gì.

Mùi tanh hôi từ trong không khí dần khuếch tán.

Anh trai tôi nằm trong vũng máu, vô số con trùng nhỏ màu đen nhung nhúc chui ra từ th///i thể anh ta.

14.

“Vốn dĩ chỉ cần làm thiên pháp hội, niệm kinh 7749 ngày siêu độ vong hồn.”

Vương đạo sĩ thở dài: “Một cô gái trẻ như vậy, nói không chừng sẽ buông chấp niệm đi đầu thai.”

“Hiện giờ th///i th///ể còn bị thiêu sạch sẽ, các người hãy chờ đêm nay cô ấy hồi hồn báo thù đi.”

Trong thôn, không khí nặng nề hơn cả đám tang.

Trưởng thôn gấp đến độ phải quỳ xuống trước Vương đạo sĩ.

“Đạo trưởng, đạo trưởng, là con nhỏ kia đốt mà, không liên quan đến chúng tôi!”

Vương đạo sĩ ngoài cười nhưng trong không cười:

“Không liên quan? Chẳng lẽ các người chưa từng chà đạp, hành hạ cô ấy?”

Trưởng thôn không dám nói thêm, chỉ biết cầu xin bằng ánh mắt.

“Thôi.”

Vương đạo sĩ thở dài một tiếng.

Ông ta đã ở trong thôn mấy ngày, người đã tê rần.

“Gi*t vài con gà trống, đem m///áu gà hắt lên cửa từ đường, đêm nay tất cả người trong thôn trốn trong từ đường một đêm đi.”

“Đạo trưởng… thôn chúng tôi không có gà trống.”

Vương đạo sĩ nhíu mày.

“Không có gà trống? Vậy chắc phải có chó chứ?

“Chó đen trừ tà, có lẽ có thể giúp các người sống qua đêm nay.”

Mọi người nhìn nhau, trưởng thôn có chút xấu hổ lên tiếng.

“Mấy hôm trước trong thôn không có đồ ăn, tất cả động vật đã… ăn hết rồi!”

Không khí lại lâm vào sự im lặng ch*t chóc.

Lúc này, một thôn dân ấp úng hỏi:

“M///áu người có tác dụng không?”

“Đúng, đạo trưởng!”

Mọi người bừng tỉnh như người trong mộng, thôn dân sôi nổi phụ họa:

“Trong thôn chúng tôi còn nhiều đàn bà lắm!”

Sắc mặt Vương đạo sĩ đã không thể nào diễn tả được nữa.

Ông ta thở dài: “Các người ra ngoài đi, để tôi một mình yên lặng nghĩ cách.”

Kết quả là chờ đến tối vẫn không thấy Vương đạo sĩ ra khỏi phòng trưởng thôn.

Trưởng thôn nhíu mày, đá mắt bảo Lưu Tam vào hỏi thăm tình hình.

Lưu Tam thật cẩn thận đẩy cửa đi vào, trợn tròn mắt.

Trên bàn, đống tiền thù lao mà trưởng thôn đưa cho đạo sĩ trước đó được xếp gọn gàng.

Còn ông ta… đã biến mất.

Ông ấy bỏ chạy, để lại một tờ giấy.

Trưởng thôn tưởng rằng có diệu kế gì, nâng lên xem như vật quý.

Kết quả trong tờ giấy chỉ có sáu chữ:

“Tự làm bậy, không thể sống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK