Ngô Dã ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của ông Nguyễn. Chỉ cần hắn làm việc này, thì cả hai người bọn họ sẽ như ngồi chung một thuyền. Hơn nữa, ông Nguyễn vừa nói đến việc hắn là "phú nhị đại", chứng tỏ sau này có thể sẽ liên tục đòi tiền từ hắn.
Nhìn sự bình tĩnh và thủ đoạn của ông Nguyễn, ông ta thật sự chỉ là một người bán hàng ăn sáng sao?
Ông Nguyễn có vẻ không kiên nhẫn: “Rốt cuộc có làm không?”
Ngô Dã khóc lóc lắc đầu, hắn và bà lão kia không thù không oán, thật sự hắn không làm nổi!
Ông Nguyễn tức giận: “Đồ vô dụng, sao Tĩnh Tĩnh lại thích loại người như mày nhỉ?”
Trong lúc giằng co, điện thoại di động của ông Nguyễn đổ chuông. Ngô Dã nhanh chóng kêu lên: “Điện thoại kìa, chú, có thể là bệnh viện gọi đến!”
“Câm miệng!” Ông Nguyễn bịt miệng Ngô Dã bằng tay, tay còn lại lấy ra chiếc điện thoại cũ.
Vừa mới bắt máy, giọng một người đàn ông trung niên từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh Nguyễn, con bé Tĩnh Tĩnh nhà anh thế nào rồi?”
Vẻ mặt ông Nguyễn u ám: “Còn đang cấp cứu trong viện, ai vậy?”
Người kia trả lời: “Có việc này, tôi cũng không quá chắc chắn. Tôi đang nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không, nhưng trước tiên tôi muốn nói cho anh biết trước.”
Ông Nguyễn nhíu mày: “Chúng ta là hàng xóm cũ, chơi cờ uống rượu bao năm, đừng dông dài nữa. Nếu có chuyện gì thì mau nói nhanh đi.”
Người đàn ông trung niên: “Vừa rồi, có mấy công nhân từ nhà máy hóa chất vào tiệm thịt nướng của tôi. Trong số đó có một tên tóc vàng nói vụ án tối qua là do hắn làm. Tôi cũng không biết là nó nói thật hay say rượu liên thiên, hay là tôi cứ báo cảnh sát,”
“Đừng báo!”
Ông Nguyễn quát lên, sắc mặt thay đổi rõ rệt: “Tìm cách giữ chân nó lại, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp máy, ông Nguyễn chống nạnh đứng tại chỗ, nghiền ngẫm điều gì đó, rồi nhanh chóng lôi ra một chiếc vali, bên trong có dây thừng và băng dính.
Ngô Dã lại càng hoảng sợ: “Chú, có phải đã tìm được người hại Tĩnh Tĩnh rồi không? Chú định đi bắt hắn à? Hay chú thả cháu ra, cháu sẽ giúp chú!”
Ông Nguyễn cười lạnh: “Thả mày ra để mày chạy đi báo cảnh sát à?”
Ngô Dã thật sự có ý định đó, nhưng hắn không thể nói ra: “Không không không, chú là bố của bạn gái cháu thì cũng là bố cháu, chúng ta là người một nhà, cháu sẽ không phải bội chú đâu.”
Ông Nguyễn lấy ra một chiếc chày cán bột to bằng cổ tay, từ từ đi tới trước mặt Ngô Dã, giơ lên.
Trong khoảnh khắc đó, Ngô Dã hoảng sợ đến mức cơ thể co rúm lại, nghĩ rằng mình sắp bị gi*t. Sau một cú đau nhói sau gáy, cơ thể Ngô Dã như bị cắt điện, xụi lơ tại chỗ.
15.
Ngô Dã bị đau tỉnh dậy. Cảm giác như đầu hắn bị đâm bởi hàng ngàn cây kim, còn choáng váng. Hắn nhận ra mình bị nhốt dưới gầm giường, tay chân bị trói sau lưng, miệng bị nhét đầy vải và bên ngoài bị quấn chặt bằng băng dính. Hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ từ cổ họng.
Ngô Dã cố gắng giãy dụa, đột nhiên chạm phải thứ gì đó mềm mềm ở phía sau, tim hắn đập thình thịch, không dám đoán xem đó là gì.
Hắn lấy hết dũng khí quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt xám xịt, già nua.
Bà Nguyễn hai mắt trừng trừng nằm sờ sờ phía sau.
Ngô Dã sợ đến mức tim nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác như sắp tè ra quần, không biết lấy đâu ra sức, giật như cá lăn ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách có tiếng động, hình như có người đang nói chuyện. Là ai nhỉ? Cảnh sát hay hàng xóm?
Ngô Dã ngước nhìn lên, thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, nhưng có một khe hở nhỏ bên phải, ánh sáng vàng từ bên ngoài chiếu vào.
Ý chí muốn sống thôi thúc hắn, hắn cố gắng di chuyển về phía trước, ghé mắt qua khe hở, gáy lạnh buốt khi thấy ông Nguyễn đang trói một người đàn ông trên ghế.
Người đó tóc vàng, mặc đồng phục công nhân nhà máy hóa chất, khoảng hai mươi tuổi, có vẻ mặt lưu manh và đã bị đánh đến tàn tạ.
Ông Nguyễn xắn tay áo, đấm một cái, m/áu mồm m/áu mũi của người kia hộc ra.
“Tao hỏi lại, sao mày gi*t con gái tao?”
Tên tóc vàng mặt sưng vù, nước mắt nước mũi rơi lã chã: “Chú ơi, tôi thực sự không gi*t ai cả, tôi uống say nên nói linh tinh thôi.”
Ông Nguyễn túm cổ tên tóc vàng: “Tao đã hỏi người phát hiện ra con gái tao rồi. Người đó nói lờ mờ nhìn thấy ai đó tóc vàng sáng, mày còn dám chối. Có câu nói thế này, hung thủ thường trở lại hiện trường vụ án để xem xét. Nói mau, mày với con gái tao có quan hệ gì? Sao mày lại m/óc mắt nó ra?”
Tên tóc vàng hoảng sợ, nhưng vẫn kiên quyết: “Tôi thật sự không quen biết gì con gái chú, tôi thề với trời!”
Ông Nguyễn mất kiên nhẫn, lấy ra một chiếc máy xay thịt: “Mày biết đây là cái gì không? Cái thân mày cho vào xay chẳng mấy là thành thịt vụn, thêm chút gia vị lên món là vừa.”
Mặt tóc vàng tái mét.
Ông Nguyễn vỗ đầu hắn: “Nhưng mà tao lại thích ăn thịt băm bằng d/ao hơn.”
Tóc vàng sợ đến mức tè ra quần, nước từ trên ghế nhỏ xuống sàn, lách tách, lách tách.
Tóc vàng run rẩy: “Chú, chú ơi, tôi nhớ ra rồi! Tối qua tôi có gặp con gái chú, nhưng tôi không gi*t cô ấy!”
Ông Nguyễn bóp chặt cổ hắn: “Nói cho rõ!”
Tóc vàng hoảng loạn, thở hổn hển: “Tối qua, khi đi về, tôi thấy con gái chú với thầy giáo Quách đứng ở đầu ngõ nói chuyện.”
Ông Nguyễn trợn trừng mắt: “Thầy Quách? Là ai? Chẳng lẽ là thầy chủ nhiệm cũ của Tĩnh Tĩnh?”
Tóc vàng gật đầu: “Đó cũng là thấy chủ nghiệm cũ của tôi, ông ta đì tôi suốt 3 năm. Mấy năm trước ông ta ngoại tình nên ly hôn vợ. Tôi biết giờ ông ta đang ở tòa 5 khu chung cư Hạnh Phúc. Tôi vẫn ghi thù chuyện năm xưa nên thỉnh thoảng có đi ném đá vỡ cửa sổ nhà ông ta xả giận.”
Ông Nguyễn ngắt lời: “Đừng nói xàm nữa, mày có thấy thầy Quách đó gi*t Tĩnh Tĩnh không?”
Tóc vàng lắc đầu: “Tôi thấy ông Quách ôm cô ấy, muốn hôn môi nhưng cô ấy né tránh rồi khóc lóc nói là đã có bạn trai, sắp kết hôn rồi, không muốn dây dưa với ông ấy nữa. Xong ông Quách nói là nếu không chịu đi theo thì sẽ báo cảnh sát và làm lớn chuyện.”
Ông Nguyễn tức đến mức tay run lên: “Sau đó thì sao?”
Tóc vàng nuốt nước bọt: “Sau đó ông Quách ôm cô ấy sờ sờ soạng soạng, rồi hai người họ bỏ đi.”
Ông Nguyễn bóp cằm hắn: “Chỉ vậy thôi? Còn gì nữa không?”
Tóc vàng nói: “Thật sự không còn gì khác! Tôi làm thông hai ngày mệt muốn chết, mấy chuyện mèo mả gà đồng này xem cũng chẳng có gì thú vị. Tôi thà về xem phim còn hơn.”
Ông Nguyễn tát bốp vào mặt hắn: “Mày bảo ai là mèo mả gà đồng?”
Tóc vàng sợ hại lập tức sửa lại: “Tôi mắng mẹ mình, không mắng con gái chú. Chú ơi, tôi thật sự không biết gì cả, cầu xin chú thả tôi ra.”
Ông Nguyễn dùng chày cán bột đập thẳng vào đầu tóc vàng không thương tiếc, hắn ngã xuống.
Sau đó ông ta dùng bằng dính bịt miệng hắn lại, nhét vào một cái tủ đứng, khóa vào.
Đang làm, ông Nguyễn bỗng cảm thấy sau lưng có cảm giác châm chích như ai đang nhìn nên đột ngột quay đầu lại.
16.
Ngô Dã giật mình, vội vàng dịch dịch người về lại gầm giường,
Hắn vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt. Tim hắn đập thình thịch, sợ đến toát mồ hôi.
Ông Nguyễn bước vào phòng ngủ, chân đi dép lê màu xanh lam, từng bước từng bước đi đến mép giường. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng Ngô Dã. Hắn không dám cử động, chỉ có thể nằm yên, cố gắng không để ông Nguyễn nhận ra điều gì bất thường.
Ông Nguyễn từ từ nhấc ga trải giường lên, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhìn vào gầm giường.
Hai giây… ba giây…
Ngô Dã cảm thấy phía sau lưng như bị lửa đốt, hắn không dám cử động dù chỉ một chút. Khoảng hai phút sau, ông Nguyễn đứng dậy và đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên.
Ngô Dã thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới xoay người, hắn đã thấy ông Nguyễn đứng ngay đó. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ máu trong người hắn như đông lại, ánh mắt hắn dừng lại ở đôi chân trần của ông Nguyễn.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, dừng lại trên người ông Nguyễn, khuôn mặt ông ta tối om, bỗng dưng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Ngô Dã biết, hắn đã hết đường sống.
Nhưng thật bất ngờ, ông ta không ra tay mà chỉ nói: “Ngoan ngoãn chờ ở đây, tao ra ngoài làm chút việc.” Nói xong, ông rời đi.
Ngô Dã nhìn theo đôi chân trần của ông Nguyễn rời khỏi, cửa đóng lại, lúc này mới thực sự thở phào.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng khóa cửa và tắt đèn. Cả căn nhà trở nên yên tĩnh, im lìm như mồ chôn.
Ngô Dã đợi khoảng năm phút, sau đó mới bắt đầu giãy giụa, dịch mình ra khỏi gầm giường. Hắn dựa vào tường đứng dậy, nhảy tới bên cửa. May mắn, phòng ngủ không bị khóa, hắn dùng đầu để đẩy cửa, khó khăn lắm mới lết được đến phòng bếp.
Hắn dễ dàng tìm được một con d/a/o phay, dùng lưỡi d/a/o cắt đứt dây thừng trên cổ tay. Giải thoát khỏi mọi trói buộc, hắn cầm dao phay, chạy tới tủ đứng, định phá khóa cứu tên tóc vàng.
Nhưng hắn chần chừ.
Ông Nguyễn giam giữ hắn vì hắn đã chứng kiến ông ấy gi*t mẹ, còn tên tóc vàng này thì sao. Người nhà người bị hại thông thường khi nghe được manh mối về hung thủ, lẽ ra nên báo cảnh sát ngay lập tức chứ nhỉ?
Chẳng lẽ ông Nguyễn định tự tay giải quyết hung thủ?
Ngô Dã cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, hắn vọt vào phòng bếp rửa mặt, uống nước lạnh để tỉnh táo lại.
Hắn bất ngờ phát hiện cửa sổ phòng bếp không có lưới chống trộm, có thể trèo ra được.
Bây giờ chắc ông Nguyễn đang đến nhà thầy giáo Quách kia, đây là cơ hội tốt để trốn thoát.
Hắn thực sự không muốn bị liên lụy thêm nữa, lựa chọn hợp lý nhất là trốn đi ngay lập tức!
Nhưng… hắn thật sự muốn biết, cái tên họ Quách đã “cắm sừng” hắn mặt mũi thế nào.
17.
Khu chung cư cũ không cao lắm, Ngô Dã gần như không tốn sức, đã trèo được xuống dưới.
Hắn bắt một chiếc xe, thẳng tiến đến khu chung cư Hạnh Phúc.
Xuống xe, hắn đưa tài xế 200 tệ và một tờ giấy ghi rõ yêu cầu, dặn tài xế nếu hắn không ra trong vòng mười lăm15 phút, hãy gọi điện theo số trên giấy và đọc nội dung.
Ngô Dã nhanh chóng tìm được nhà của thầy giáo Quách, căn hộ số 101, tòa 5. Hắn đứng ở cửa, do dự vài giây, rồi vẫn quyết định gõ cửa.
Không có ai mở.
Hắn tiếp tục gõ: “Ông Nguyễn, tôi biết ông ở trong đó!”
Cửa mở ra.
Ông Nguyễn, mặt sa sầm, kéo Ngô Dã vào trong.
“Sao mày lại ra ngoài?” Ông Nguyễn đóng cửa lại, thô bạo bóp chặt cổ Ngô Dã, đẩy hắn vào tường. “Thằng tóc vàng đâu rồi?”
Ngô Dã hoảng sợ, lắp bắp: “Vẫn trong tủ ở nhà.”
Hắn thật sự cũng hơi hối hận.
Nhìn một vòng quanh nhà, sạch sẽ ngăn nắp, trên tường treo đầy những bức tranh nghệ thuật về các cô gái trẻ.
Trên sàn nhà, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi nằm đó, da trắng, đầu hơi hói, rõ ràng đã bị đ/ánh đập.
Ngô Dã nhíu mày: “Đây là thầy Quách à?”
Ông Nguyễn gật đầu.
Ngô Dã nghiến răng: “Ông đã hỏi được gì từ ông ta?”
Ông Nguyễn nhìn chằm chằm thầy Quách kia với vẻ hung tợn: “Thằng ch/ó nói nó ở nhà ngủ suốt 2 ngày, chiều nay mới tỉnh dậy, không biết gì cả.”
Đại khái là vì lòng tự trọng bị tổn thương, Ngô Dã đẩy ông Nguyễn ra, ngay lập tức lao về phía thầy giáo Quách.
Hắn đè lên người ông ta, đấm liên tục: “Là mày? Tối qua mày đã ngủ với Nguyễn Tĩnh đúng không?”
Thầy giáo Quách kia cũng giỏi chịu đòn, cuộn tròn người lại, cắn răng nói: “Nếu các người nghi ngờ tôi gi*t người, hãy báo cảnh sát, để pháp luật xử lý tôi.”
Ông Nguyễn túm Ngô Dã, kéo ra: “Đi ra, nơi này không đến lượt mày làm chủ.”
Ngô Dã tức giận bò lên, bỗng dưng nhìn thấy hai chiếc smartphone trên bàn trà. Hắn lập tức cầm lấy, quay đầu hỏi thầy Quách kia: “Mật khẩu là gì?”
Ông ta không nói, môi mím chặt.
Ngô Dã lườm ông ta, không chần chừ mở máy.
Hai tiếng “ting ting” vang lên, điện thoại được mở khóa.
Thầy Quách hoảng hốt trừng mắt: “Sao cậu biết mật khẩu mở máy?”
Ngô Dã cười lạnh: “Có gì khó đoán đâu? Giống hệt của Tĩnh Tĩnh.”
Thầy giáo Quách bỗng trở nên cuồng loạn, bất chấp việc đang bị trói, cứ thế lao vào Ngô Dã.
Ngô Dã vội vàng nói với ông Nguyễn: “Mau giữ hắn lại, điện thoại của hắn chắc chắn có manh mối.”
Ông Nguyễn đá vào người thầy Quách, hai cú đá khiến hắn ngã xuống đất, đầu đập vào bàn trà, chảy m/á/u và gần như bất tỉnh.
Ngô Dã lạnh lùng nhìn thầy giáo Quách, mở album trong điện thoại ra, ngây người.
Một album có tên “Bé yêu Tĩnh Tĩnh” chứa gần hai nghìn bức ảnh “d/ăm dục”, thời gian chụp kéo dài tới 2 năm.
18.
Ông Nguyễn thấy sắc mặt Ngô Dã không đúng, vội vàng lại gần: “Phát hiện ra cái gì rồi?”
Ngô Dã đờ đẫn lướt qua từng bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên là Nguyễn Tĩnh trong bộ đồng phục học sinh, vẻ mặt hoảng loạn, ngồi trên bàn trong lớp học, thầy giáo Quách đứng trước mặt, tay hắn thò vào trong áo cô ấy, nở nụ cười d/â/m tà.
Những bức ảnh gần đây nhất là chụp tối qua, Nguyễn Tĩnh khóc lóc quỳ trên mặt đất, bị hắn ta đ/ánh đập…
Ngoài ảnh chụp, còn có vài đoạn video ngắn.
Ngô Dã không nhận ra mình đã khóc từ khi nào.
Ông Nguyễn bốc hỏa, xách cổ áo thầy giáo Quách kia, đấm tơi bời.
Ngô Dã lau nước mắt, tiếp tục kiểm tra điện thoại.
Trong thư mục trên điện thoại, ngoài các tài liệu dạy học còn có một số đoạn ghi âm nhật ký, tổng cộng bốn đoạn.
Ngô Dã nhíu mày, mở đoạn đầu tiên, thời gian ghi là ngày 6 tháng 3 năm 2012. Giọng nói ghê tởm của tên thầy giáo Quách kia phát ra: “Tôi nghe nói ở trường có một nữ sinh tên Nguyễn Tĩnh, sau khi mẹ kế ch*t, con bé phải nghỉ học hai năm vì bị bệnh, bây giờ mới học lại lớp 12, học hành không tốt lắm nhưng rất đẹp. Đặc biệt là bộ ngực, chậc chậc, chắc phải cỡ C. Tôi muốn nhắm vào nó, phải thỉnh thoảng gọi vào văn phòng dạy dỗ mới được. Con bé này quyến rũ quá, tôi không chịu nổi, chơi được nó một lần thì ch*t cũng đáng.”
Đoạn thứ hai, thời gian ngày 7 tháng 4 năm 2012, giọng nói thầy giáo Quách đầy hưng phấn: “Hôm nay tôi đến thăm nhà Nguyễn Tĩnh, bố nó không có nhà, ha ha ha. Thực ra là tôi cố tình con lúc bố nó đi chơi mạt chược để tới mà. Con bé ngượng ngùng mời tôi uống trà, tôi cố tình từ chối và bảo muốn hút thuốc. Trong lúc nó ra ngoài mua thuốc, tôi đi quanh nhà xem xét, thấy bà nội con bé trong phòng. Bà cụ nắm tay tôi làm tôi giật cả mình. Bà cụ nói có người bị gi*t, mau chạy đi! Tôi hỏi bà ta là ai bị gi*t, bà ta nói gi*t vợ, gi*t vợ rồi.”
Ngô Dã nhớ lại tối qua bà nội cũng nói với mình như vậy, nhưng không chắc đến chuyện gi*t vợ. Hắn giật mình, nhìn về phía ông Nguyễn.
Ánh mắt ông Nguyễn âm trầm, hai tay khoanh trước ngực, cười nói: “Phát tiếp đi.”
Ngô Dã cảm thấy mình như bị dồn vào góc tường, chỉ có thể mở đoạn tiếp theo.
Đoạn thứ ba, ngày 13 tháng 4 năm 2012, giọng nói của thầy giáo Quách đầy tự mãn: “Ha ha ha, Nguyễn Tĩnh thật là một cô bé ngốc nghếch, dụ một chút là lộ ra ngay. Tôi nói tôi đã biết chuyện có người bị gi*t trong nhà con bé, nhưng con bé là học sinh tôi quý nhất nên tôi sẽ giúp giữ bị mật, rồi còn hứa sẽ dạy thêm để con bé thực hiện ước mơ học đại học. Nguyễn Tĩnh sợ hãi, khóc lóc nhận lỗi. Hóa ra, từ nhỏ con bé đã bị mẹ kế đ/ánh đ/ập. Hôm đó mẹ kế còn dọa bán nó lên núi, bố nó tức lên đã gi*t vợ. Sau đó hai bố con nó cùng nhau phi tang cái x///ác, nói mẹ kế ch*t vì ung thư.”
Ngô Dã cảm thấy đầu óc mình như bị sét đánh, hóa ra bí mật của gia đình Nguyễn Tĩnh là như vậy!
Hắn nghiến răng, mở đoạn ghi âm cuối cùng.
Đoạn thứ tư, ngày 15 tháng 4 năm 2012, có vẻ thầy giáo Quách đã say: “Hôm nay, cuối cùng tôi cũng chơi được con bé Nguyễn Tĩnh kia, đúng là tươi non mơn mởn, sung sướng nhất đời. Nhưng có điều tôi cũng phát hiện ra nó đã bị bố cưỡng ép từ lâu, nghỉ học hai năm là để sinh con, đứa bé giờ gửi cho họ hàng ở quê nuôi. Mẹ nó, nghĩ lại tức thật, chờ mãi lại chơi phải hàng secondhand. Nhưng không sao, từ giờ tôi đã có điểm yếu của Nguyễn Tĩnh để khai thác.”
Ngô Dã tức giận nhìn về phía ông Nguyễn.
Ông ta chỉ cười nhạt: “Hứ, giờ thì mày biết rồi đấy.”
19.
Ngô Dã căm hận đến mức tim như sắp nổ tung, nước mắt chảy ra không kiểm soát được, rơi cả vào tay. Chẳng trách hắn luôn cảm thấy bạn gái mình vẻ ngoài ngây thơ trong sáng nhưng trong mắt luôn phảng phất nỗi bi thương. Thì ra là thế.
Thật không thể tưởng tượng được bao năm qua Nguyễn Tĩnh đã phải sống trong hoàn cảnh này, bị mấy thằng súc sinh này cưỡng đoạt, thao túng. Cô ấy đã đau khổ đến thế nào chứ!
Ngô Dã không thể chịu đựng thêm nữa: “Cô ấy là con gái ông mà!”
Ông Nguyễn hất cằm lên: “Thì sao? Mau điện thoại qua đây.”
Ngô Dã nhanh chóng lao đến cửa sổ, mở ra rồi ném điện thoại ra ngoài.
Ông Nguyễn tức giận: “Thằng nhóc, nhanh tay quá nhỉ.”
Ngô Dã rút con dao từ trong túi ra, giơ lên tự vệ.
Ông Nguyễn lập tức nhận ra đó là con dao cắt thịt trong bếp nhà mình: “Sao, nhóc con, muốn luyện võ với tao à?”
Ngô Dã thở hổn hển, lùi lại liên tục, nhưng bất ngờ bị vướng chân vào thầy giáo Quách đang nằm trên sàn. Hắn mất thăng bằng và ngã sấp xuống, con dao cầm trong tay vô tình đ/â/m trúng vào cổ thầy Quách.
Thầy giáo Quách vốn đã ngất xỉu, giờ hoàn toàn bất động, miệng trào máu, chân co lại, không nhúc nhích.
Ngô Dã hét lên, buông tay, lùi về sau.
“Không… tôi không….” Ngô Dã hoảng loạn, nhìn lên, thấy ông Nguyễn cũng ngây người.
Ông Nguyễn cười nhạo: “Nhóc con, mày gi*t người rồi.”
Ngô Dã lắc đầu dữ dội: “Không, không phải vậy, là do ông đẩy tôi, tôi mới vô tình! Mau, gọi cảnh sát, gọi cấp cứu!”
Ông Nguyễn xắn tay áo lên: “Nãy tao còn đang đau đầu vì cả hai đứa mày đều đã biết chuyện tao gi*t người, xử thế nào mới ổn? Không ngờ cơ hội lại đến. Giờ thì thế này, họ Ngô, mày biết chuyện thằng giáo Quách này xâm phạm Tĩnh Tĩnh nên tức giận chạy đến gi*t hắn, nhưng thằng Quách cũng chẳng vừa, hai đứa mày giằng co rồi cùng ch*t, tao sẽ đi tìm điện thoại, xóa hết chứng cứ rồi báo cảnh sát…”
Ngô Dã thông minh hiểu ngay ý định lão ta: “Đừng mơ tưởng! Tôi sẽ không để ông được như ý đâu!”
Ông Nguyễn cười âm hiểm: “Thật sao?”
Chưa dứt lời, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát chói tai, chắc hắn không dưới hai xe.
Mặt ông Nguyễn biến sắc, trừng mắt nhìn Ngô Đã.
Ngô Dã mỉm cười: “Tôi đã phòng trước rồi, tôi đã báo cảnh sát trước khi đến đây!”
Ông Nguyễn tức đ/iên, nhào về phía Ngô Dã.
Ngô Dã chống cự, hai người đánh nhau trên sàn, từng cú đấm dồn dập, cả hai đều dùng hết sức lực.
Ông Nguyễn đột nhiên dừng lại, nhắm mắt hít một hơi sâu, như đã quyết định gì đó, xoay người rút con d/a/o từ cổ thầy giáo Quách ra, đ/â/m thêm hai lần.
Ngô Dã lúc này bị đánh cho choáng váng, hoảng sợ nhìn hành động đi/ê/n cuồng của ông Nguyễn.
Ông Nguyễn lấy cái điện thoại cũ kỹ từ trong túi ra, tay run run soạn tin nhắn gì đó, rồi mở nắp sau, tháo thẻ nhớ, nuốt vào trong bụng.
Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng phá cửa vang lên.
Ngô Dã kêu cứu: “Cứu mạng! Cảnh sát, cứu tôi!”
Ông Nguyễn nhét chiếc điện thoại đã bị vô hiệu hóa vào người Ngô Đã, thì thầm bên tai hắn: “Mày đã gi*t thằng kia, dù có vô tình thì cũng sẽ ngồi tù vài năm, mày đang học thạc sĩ, có tương lai sáng lạn, mày sẽ không muốn vậy đâu đúng không?”
Ngô Dã đẩy ông Nguyễn ra: “Ông…”
“Nghe tao nói hết đã!” Ông Nguyễn nói nhanh, “Tay tao cũng dính mấy mạng người rồi, coi như hôm nay xui. Vụ thằng Quách này, tao gánh hộ mày, nhưng mày phải hứa chăm sóc tốt cho Nguyễn Tĩnh. Vừa nãy tao đã chụp hết ảnh mày gi*t người, tao gửi cho hai người bạn của tao rồi, nếu mày dám bỏ rơi Nguyễn Tĩnh thì chờ mà ăn cơm tù đi, hơn nữa cha mẹ mày cũng sẽ bị trả thù!”
Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị cảnh sát phá vỡ.
20.
Cảnh sát ngay lập tức bắt giữ ông Nguyễn, giải cứu Ngô Dã, và trong quá trình điều tra hiện trường, họ phát hiện đôi mắt của Nguyễn Tĩnh trong tủ lạnh nhà thầy giáo Quách.
Dưới sự trợ giúp của Ngô Dã, cảnh sát tìm thấy điện thoại của thầy giáo Quách dưới sân chung cư, coi đó là vật chứng quan trọng và niêm phong lại. Họ cũng giải cứu được người đàn ông tóc vàng trong nhà ông Nguyễn.
Dưới sự điều tra của cảnh sát, vụ án mưu sát Nguyễn Tĩnh đã được phá. Sự thật về vụ việc khiến mọi người kinh ngạc.
Vào tối ngày 8 tháng 12 năm 2014, thầy giáo Quách không hài lòng chuyện tình nhân sắp kết hôn với người khác nên đã tới đe dọa Nguyễn Tĩnh. Chuyện này bị tóc vàng đi làm ca đêm về nhìn thấy. Thầy giáo Quách hành hạ Nguyễn Tĩnh, đồng thời tuyên bố sẽ làm mọi cách để Nguyễn Tĩnh và bố cô phải trả giá, ép Nguyễn Tĩnh chia tay Ngô Dã và kết hôn với hắn.
Khoàng 3 giờ sáng, thầy giáo Quách rơi đi. Nguyễn Tĩnh cảm thấy tuyệt vọng, định đến khách sạn tìm Ngô Dã, nhưng trên đường lại gặp đúng tóc vàng kia vừa đi uống rượu về.
Tóc vàng nảy ra ý đồ xấu, quấy rối Nguyễn Tĩnh, trong lúc giằng co, hắn đạp vào bụng cô khiến cô bị ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tóc vàng sợ hãi, cố gắng cầm máu cho Nguyễn Tĩnh. Thấy máu chảy quá nhiều, hắn không dám gọi cấp cứu mà lại dùng một cái cờ lê mang theo, đ/ập vào đầu Nguyễn Tĩnh rồi bỏ trốn.
Cảnh sát đã tìm thấy đôi mắt của Nguyễn Tĩnh trong nhà Quách. Kết hợp với các chứng cứ khác, họ phỏng đoán rằng Quách đã quay lại tìm Nguyễn Tĩnh. Nhưng không ngờ lại phát hiện Nguyễn Tĩnh ở bãi rác. Quách tưởng Nguyễn Tĩnh đã ch*t. Theo lời của đồng nghiệp, Quách là một kẻ mê tín, hắn nghĩ rằng quỷ không có mắt sẽ không thể trả thù nên đã m/óc mắt Nguyễn Tĩnh ra.
Tóc vàng bị bắt và sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.
Ông Nguyễn, bị nghi ngờ liên quan đến vụ gi*t người, hành hung và x/âm h/ại trẻ vị thành niên, đã bị bắt, vụ án đang trong quá trình điều tra và xử lý.
Nguyễn Tĩnh, dù được cứu sống nhưng vì vết thương quá nặng, đã trở thành người thực vật, không có hy vọng hồi phục. May mắn thay, Ngô Dã, bạn trai cô, vẫn yêu thương và chăm sóc cô.