• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Ương tự hỏi: Gì? Sờ gì cơ?

Cậu cố suy nghĩ một hồi mới nhớ tới cây non hôm qua bị mình sờ vào sẽ dài ra.

Khoan...... đúng như cậu nghĩ vậy sao?

Đương nhiên cậu không ngây thơ đến mức không biết vật cứng chĩa vào mông mình là gì, sau khi nuốt nước miếng thì đỏ mặt muốn đứng dậy nhưng bị cánh tay rắn chắc của Nhai Thạch ôm quá chặt nên thử bao nhiêu lần cũng không thoát ra được khỏi ngực đối phương.

Nhai Thạch hỏi cậu: "Không được sao?"

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai đỏ như sắp nhỏ máu của cậu.

Cậu run rẩy nói: "Cậu...... Cậu để tôi đứng dậy trước đã."

Yêu quái đá suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu từ chối: "Không muốn."

Nhai Thạch đoán A Ương sẽ chạy mất.


Hắn cầm cổ tay mảnh khảnh của A Ương kéo cậu ngồi xuống bụng mình rồi lại cầm tay A Ương sờ chỗ căng trướng lợi hại kia.

Vốn dĩ chỗ này không lớn như vậy nhưng khi Trần Ương giãy dụa, cái mông mềm mại cọ xát dương v*t của hắn hồi lâu làm hắn vừa hưng phấn vừa thèm khát.

A Ương bị ép vuốt ve dương v*t của đối phương qua lớp vải, lắp bắp nói: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết cái kia là của cậu......"

Lòng bàn tay mềm mại của cậu dính sát vào vật thô to kia, xấu hổ đến nỗi toàn thân căng cứng, cũng không biết tiếp theo phải làm gì.

Làm sao bây giờ? Cậu rất muốn chạy trốn, có ai đến giúp cậu, cứu cậu ra khỏi yêu quái này không?

Trong lúc cậu ngẩn người, thiếu niên đã lột quần mình xuống, vật cứng rắn lạnh lẽo kia lập tức bật ra giữa hai chân cậu.

Trần Ương hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi mở to mắt.

Cậu không có chỗ nào đặt tay nên chỉ có thể vịn cánh tay Nhai Thạch.

Cậu không đủ sức đứng dậy chạy trốn, vật thô to của thiếu niên kia chen giữa hai chân liên tục ma sát bẹn đùi cậu.

Trần Ương chưa bao giờ tiếp xúc với ai kiểu này, thậm chí cậu còn chưa từng yêu đương, giờ bị một thiếu niên xa lạ đối xử như thế khiến toàn thân trở nên cứng đờ.

Đừng, đừng mài bẹn đùi cậu vậy mà!

Yêu quái xưa nay không muốn tuân thủ nguyên tắc kết giao của nhân loại, một khi đã thích thì sẽ bộc lộ hết sức thẳng thắn. Nhai Thạch cũng không biết hành vi của mình hù dọa A Ương mà cứ tưởng cậu đang thẹn thùng.

Hắn hôn một cái lên vành tai đỏ ửng của A Ương rồi nói: "A Ương sờ. Sờ tôi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK