Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đưa hộp đựng mảnh sáo ngọc vỡ cho bọn họ xem, nói với bọn họ: "Chỉ cần phụ thân ta nhìn thấy cái này, sẽ hiểu hết mọi chuyện!"

Đổi lại là những lời chế giễu cay nghiệt của đám người hầu: "Cút đi, đồ ăn ngươi hôi hám, không nhìn xem đây là đâu à, chỗ nào cho ngươi giở trò mèo này!"

Không ai quan tâm đến ta, ta cứ thế đứng trước cửa Tương phủ một ngày một đêm, bụng đói kêu ùng ục, nhưng ta không dám rời đi, bởi vì nghĩ đến dáng vẻ của mẫu thân ta, ta thực sự sợ không hoàn thành được lời bà ấy dặn dò.

Sáng sớm hôm sau, ta mới thấy Tương Viên Ngoại mặc áo gấm đi ra khỏi cửa phủ, bên cạnh còn có một cậu bé mặc áo gấm giống hệt.

"Phụ thân!" Ta vội vàng chạy đến, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ấy, nhét chiếc hộp vào tay ông ấy, nói ra câu mà mẫu thân ta đã dặn: "Phụ thân, mẫu thân con sắp không qua khỏi rồi, cây sáo này, trả lại cho người!"

Trong mắt người phụ thân này của ta, thậm chí không lộ ra một chút lo lắng nào, mà lại trực tiếp sợ hãi, lén lút quay đầu nhìn về phía cửa phủ.

Trước cửa đứng nữ chủ nhân thực sự của Tương phủ, Nguyên thị.

"Con tiện nhân ở đâu đến vậy?" Vừa nghe Nguyên thị nói, ta đã thấy lạnh sống lưng, ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng lên.

"Nguyên nương, nàng đừng hiểu lầm, đây là..."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ, lão gia đừng có đánh trống lảng với ta, những năm qua ông làm gì ở bên ngoài ta không quản, chỉ cần một câu, đừng làm ầm ĩ đến trước mặt ta!"

Nguyên thị nói xong, đóng sầm cửa quay vào phủ, người phụ thân đang vội vàng giải thích của ta, như thể sợ hãi tột độ, hoàn toàn không quan tâm đến việc ông ấy còn có một đứa con gái đang quỳ trên đất.

"Phụ thân!"

Ta thực sự sốt ruột, chỉ đành lớn tiếng gọi ông ấy.

"Con bé này, đừng gọi nữa, mau đứng dậy!"

Vẻ mặt sợ sệt của ông ấy, thật sự làm hoen ố khuôn mặt tuấn tú đó.



Nếu có thể lựa chọn, tiếng "phụ thân" này, ta thà c.h.ế.t cũng không muốn gọi.

Cuối cùng, ông ấy nhận chiếc hộp đựng mảnh sáo ngọc vỡ mà ta mang đến, lại đưa cho ta một xâu tiền đồng, nói với ta rằng nhất định sẽ đến thăm mẫu thân ta, rồi đuổi ta đi.

Hai ngày một đêm, thực sự chỉ gặp ông ấy một lần, người nam nhân hèn nhát này, sợ thê đến mức cùng cực.


Trên đường về nhà không có xe bò nữa, ta luôn tiết kiệm xâu tiền đồng đó, nghĩ rằng có thể sắc thêm vài thang thuốc cho mẫu thân, nên đã đi bộ về quê.

Lại mất ba ngày.

Về đến nhà, trong sân yên tĩnh đến lạ thường, ta tìm khắp các phòng, nhưng không thấy bóng dáng mẫu thân ta đâu.

Ngay cả khi chạy sang nhà hàng xóm hỏi thăm tin tức của mẫu thân ta, người nữ nhân hàng xóm lại nói: "Mẫu thân con, ngày thứ ba sau khi con đi, đã bảo người ta đưa bà ấy vào núi rồi, người trong thôn thấy không ổn liền vào núi tìm, con nói xem, sao lại không tìm thấy người chứ..."

Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy chứ?

Ta như phát điên chạy về phía núi hoang, nhưng trên đường đi lại gặp người trong thôn, bọn họ khiêng một chiếc cáng đơn, trên đó phủ một tấm vải trắng.

Thấy ta đến, mọi người đều giật mình, rồi lại thở dài.

"Xuân Nương à, chia buồn cùng con..."

"Phát hiện vào buổi trưa, lúc chúng ta đến, t.h.i t.h.ể đã không còn nguyên vẹn nữa, trong núi nhiều thú dữ, người vào núi làm sao mà toàn mạng trở ra được chứ..."

Những lời nói sau đó ta không nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đầu gối mềm nhũn muốn quỳ xuống, nhưng vẫn lê bước đến trước tấm vải trắng, ngây người lật tấm vải lên.

Thực sự, không còn nhìn ra dáng vẻ của mẫu thân ta nữa rồi...

"Con bé này! Không được chạm vào thi thể!"



Người trong thôn nhắc nhở ta, nhưng ta như không nghe thấy, sờ tay mẫu thân ta, mở lòng bàn tay bà ấy ra, rồi nhét xâu tiền đồng giấu trong người vào đó.

"Mẫu thân, đây là tiền ông ấy đưa cho người, người thân cầm lấy."

Ta gục đầu vào nơi dường như là n.g.ự.c của mẫu thân ta, nhẹ nhàng cọ cọ, không quan tâm đến mùi hôi thối và bẩn thỉu, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, cảm nhận sự tồn tại cuối cùng của mẫu thân ta.

Sau đó liền chạy trốn khỏi đám đông.

Cửa phòng đóng chặt, ta trốn trong phòng mấy ngày liền.

Cho đến khi cửa phòng bị gõ, người quen thuộc đó lại xuất hiện một lần nữa.

"Xuân Nương, ta đã sắp xếp hậu sự chu đáo cho mẫu thân con rồi, ngoan nào, đừng sợ, theo phụ thân về nhà."

Người nam nhân đạo mạo trước mặt này, ôm ta vào lòng an ủi, như thể đang thực sự đau buồn, nhưng ta biết rõ, ông ta giả tạo, dối trá, ghê tởm đến mức nào.

"Tương Viên Ngoại, tại sao ông không đến sớm hơn." Giọng ta nhỏ như đang tự hỏi mình.

Ông ta hơi sững người, lại có chút tức giận vì ta dám gọi thẳng tên ông ta, nhưng cuối cùng vẫn giả vờ áy náy nói: "Việc nhà nhiều, không rảnh rỗi."

Thật là một câu "việc nhà nhiều, không rảnh rỗi", người không biết còn tưởng ông ta là quan lớn gì chứ.

"Bây giờ đưa con đi ngay."

Ta bật dậy khỏi giường, động tác quá nhanh suýt nữa thì ngã.

"Hôm nay không được, phụ thân sẽ đến đón con sau, con hãy đợi thêm vài ngày nữa."

Một lần đợi này, chính là nửa tháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK