Ấn tượng đầu tiên về hắn là cặp chân dài miên man, đừng trách, con người thường chú ý đến những thứ mà họ không có. Chân dài lúc đó trông già hơn bây giờ nhiều, nhìn hơi chín chắn và già dặn. Với cái chiều cao lấn áp đối phương cộng với sự đĩnh đạc như người lớn, tôi đã tự động gọi Chân dài một tiếng "anh" không hề do dự, dù cho khi đã nhìn đến cái mặt non choẹt của hắn.
Hắn cũng vui vẻ và cho cái cách xưng hô đó là đương nhiên.
- Nhóc, nhà em có bán áo mưa không?
- Dạ có ạ!
Tôi ton ton chạy đến chỗ để áo mưa tiện dụng, lấy trong đó ra một cái màu xanh, rồi đưa đến cho hắn.
- À không phải cái này, cái khác cơ, "áo mưa" nhỏ chứ không to như thế này.
Tôi vẫn chưa theo kịp vấn đề cứ ngơ ngơ nhìn hắn, cho đến khi cái chữ "nhỏ" đập vào tai mới giật mình. Không phải chứ? Tôi đỏ bừng mặt, ăn mặc đàng hoàng như thế mà ban ngày đi mua cái này là thế nào.
- Không, không có.
Tôi nghe phía trước truyền đến tiếng cười. Thì ra là hắn đùa, tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. Chân gì dài thế không biết
- Đùa đấy nhóc, em không cần phải xấu hổ đâu! Lấy giúp anh một hộp bánh với vài lon nước.
Sau đó hắn cũng không trêu tôi nữa, tôi lấy đồ hắn cần mua. Xong trao đồ nhận tiền, đường ai nấy đi.
- À, nhà anh ở khu chung cư đối diện.
Ừ thì kệ anh, nói tôi làm gì.
Thế đấy, rồi cái kỉ niệm đặc biệt về tên mua áo mưa cũng trôi dần vào quên lãng trong đoàn người ra vào nhà tôi mua đồ. Cho đến hôm nay, cái khoảng kí ức đó đột nhiên lại đội mồ sông lại, hơn nữa lại vô cùng chân thực, vô cùng đáng ghét và sự biến thái lại tăng thêm vài bậc.
Thế nào trong cái đống quan hệ dây tơ rễ má của mẹ tôi lại có sự hiện diện của hắn, thế nào mà mẹ tôi gặp lại mẹ hắn mà cứ ngỡ như người tình thất lạc đã lâu. Và thế nào mà mẹ tôi xem trọng hắn còn hơn đứa con gái xinh đẹp mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, nuôi dưỡng 17 năm. Thật diệu kì, cũng đầy máu chó! Đời tôi từ bao giờ mà ngập máu ngôn tình thế này?