Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tuyết Lâm

“Thiếu soái đoạn chương lấy nghĩa (lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình), còn muốn đổ lỗi cho ai...” Khó có được cơ hội chế nhạo hắn một lần, nhìn bộ dạng hắn á khẩu không nói được câu nào, Tiếu Khuynh Vũ vốn bởi vì những cảnh trong giấc mơ mà có chút u uất trong nháy mắt nhìn dáng vẻ ủy khuất do bị trêu chọc của pqc lại trở nên tinh không vạn lí ~

(tinh không vạn lí: bầu trời quang đãng ngàn dặm)

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười thuận tay tiếp nhận chén trà thơm ngát từ tay Phương Quân Càn mà đưa lên môi hớp nhẹ một ngụm, Phương Quân Càn thấy thế trong đầu nảy lên một ý niệm tà ác, hắn cười cười nhìn tkv, “Khuynh Vũ à, chén trà này ta vừ mới uống qua ~”

“Thế thì sao?” – Y bâng quơ hỏi, chậm rãi cúi đầu dùng nắp nhẹ nhàng gạt đi những cánh hoa đào đỏ thắm

Phương Quân Càn nhìn y nở nụ cười xấu xa đầy ẩn ý:  “Chúng ta đây có phải là đã gián tiếp...”

“Món hồng thiêu sư tử đầu  mà hôm qua Thiếu soái đã ăn vốn là của lão Hắc đã dùng trước...” Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên cắt đứt lời hắn.

(hồng thiêu sư tử đầu : chỉ biết nó là một món thit kho tàu, còn nguyên cả cụm thì ta ứ hiểu, dịch ra là: đầu sư tử kho tàu ><)

“A, nhớ rồi, lúc ngươi dùng thì lão Hắc vẫn chưa kịp rửa qua...” y vẫn giữ tư thế cũ lạnh nhạt bổ sung, Phương Quân Càn nghe xong cảm thấy có vô số tia chớp lóe lên, sấm rền vang dội đồng thời nổ ầm ầm trên đầu hắn.

Nhớ lại buổi tối hôm qua hắn cứ quấn quít lấy Khuynh Vũ một hai đòi Khuynh Vũ bộc lộ trù nghệ nấu cho mình ăn, Khuynh Vũ bị hắn lẽo đẽo kéo tới kéo lui không cách nào chịu nổi đành phải dùng nguyên liệu còn lại trong bếp để  làm một phần hồng thiêu sư tử đầu.

Hắn lúc ấy là bị mùi thơm của mỹ thực làm cho thèm đến không chờ nổi, không thể chờ đợi được nữa bèn nhào đến cầm đại một bộ bàn ăn (bao gồm: dao nĩa chén đũa gì gì đó…), hắn mơ hồ còn nhớ rõ Khuynh Vũ lúc ấy hữu ý vô ý mà liếc nhìn hắn, cuối cùng vẫn yên lặng xoay người không nói tiếng nào…

Hắn mếu máo khóc không ra nước mắt, Khuynh Vũ, ngươi tuyệt đối là cố tình!!!

Không để ý đến ánh mắt ai oán cùng khuôn mặt như chực khóc của Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ chuyển sang chuyện khác nghiêm mặt nói: “Thiếu soái, không biết mấy ngày gần đây kết quả thiếu soái nghiên cứu tổng quát về lịch sử thế giới như thế nào rồi?”

Phương Quân Càn trên mặt nhanh chóng chuyển thành thái độ nịnh nọt cười cười “Khuynh Vũ a, hôm nay trời quang mây tạnh gió thổi hiu hiu, khó có được một ngày nắng đẹp nhẹ nhàng khoan khoái như thế, chúng ta không nên hỏi việc công sự sử sách, chỉ nên bàn về trời mây gió trăng a…”,

“Nói như vậy trình độ thi từ của thiếu soái đã tiến bộ không ít nha?” Tiếu Khuynh Vũ rất nhanh đảo mắt liếc nhìn hắn, pqc nuốt nước bọt chột dạ len lén lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang tươm ra trên trán! Hỏi hắn về thi từ ca phú? Hay là cầm đao trực tiếp cho hắn một nhát có lẽ sẽ thống khoái hơn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK