Còn nữa, còn nữa, còn nữa… Vợ mở từng bộ quần áo ra, nhìn lại nhìn, cười lại cười, than lại than. Chồng ở trong bếp nói, em nhanh lên được không, cơm xong rồi, em dọn xong chưa đó? Vợ nói, dọn xong rồi, dọn xong rồi. Xếp từng bộ quần áo cũ vào trong túi, sau đó trở ra rửa tay ăn cơm. Chồng càu nhàu, em lưu trữ lắm quần áo thế, sau này muốn mở bảo tàng à! Vợ cười, không nói cho anh biết. Thật ra, không phải vợ muốn mở bảo tàng, chỉ là cô muốn khi mình già đi, con cháu đã rời xa hết, cầm tay chồng, đưa ra từng bộ quần áo cũ, chầm chậm kể cho anh nghe những chuyện đã từng trải qua cùng anh, những chuyện anh đã quên.
Phụ nữ không dùng máy ảnh và đầu óc để ghi nhớ, họ chỉ dùng quần áo để ghi lại chuyện xưa và tâm tình, quần áo không chỉ là một bộ đồ cũ, chúng đồng thời cũng là nhật ký, tựa như chuyện cũ hiển hiện trước mắt. Cầu vồng bảy sắc rực rỡ, trải qua vô số mừng vui đau xót, phụ nữ lưu lại đồ cũ, tựa như lưu lại năm tháng thanh xuân đã qua. Vậy nên, phụ nữ có thể không có thùng dụng cụ, không có bồn cầu tự hoại, thậm chí không có bàn trang điểm, nhưng nhất định phải cho cô ấy một tủ quần áo, để cô ấy cất giữ ký ức, cất giữ thanh xuân. Đàn ông nói, y bất như tân, nhân bất như cố.[2] Thật ra với phụ nữ, y bất như cố, nhân cũng bất như cố.
– Hết –
[1] Sen tịnh đế: Hai đóa sen mọc cùng một gốc, thể hiện tình vợ chồng mặn nồng.
[2] Y bất như tân, nhân bất như cố: Áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ