Tiền thân nổi tiếng giàu có ăn chơi xa đoạ, đó chẳng qua là một con gà đất yếu ớt mà thôi, còn kém xa một gia đình bậc trung ở Kinh Thành ấy chứ. Trước đã không bằng, bây giờ thì khỏi phải nói.
Dung hợp linh hồn ký ức của tiền thân, Tiêu Hinh quả thật mở mang tầm mắt, tâm hồn từng trải quá nhiều kích thích đã trở nên bình thản có chút bị lên tia tò mò. Xem ra, cũng phải chỉ có lỗ lã và phiền toái.
"Hà Tần, trong này có một lượng bạc, ngươi đi mua thịt về nấu ăn đi."
Tiếp theo đó, nàng vung tay thẩy túi tiền vào lòng bàn tay của hắn. Có thực mới vực được đạo. Ăn no xong mới có thể thử xem vài biện pháp kiếm tiền chứ, nàng vốn là một tiểu thư giàu có, ăn sung mặc sướng quen rồi, tuy có chịu khổ, nhưng nếu có thể sống sung sướng, nàng cần gì phải tiết kiệm giả khổ.
Hà Tần cầm túi tiền đứng lên, không suy nghĩ nhiều vội vàng cúi đầu đáp một tiếng bước đi. Nơi này cách chợ của thị trấn khá xa, cho dù hắn có đi xe bò cũng mất hai canh giờ cả đi cả về, cho nên Hà Tần bèn đánh chủ ý qua nhà Điền thúc mua hai cân gạo trung hạng và một cân thịt dị thú, còn rau xanh thì e rằng không đủ tiền mua rồi.
Tiền thân Tiêu Hinh là Đại tiểu thư, chơi thì cái gì cũng biết, nhưng giá cả các loại thực phẩm sinh hoạt lại dốt đặc cán mai. Cho nên dù thông qua ký ức của tiền thân biết được thực vật quý giá, lại không ngờ là một lượng bạc cũng không đủ mua một củ cải. Đến khi thức ăn và cơm được dọn lên, Tiêu Hinh nhìn nồi thịt kho trắng phau phau và một nồi cơm có vẻ hơi sượng, cảm giác thèm ăn lập tức giảm hơn phân nửa. Hai phím môi bạc mím lại, Tiêu Hinh sờ sờ ngực, trong đầu đang đánh giá lại số bạc còn dư có đủ nàng ra ngoài ăn bữa cơm "đàng hoàng" được không?!
"Các ngươi ăn đi."
Nói xong, Tiêu Hinh chắp tay chậm rãi đi ra khỏi nhà.
Từ khi thấy sắc mặt không tốt của thê chủ, trong lòng Hà Tần và Diệp Nam đều không tránh khỏi bất an. Nín hơi chờ đợi mãi, không ngờ lần này thê chủ lại không phát giận đánh chửi, còn để lại cơm cho hai người bọn họ ăn?
Diệp Nam đưa mắt nhìn Hà Tần, y cắn môi nói:
"Hà đại ca, chẳng lẽ thê chủ ngài ấy bị trúng thuốc phiện quá nặng..."
Tuy y không nói ra hết, trong lòng Hà Tần vẫn hiểu ý Diệp Nam, hít một hơi thật sâu, hắn lắc đầu nói:
"Thê chủ quả thật rất kỳ lạ, nhưng lúc trước khi tâm trạng ngài cũng không keo kiệt với chúng ta."
Tâm trạng thê chủ tốt? Lần gần nhất hình như là năm ngoái. Từ đó trở đi, nàng có bao giờ vui vẻ? Không tịch thu hết trang sức quần áo thì cũng thượng cánh tay hạ cẳng chân để phát tiết cơn nghiện. Bây giờ đột nhiên tâm trạng tốt? Không lẽ nàng ta đã tìm được người bán y và Hà đại ca? Bữa cơm này là bữa cơm tiễn đưa?