"Bạn học nhỏ, em đang ngắm ông chủ sao?"
"Ừm." Lộ Nhẫm Giai ngây ngốc nhìn Hạ Sâm đang pha cà phê bọt, buột miệng nói.
"Vậy em thích anh ta à?"
Giọng nói dễ nghe bên tai dường như có một ma lực đặc biệt khiến cho bạn học Lộ Nhẫm Giai ngẩn người, một lúc lâu sau, cung phản xạ siêu dài của Lộ Nhẫm Giai rốt cuộc cũng có phản ứng, cô kinh ngạc quay sang.
"Này."
Một khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt Lộ Nhẫm Giai, Lộ Nhẫm Giai bật người ngồi ngay ngắn lại, chỉ ước xung quanh có một cái lỗ để cô có thể chui xuống.
"Xin chào, có chuyện gì sao ạ?" Lộ Nhẫm Giai ấp úng hỏi.
"Không có gì a, cũng giống như em, chị đang lén nhìn soái ca." Cô gái trước mặt chăm chú nhìn bộ dạng căng thẳng của Lộ Nhẫm Giai, không nhịn được mà đánh giá một cách tinh tế.
"Xin chào, cà phê của em." Hạ Sâm tao nhã đặt cà phê xuống bàn của Lộ Nhẫm Giai, thản nhiên nói.
"Cảm ơn." Lộ Nhẫm Giai cầm lấy đưa lên miệng nhấp một ngụm cà phê nhỏ. Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi việc xấu hổ bị phát hiện đang lén nhìn Hạ Sâm, Lộ Nhẫm Giai thầm nghĩ.
"Tiểu Nặc, đừng có náo loạn nữa."
Tiểu Nặc?
Lộ Nhẫm Giai nhìn Hạ Sâm khó hiểu, lại thấy trong mắt Hạ Sâm tràn đầy sự nuông chiều mà cô chưa từng trông thấy.
Ngón tay thon dài của Hạ Sâm nhẹ nhàng bao lấy đỉnh đầu người con gái, vỗ vỗ giống như đang dỗ dành con nít.
"Anh đừng đối xử với em như trẻ con nữa được không." Cô gái nhỏ giọng bất mãn nói thầm.
"Để anh giới thiệu một chút." Hạ Sâm xoay người nhìn thấy Lộ Nhẫm bị bỏ quên, đờ đẫn ngồi một bên, liền nói.
"A? Ừm." Lộ Nhẫm Giai cúi đầu, tay chân luống cuống ở chỗ mình, tay bưng cốc cà phê lên.
Cánh tay lẳng lặng dừng lại giữa không trung. Trực giác mách bảo cho cô biết rằng, anh ấy, Hạ Sâm thuộc về cái cô gái rất xinh đẹp ngồi bên cạnh tên gọi "Tiểu Nặc" kia.
"Đây là khách quen của quán cà phê anh, Tiểu Giai." Hạ Sâm vẫn nói với giọng điệu nhàn nhạt, ở hiện tại bỗng nhiên làm cho Lộ Nhẫm Giai không khỏi buồn bực.
"Đây là thanh mai trúc mã của anh, cũng là hôn thê của anh, Trần Tiểu Nặc."
Có lẽ là ảo giác của Lộ Nhẫm Giai, cô cảm thấy trong giọng nói của Hạ Sâm lộ ra hương vị hạnh phúc, có có một chút khoe khoang mơ hồ, tại sao mình lại cảm thấy anh ấy đang khoe khoang nhỉ? Nhưng mà có thể nói có một vị hôn thê hoàn mỹ như vậy, anh ấy đúng là rất có tư cách để khoe: vốn là Kim Đồng lại kết duyên cùng Ngọc Nữ... Lộ Nhẫm Giai buộc mình không được nghĩ ngợi lung tung, thế nhưng mạch suy nghĩ tựa như măng sau cơn mưa mùa xuân, điên cuồng mà tràn ra.
"Tiểu Giai, em không sao chứ?" Tiểu Nặc ân cần hỏi.
Lộ Nhẫm Giai đang suy nghĩ liền giật mình bừng tỉnh, tay không tự chủ được mà khẽ run lên, cà phê trong tay liền tự do rơi ra, rớt xuống quần áo của cô.
Trần Tiểu Nặc không biết từ lúc nào đã lấy ra khăn giấy, nhẹ nhàng giúp Lộ Nhẫm Giai lau vết ố cà phê trên người.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Lộ Nhẫm Giai đặt cốc xuống, liên tục nói, "Có lẽ là do hôm nay em đi học nên hơi mệt rồi, em muốn về nhà."
"Vậy, em đi trước đây." Lộ Nhẫm Giai vội vàng cất quyển sách trên bàn, ôm lấy cặp chạy vọt ra ngoài cửa quán.
Cô vừa lao ra ngoài đường, chợt phát hiện ánh mặt trời ban chiều mãnh liệt thiêu đốt không biết từ lúc nào đã biến thành tà dương lạnh lẽo yên ắng. Đám mây ráng hồng, dường như muốn lẳng lặng đem vầng mặt trời chói lọi kia giấu vào trong ngực, tựa như đang ôm trong lòng một bí mật của thiếu nữ.
Trong cửa tiệm, Trần Tiểu Nặc nhìn bóng dáng của nữ sinh đang chạy đi xa dưới ánh tà dương, nói: "Hạ Sâm, cô ấy không sao chứ?"
"Không biết." Hạ Sâm chậm rãi thu lại chiếc cốc trên bàn, đáp.
"Hi vọng là vậy, có điều em cảm thấy cô ấy rất giống em trước đây."
Sẩm tối bên trong quán dần mờ mịt, ở một khu nhà thành thị, trong một tiệm cà phê nho nhỏ, một góc sáng lên ánh đèn màu cam.