Cô nghe nói quán cà phê My Sun này ngày trước đã từng có một chuyện tình gì đó giữa cô nhân viên và 1 anh chàng. Cô nghe loáng thoáng họ nói chuyện đó có liên quan đến một tách Capuchino (há há, nhân tiện lăng xê cho Capuchino cho ngày nắng luôn =]]). Phượng cười nhạt, bay giờ thì cô chẳng tin vào những câu chuyện như vậy nữa. Nhấp một ngụm nhỏ cà phê, cô lại tiếp tục ngồi suy nghĩ mông lung. Cô nhận ra rằng từ lúc chia tay anh đến giờ có vẻ như suy nghĩ của cô ngày càng "lạc quan" hơn thì phải?
"Bộp....". Một cánh tay từ đằng sau đập vào vai Phượng.
- Này! Làm gì mà ngồi đây nghĩ thẩn thơ vậy?
Phượng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt. Đã lâu rồi cô và My không nói chuyện thân mật như vậy. Sau vài phút ngỡ ngàng cuối cùng Phượng cũng lấy lại được bình tĩnh mà nói:
- Nghĩ gì đâu! Chán quá nên ra đây ngồi thôi. Mà cậu làm gì ở đây?
- Tớ cũng giống cậu – My ngồi xuống đối diện với Phượng.
Phượng và My ngày trước được con trai trong trường tôn thờ kinh lắm vì cả hai chơi với nhau toàn là hotgirl cả. Thế mà bây giờ lại ngồi với nhau như hai thế lực thù địch thế này.
- Dạo này cậu khỏe không? – Phượng hỏi, tay quấy quấy cốc cà phê.
- Học cùng trường, cùng lớp với nhau mà cậu còn hỏi thế à? – My thản nhiên trả lời.
- Ừ thì câu đấy dùng trong mọi trường hợp để bắt chuyện mà – câu pha trò của Phượng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn.
- Hôm nay cậu có bận gì không? – My nghiêng đầu hỏi.
- Không, mà để làm gì?
- Đi shopping – My nháy mắt với cô, tính tiền rồi kéo tay cô đi thẳng ra cửa.