Chương 3: Xin lỗi, tôi không cứu
Mọi người sững sờ nhìn Phan Lâm
Câu nói này khiến cả căn phòng im lặng.
Cậu ta đang nguyền rủa lão thái thái chết sao?
Cậu ta bị điên à?
“Phan Lâm! Cậu ở đây nói bậy bạ gì đó?
Ở đây có phần cậu lên tiếng sao?” Một người
đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng lên
tiếng mắng trước.
Đây là con trai thứ ba của lão thái thái,
tên là Lý Thắng, một trong những phó giám
đốc của tập đoàn Thịnh Hoa, chịu trách
nhiệm về ngành phục trang của gia tộc.
Tuy sản nghiệp của nhà họ Lý ở Giang
Thành không lớn, nhưng cũng được coi là
giàu có, ngoài bất động sản, cũng kinh
doanh thêm nhà hàng và trang phục.
Có điều Lý Thắng tuy là phó giám đốc, có
danh nhưng không có quyền, mọi quyền lực
của nhà họ Lý cơ bản đều nằm trong tay lão
thái thái, còn lại chỉ là bù nhìn.
“Phan Lâm, cậu đang nguyền rủa bà nội
à? Đúng là thằng cặn bã, cậu chán sống rồi
sao?” Một thanh niên khá giống Lý Thắng chỉ
vào mặt Phan Lâm chửi bới.
Người này tên là Lý Ngọc Quang, và
người phụ nữ trẻ bên cạnh là Lý Mẫn, hai
người họ đều là con của Lý Thắng.
Giọng nói của Lý Ngọc Quang trầm
xuống, Lý Mãn cũng cười thầm: “Phan Lâm,
tôi biết bà nội trước giờ đều không thích cậu,
nhưng đó cũng là do cậu có lỗi với nhà họ Lý
chúng tôi, nhưng dù có chuyện gì đi nữa, cậu
cũng không thể nguyền rủa bà nội chết như thế”
“Đúng!”
“Cậu cũng biết châm cứu? Xùy, giả vờ ra
vẻ cái gì chứ!”
“Phan Lâm, cậu đúng là độc ác! Bà nội
đối xử với cậu đâu tệ.”
“Ái Vân, cô quản chồng cô thế nào? Mà
lại để cậu ta chạy đến đây nguyền rủa bà nội chứ?”
“Cả nhà cô muốn phản nghịch sao?”
Mọi người không ngừng chỉ trích, hoặc là
măng chửi Phan Lâm, hoặc là quay sang
khiển trách Lý Ái Vân.
“Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ bảo Phan Lâm
rời đi…” Lý Ái Vân vội vàng xin lỗi.
Lão thái thái cũng không còn cao hứng
nữa, khuôn mặt lạnh đi, nụ cười cũng dần
dần biến mất.
“Ái Vân, bà nội vẫn luôn yêu thương
cháu, nếu không phải ông cháu cứ quyết
hành động theo ý mình, thì một tên vô dụng
như thế này làm sao xứng đáng cưới cháu
chứ?”
“Bà nội, cháu xin lỗi, đây là lỗi của cháu,
cháu sẽ dạy cho Phan Lâm một bài học,
cháu xin lỗi bà…“Lý Ái Vân cúi đầu nói.
“Nhưng hiện tại tình trạng của lão thái
thái rất nguy hiểm, tôi chỉ là…”
“Anh im miệng cho tôi!!”
Phan Lâm muốn nói gì đó, nhưng Lý Ái
Vân đột nhiên quay người lại măng.
Phan Lâm hơi sửng sốt.
Nhìn thấy Lý Ái Vân hai mắt đỏ hoe ứa lệ,
tức giận nhìn hắn.
Sâu trong đôi mắt ấy là sự bất lực và đau
đớn…
“Anh cút đi cho tôi! Cút ngay!”
Lý Ái Vân chỉ ra cửa và hét lên một cách
cuồng loạn.
Phan Lâm thở dài, lắc đầu đi ra khỏi
phòng bệnh.
Người nhà họ Lý hoặc chế giêu hoặc
khinh thường, nhưng họ không hề ngờ đến
hậu quả đó.
“Ái Vân, cháu làm người quá lương thiện
rồi!” Lão thái thái lắc đầu, nhưng giọng điệu
có chút cay nghiệt: “Thật ra, mấy ngày nay bà
đều suy nghĩ đến chuyện của cháu, cháu gái,
không phải bà nội có thành kiến gì với cháu
đâu, chỉ là tính cách này của cháu quá dễ dãi
cho người khác, Lão thái tháiy nghĩ cả nửa
ngày, cảm thấy chức vụ tài vụ của cháu nên
để người khác làm thì tốt hơn, cháu đến bộ
phận tiêu thụ làm việc, yên tâm, lương sẽ
không ít hơn đâu, nên trả bao nhiêu thì sẽ trả
bấy nhiêu.
“Bà nội, cháu…” Lý Ái Vân kinh ngạc muốn nói.
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì lão thái
thái lại cắt ngang lời cô.
“Ái Vân, bà biết cháu định nói gì, bà cũng
biết nhất định cháu sẽ không vui, nhưng
chuyện này bà nội đã suy nghĩ rất lâu rồi,
chuyện tài chính cũng không tầm thường,
cháu còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nên bà định
giao nó cho bác ba cháu đảm nhận, cháu
cũng thấy rồi đấy, ngay cả một tên vô dụng
cháu còn quản không nổi, huống chỉ là
chuyện khác, gần đây nhà họ Lý chúng ta
đang tranh giành một dự án lớn, tài chính
cũng phải khắt khe, nếu lúc này bởi vì Phan
Lâm mà xảy ra chuyện không hay, sẽ ảnh
hưởng rất nhiều đến cả nhà họ Lý, vậy nên,
cháu hãy tạm thời từ chức, khi dự án này kết
thúc, bà sẽ để cháu tiếp tục quản lý tài chính!
Ngoan đi!”
Lão thái thái nhẹ nhàng nói, trên mặt
không có nhiều biểu cảm.
Lý Ái Vân sững sờ, một lát sau mới thở
dài, trầm giọng đáp: “Dạ, bà nội…”
Cô mới hiểu Phan Lâm chỉ là một cái cớ.
Mục đích của lão thái thái chính là muốn
cô giao phần tài vụ đó ra.
Lý Ái Vân đoán chắc Lý Thắng đã rót mật
vào tai lão thái thái.
Tuy Lý Ái Vân rất có năng lực, mấy năm
nay tài chính tập đoàn nhà họ Lý chưa bao
giờ thất bát, nhưng lão thái thái thích dùng
thân không dùng tài, ở trong mắt bà ấy, Lý Ái
Vân chỉ là cháu gái được gả đi, làm sao có
thể so sánh với con trai của bà?
“Chuyện này ngày mai hãy bàn giao, Ái
Vân, cháu về trước đi, gần đây bên bộ phận
tiêu thụ có ít đơn hàng, cháu mau qua đó làm
quen đi, Thắng!”
“Mẹ, con đây.” Lý Thắng vội vàng bước tới.
“Con là phó giám đốc, đồng thời phụ
trách tài chính,con kham nỗi không?” Lão
thái thái ân cần hỏi.
“Mẹ đừng lo lăng, cho dù con làm không
xuể, vẫn còn có Ngọc Quang, Ngọc Quang là
nghiên cứu sinh tốt nghiệp ngành kinh tế và
quản lý, có nó giúp con, mẹ có thể yên tâm
dưỡng sức khỏe rồi!” Lý Thắng cười nói.
“Phải, bà nội, bà cứ yên tâm, hàng tuần
cháu sẽ báo cáo bà về chuyện của công ty.”
Lý Ngọc Quang cũng bước tới bày tỏ.
“Được, được rồi, có các con ở đây, bà lão
này cảm thấy an tâm.” Lão thái thái nở nụ
cười tươi rói.
Cả nhà họ Lý đều tươi cười.
Nhưng Lý Ái Vân thì mặt mày rã rượi
Cô nỗ lực lâu như thế, nhưng lại bị cả
nhà Lý Thắng tiếp quản, dù là ai đi nữa cũng
không thể nào chấp nhận được.
Đồ khốn!
Đều tại cái tên Phan Lâm hại cải
Lý Ái Vân siết chặt tay, nghiến răng
nghiến lợi, hận không thể xé xác Phan Lâm.
“Bà nội, nếu đã như vậy thì cháu xin về
trước.” Lý Ái Vân nén cơn tức giận, trầm giọng nói.
“Đi đi” Lão thái thái giơ tay vẫy vẫy, hờ
hững nói, nhưng cánh tay có chút run rẩy.
Lý Ái Vân không thèm để ý, xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này …
Bịch!
Lão thái thái đang yên đang lành bỗng
nhiên bị vẹo cổ, trực tiếp lăn xuống giường,
bất tỉnh tại chỗ.
“Hả?”
Cả nhà họ Lý đều chết lặng.
Lý Ái Vân vừa ra khỏi cửa cũng sững sờ.
“Bà nội, bà có chuyện gì vậy?”
“Anh hai! Mau, anh hai! Đến xem mẹ có
chuyện gì!”
“Đừng gấp, đừng gấp! Mau dìu mẹ lên
giường, ấn nhân trung!”
Lý Minh cũng hoảng sợ kêu lên để trấn
tĩnh rồi vội vàng kéo cổ tay lão thái thái ra bắt
mạch.
Tuy nhiên, sau một hồi, sắc mặt Lý Minh
càng lúc càng trở nên khó coi.
“Anh hai, mẹ bị sao vậy?” Lý Thắng khẩn
thiết hỏi.
“Tình trạng mạch của mẹ rất yếu, mẹ…
sắp không ổn rồi!” Lý Minh thất thần nói.
“Cái gì?”
Cả nhà họ Lý đều đứng ngẩn ra.
“Vừa rồi không phải mẹ rất khỏe sao, khí
sắc cũng tốt như thế, sao đột nhiên lại sắp
không hay chứ?” Phạm Ngọc Châu run lên.
“Bây giờ lão thái thái không thể chết,
công ty bây giờ do bà ấy kiểm soát, nếu bà ta
có mệnh hệ gì, tập đoàn Thịnh Hoa của
chúng ta không phải sẽ rối tung hết lên sao?”
Vợ của Lý Thắng Hứa Hữu Tuệ lên tiếng.
Nhưng nói như vậy, những người này đều
trông mong cho lão phu nhân chết sớm, dù
sao một khi lão phu nhân chết đi, bọn họ sẽ
có thể phân chia gia sản nhà họ Lý .
Nhưng Lý Minh và Lý Thắng không cam
tâm, Lý Thắng vừa phụ trách tài chính, tương
lai rộng mở, Lý Minh thì đã tiêu tốn rất nhiều
tiền để giành được sự yêu mến của lão phu
nhân, làm sao có thể chấp nhận được tình
cảnh này?
Lý Minh lại vặn cây kim và đâm vào thái
dương và huyệt phong trì của lão thái thái.
Tuy nhiên vẫn không có tác dụng.
“Anh hai, hơi thở của mẹ càng ngày càng
yếu, rốt cuộc phải làm sao đây?” Lý Thắng lo
lắng.
“Tình trạng của mẹ rất kỳ lạ, lại xảy ra
quá đột ngột, tôi không thể chẩn đoán
được… Mau đi ra ngoài gọi y tá, mời ông Tề
của bệnh viện đến! Nhanh lên!” Lý Minh đầm
đìa mồ hôi.
Anh ấy không thể kiểm soát được tình
trạng này nữa.
Lý Cường lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng một lúc sau, anh ta quay lại với vẻ
mặt buồn bã: ‘Ba, bác hai, cô y tá gọi rồi ông
Tê không có ở bệnh viện! Đi khám bệnh rồi!”
“Cái gì?” Lý Minh ngẩn người.
“Bác hai, hay là đi gọi bác sĩ khác.”
“Ngay cả tôi cũng không thể tìm ra triệu
chứng của bà ấy, các bác sĩ khác ở đây có
ích lợi gì? Cả bệnh viện này ngoài trừ ông Tê
ra, không ai có thể trị được!”!” Lý Minh cúi
đầu tuyệt vọng.
“Lẽ nào bà nội sẽ…”
“Anh hai, anh nhất định phải nghĩ cách!”
“Chuyển mẹ đến phòng cấp cứu ngay!
Phải cấp cứu trước! Tôi sẽ gọi cho cơ quan
chức năng của bệnh viện! Chắc chắn sẽ có
cách giải quyết, các người đừng hoảng!”
Lý Minh cố gắng bình tĩnh lại.
Mọi người gật đầu, chân tay trở nên lúng
túng.
Không ai ngờ đến được sự biến hóa đột
ngột này.
Mọi thứ diễn ra quá vội vàng!
Lý Ái Vân ngây người nhìn người nhà họ
Lý hoảng loạn, nhất thời cũng trở nên bối rối.
Đột nhiên!
Cô nghĩ đến điều gì đó, hốt hoảng lấy
điện thoại di động ra bấm số.
“Có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên kia
vang lên giọng của Phan Lâm.
“Bà nội sắp không hay rồi!” Lý Ái Vân run lên.
“Tôi biết.” Giọng điệu của Phan Lâm lộ ra
vẻ bình tĩnh.
“Có phải anh đã liệu trước điều này rồi
không? Anh có cách gì không?”
“Có”
“Vậy sao còn không mau qua đây cứu bà
nội?” Lý Ái Vân lo lắng hét lên.
Tuy nhiên, bên kia điện thoại im lặng hai
ba giây, rồi một giọng nói thờ ơ truyền đến.
“Xin lỗi, tôi không cứu”