Dĩ Chân nhanh chóng bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy cả người phát run. Đang là cuối mùa thu, cảm giác bị một thùng nước lạnh dội xuống từ đầu đến chân thật không hề dễ chịu. Dĩ Chân mở mắt, một luồng sáng chói lòa khiến anh vội vàng nhắm mắt lại. Chuyện gì vậy? Không phải mình đang giúp cô gái kia thay lốp xe hay sao? Cô gái đó với mình không quen biết, tại sao cô ta lại muốn hại mình?
Đang lúc mông lung mơ hồ, Dĩ Chân cảm giác luồng sáng chiếu vào mặt mình đã dời đi, anh mở mắt ra một lần nữa, phát hiện mình đang bị đặt trên một mặt kim loại lạnh lẽo, tứ chi đều bị cố định chặt cứng, không cách nào cử động được.
“Tỉnh rồi à?” Một âm thanh quái dị vang lên, giọng nói của người đàn ông này nghe hệt như của một con vịt đực sắp bị làm thịt.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?” Dĩ Chân định thần lại, phát hiện trong phòng có năm sáu người, tất cả đều là những tên đàn ông lực lưỡng mặc quần áo bó sát, đội khăn trùm đầu.
Tên vừa mới lên tiếng đi tới, vươn bàn tay mang găng tay đen bó sát vuốt ve khuôn mặt Dĩ Chân: “Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thật, không biết ăn vào cảm giác thế nào…”
Một cơn buồn nôn lập tức dâng lên, Dĩ Chân phẫn nộ quát: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra!”
“Vẫn còn ngang bướng lắm…” Dứt lời, bàn tay gã cũng rời khỏi khuôn mặt Dĩ Chân, từ từ dọc theo cần cổ anh sờ soạng xuống phía dưới.
Bị nước lạnh dội xuống, chiếc áo sơ mi trắng còn sót lại trên người đã sớm ướt sũng, dán chặt trên thân thể mỏng manh, hình dáng đầu nhũ non mềm cũng lộ ra bên dưới lớp áo. Tuy Dĩ Chân không nhìn thấy khuôn mặt gã ta, thế nhưng ánh mắt của gã lúc nhìn vào ngực anh cứ như thể muốn bốc cháy. Bị bàn tay thô to của gã mơn trớn lên ngực, Dĩ Chân sợ hãi kêu một tiếng. Thật buồn nôn! Trước đây Chu Tư Viễn cũng từng có chút ngượng ngùng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể anh, cảm giác lúc ấy vừa tê dại vừa vui sướng, trong lòng tràn ngập đắm say, nhưng tại sao lúc bị bàn tay người này đùa bỡn, trong ngực lại thấy khó chịu như vậy?
Dĩ Chân kêu to: “Ông buông ra! Đừng chạm vào tôi!”
Thế nhưng lời cảnh cáo của Dĩ Chân rất yếu ớt, bàn tay to lớn đó tiếp tục luồn vào trong áo anh, chuẩn xác siết lấy đầu nhũ, còn ác ý xoa nắn ngắt véo. Dĩ Chân không cách nào thoát ra được, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân mình.
Chiếc áo sơ mi bị cởi bỏ, thân trên của Dĩ Chân đã hoàn toàn trần trụi. Bị bàn tay kia chà đạp, trái tim Dĩ Chân giống như bị xào nấu. Anh nghĩ đến bản thân mình và Chu Tư Viễn yêu nhau lâu như vậy nhưng vẫn không hề vượt qua giới hạn, vậy mà hôm nay lại bị những kẻ xấu xa này làm nhục, nỗi uất ức trong lòng cùng sự khó chịu trên người khiến hai mắt anh đỏ cay. Tên kia đùa bỡn trên người anh một hồi, bàn tay bắt đầu lần mò xuống phía dưới. Gã hưng phấn mở khóa quần Dĩ Chân ra, kéo chiếc quần dài xuống đầu gối, sau đó cách lớp quần lót bắt đầu vuốt ve hạ thân của anh.
Dĩ Chân chấn động cả người: “Không… đừng chạm vào tôi… thả tôi ra…” Mấy tên trùm khăn đen khác ở trong phòng chăm chú nhìn vào bàn tay tên kia đang mơn trớn Dĩ Chân, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.
Chu Tư Viễn bình thản ngồi trên ghế sô pha, Mạnh Xuân Hiểu ngồi ở đối diện mấy lần muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Chu Tư Viễn thì lại nuốt ngược lời muốn nói vào trong. Trên màn hình cực lớn đang chiếu cảnh xuân cung sống Dĩ Chân bị giam cầm cường bạo, tiếng kêu la thảm thiết bi thương của anh cùng những gã đàn ông cường tráng như dã thú kia đều hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt Chu Tư Viễn.
Gã đàn ông kia lột phăng mảnh vải cuối cùng che đậy trên người Dĩ Chân, dương v*t non hồng bị phơi bày trong không khí. Dĩ Chân thống khổ nhắm hai mắt lại, bắt đầu khóc thút thít. Bàn tay gã thô bạo chà xát lên dương v*t non nớt của anh, rất nhanh, Dĩ Chân bắn ra trong đau đớn, dưới góc quay đặc tả, khuôn mặt anh càng hiện rõ từng vệt nước mắt ướt nhòa. Thừa lúc Dĩ Chân nhất thời vô lực sau khi xuất tinh, gã ta mở khóa ràng buộc trên người anh, giữ chặt thắt lưng Dĩ Chân, xoay người anh lại, biến anh thành tư thế quỳ sấp.
Dĩ Chân biết gã muốn làm gì, lập tức liều mạng giãy giụa, không ngừng kêu la: “Buông tôi ra! Cầm thú! Buông tôi ra!” Thế nhưng anh đã bị hạ thuốc mê, ngay cả đứng dậy cũng không làm nổi thì sao có thể là đối thủ của một tên cường tráng như vậy. Gã ta dùng một tay cố định Dĩ Chân, tay kia đỡ dương v*t của mình, dùng sức một cái, dương v*t tiến thẳng vào thân thể anh…
“A Viễn!!!”
Khoảnh khắc đó, Mạnh Xuân Hiểu nhìn thấy rõ ràng cả người Chu Tư Viễn run lên một cái. Trên màn hình, Dĩ Chân trong giây phút bị tiến nhập đã hét khản cả giọng tên của người mình yêu, mà người bày ra tất cả những chuyện này – Chu Tư Viễn, giờ đây lại đang ở trước màn hình thưởng thức nỗi đau đớn của anh. Trong thoáng chốc, vẻ mặt Chu Tư Viễn khôi phục lại bình thường, hắn tiếp tục ung dung xem Dĩ Chân bị xâm phạm điên cuồng. Máu tươi từ hạ thể Dĩ Chân bắt đầu tuôn ra, chảy xuống dọc theo bắp đùi.
“Đây là máu của xử nam mà!” Tên ở trên người Dĩ Chân quệt một chút máu của anh, dùng sức xoay mặt anh lại, bôi máu lên môi Dĩ Chân. Dĩ Chân đã sớm rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cánh môi bị bôi lên máu tươi càng thêm nổi bật trên gương mặt trắng bệch, vô cùng quyến rũ mê người.
Dĩ Chân, kể từ giờ em đã là người của anh rồi, không được phép câu tam đáp tứ. Nếu để anh phát hiện ra, anh sẽ không cần em nữa. Đối với chuyện tình cảm anh không có yêu cầu gì khác, anh chỉ muốn người anh yêu một lòng với mình. Nếu như em phản bội anh, anh sẽ trừng phạt em thẳng tay đó.
Lời nói của Chu Tư Viễn như đang vọng tới từ nơi sâu thẳm, không ngừng lặp lại trong đầu Dĩ Chân. A Viễn, Dĩ Chân của anh đã dơ bẩn rồi, đã dơ bẩn rồi! Nghĩ đến đây, trong lòng anh lập tức dâng lên một nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Nơi hạ thể tựa như đang có người dùng một chiếc kẹp nung đỏ rực không ngừng đâm chọc, mỗi một lần đâm vào đều khiến cho anh đau đến mức cả người run rẩy. Nhưng mà bây giờ sự đau đớn khủng khiếp nơi hạ thân cùng nỗi đau thắt chặt trong tim dường như cũng chẳng còn là gì nữa. Sự giày vò dài đằng đẵng giống như không có điểm dừng, Dĩ Chân cầu mong mình có thể nhanh bất tỉnh một chút, nước mắt cứ không kiềm được mà tuôn rơi.
Cuối cùng, tên kia phóng thích ở trong người Dĩ Chân, dòng chảy nóng rực bắn vào trong cơ thể anh rồi trào ngược ra ngoài, quét qua vết thương đang đau buốt, khiến cho Dĩ Chân run run ngã ập xuống sàn nhà.
Mấy tên còn lại không hề động đậy, tựa như đang chờ đợi điều gì, Dĩ Chân cũng có được chút thời gian nghỉ ngơi hiếm có, thân thể trần truồng dưới ánh mắt thèm khát của những tên kia chỉ có thể yếu ớt thở dốc.
Chu Tư Viễn rút điện thoại ra, Mạnh Xuân Hiểu lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: “Như vậy là được rồi, mau buông tha cho cậu ấy đi, gọi bọn họ dừng tay lại.”
Chu Tư Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, sau khi điện thoại được kết nối, Mạnh Xuân Hiểu càng giật mình hoảng sợ. Thứ vang lên, lại là điện thoại của Dĩ Chân!
Dĩ Chân giống như bị gọi về từ quỷ môn quan, giai điệu đó… giai điệu đó là của Chu Tư Viễn! Anh rất muốn bắt điện thoại, nhìn tình cảnh hiện tại, có lẽ đây là lần cuối cùng anh được nói chuyện với người anh yêu. Dĩ Chân giãy giụa mấy lần đều bị ngã lại xuống đất, có thể là do vết thương ở phía sau tác động, mỗi một lần ngã xuống, sắc mặt của Dĩ Chân càng trắng bệch thêm một phần, dù vậy Chu Tư Viễn vẫn rất ung dung cầm di động chờ anh.
Cuối cùng, dưới ánh mắt dâm ô của những tên kia, Dĩ Chân cũng với tới được điện thoại của mình, nhưng bàn tay anh vừa cầm vào thì đã bị gã đàn ông mới cường bạo anh đoạt đi.
Gã ta cười gian hai tiếng: “Người này rất quan trọng với cậu phải không? Tôi cho phép cậu nói chuyện với hắn, nhưng mà, nếu như cậu nói cái gì đó không nên nói, tôi sẽ tìm tới hắn thông qua số điện thoại này, khiến cho hắn cũng giống như cậu, sống không bằng chết. Nếu cậu ngoan ngoãn làm hài lòng tôi, tôi sẽ xem xét tha cho hắn ta.”
Nói xong, gã ta bắt máy, đặt điện thoại ở bên mặt anh, đồng thời nháy mắt ra hiệu. Hai tên cường tráng khác ngầm hiểu, tiến đến bên người Dĩ Chân.
“A lô… Aa…” Dĩ Chân vừa mới nói mấy chữ, hai tên kia với bốn bàn tay lớn đã nhào lên trên người anh, bọn họ ghìm chặt Dĩ Chân xuống, thô bạo chà đạp đầu nhũ cùng hạ thân của anh. Dĩ Chân cảm thấy mình như thế này nói chuyện với A Viễn thật sự rất dơ bẩn ô uế, nước mắt lại không thể ngăn được mà trào ra.
“A lô! Dĩ Chân à, anh đã đến Hà Lan rồi, em phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đó, em mà đổ bệnh là anh sẽ rất đau lòng. Nhớ kỹ, phải khỏe mạnh vui vẻ chờ anh trở về, một tháng nữa sẽ đón em qua đây kết hôn nhé.”
Nước mắt không ngừng lăn trên khuôn mặt Dĩ Chân, anh phải cắn chặt răng mới ngăn được âm thanh rên rỉ thống khổ từ miệng mình không bật ra ngoài.
Chứng kiến bộ dạng của Dĩ Chân, Chu Tư Viễn khinh miệt nở nụ cười: “Dĩ Chân, em phải ngoan nhé, đừng có nhân lúc anh không ở nhà mà chạy đi câu tam đáp tứ. Nhớ những lời chúng ta đã nói với nhau, đem lần đầu của hai chúng ta lưu giữ thành đêm đẹp nhất… Anh biết Dĩ Chân yêu anh nhất, ngoan nhất, anh thích nhất là tiểu Dĩ Chân thuần khiết của anh, anh yêu em Lâm Dĩ Chân! Được rồi, xe tới rồi, để cho em một niềm vui bất ngờ, tháng này anh sẽ không gọi điện cho em nữa, bảo vệ bí mật mà. Phải tạm biệt em rồi, hôn một cái nào.”
Nhìn biểu cảm đau đến không muốn sống tiếp của Dĩ Chân, Mạnh Xuân Hiểu nhíu mày. Chu Tư Viễn thật quá ác độc, lúc này rồi mà hắn vẫn còn muốn cầm dao đâm vào trái tim Dĩ Chân ư?
Cúp điện thoại, Chu Tư Viễn mặt không đổi sắc cầm bộ đàm lên: “Luân phiên làm cậu ta!”
Tên vừa cường bạo Dĩ Chân thoáng sửng sốt, rõ ràng cũng có chút kinh ngạc đối với mệnh lệnh này. Gã nhìn Dĩ Chân đang bò trên mặt đất, phất tay với mấy tên kia.
Dĩ Chân cứ tưởng tất cả mọi thống khổ đều đã kết thúc, nhưng anh chẳng thể ngờ rằng, đột nhiên, có chừng mười bàn tay cùng lúc hướng về phía mình! Dĩ Chân kinh hãi, lẽ nào, lẽ nào mỗi người bọn họ đều muốn tới làm nhục mình sao?
Xem ra hôm nay thật sự không thể sống được nữa.
Dĩ Chân thầm hạ quyết tâm, há miệng, nhắm đầu lưỡi cắn xuống…
Trong tích tắc, tơ máu rỉ ra từ miệng Dĩ Chân. Tên cầm đầu lập tức bóp chặt khớp hàm anh: “Muốn chết đúng không? Cho dù mày có chết, anh em bọn tao cũng muốn làm thi thể của mày! Hơn nữa, nếu như bọn tao làm không thoải mái, cái người vừa mới gọi điện tới cho mày đó… Bọn tao sẽ gọi điện cho hắn, kêu hắn tới đây nhận lại mày…”
Máu tươi chảy xuống từ miệng Dĩ Chân, anh cố nén đau đớn lắc đầu.
“Rất tốt, cậu không muốn như vậy đúng không, vậy cậu cứ thoải mái tận hưởng sự phục vụ của mọi người đi!” Gã ta ném lại một câu rồi đi ra ngoài, bỏ lại Dĩ Chân giống như một con cừu non lạc vào trong miệng một bầy sói…
Dĩ Chân nhắm chặt hai mắt, trong lòng cầu nguyện cho những đau khổ này sớm qua nhanh. Anh cảm giác trên thân thể mình đang có rất nhiều ngón tay cùng rất nhiều đầu lưỡi, ngón tay chơi đùa loạn xạ trên dưới cơ thể anh, còn đầu lưỡi cũng ở trên thân thể nhạy cảm của anh không ngừng liếm lộng. Môi, đầu nhũ, dương v*t, hậu huyệt, tất cả bộ phận mẫn cảm đều cùng lúc bị người khác dùng đủ thủ đoạn liên tục xâm phạm. Dĩ Chân không dám mở mắt, bởi vì vừa mở mắt là lại nhìn thấy mấy dương v*t ghê rợn kia đang đứng thẳng ngay trước mắt. Bọn họ đều muốn phát tiết nhiều lần ở trong cơ thể mình, nghĩ đến đây, Dĩ Chân sợ hãi đến muốn chết.
Thắt lưng của Dĩ Chân bị nâng lên, cả người bày ra tư thế khuất nhục trước mắt bọn họ, một cảm giác xé rách đau buốt ập tới, một tên trong số chúng đang tiến vào thân thể anh. Ý thức của Dĩ Chân rơi vào mơ hồ, nỗi đau đớn đó khiến anh không muốn sống thêm một giây nào nữa. Lúc này, một dương v*t tanh nồng cạy mở đôi môi Dĩ Chân, đâm sâu vào trong yết hầu. Cảm giác kinh tởm khiến Dĩ Chân muốn phun ra, thế nhưng miệng lại đang bị thứ đó lấp kín, Dĩ Chân chẳng cách nào hô hấp được. Tóc bị túm lấy một cách thô bạo, gã đàn ông đang làm miệng anh còn nắm chặt đầu anh liên tục đưa đẩy, miệng gã còn kêu ra tiếng khiến cho người khác buồn nôn.
Dĩ Chân trước sau không ngừng bị xâm phạm, thân thể hệt như một con búp bê bị phá hỏng đong đưa rung lắc. Tên ở phía trước càng động càng nhanh, Dĩ Chân theo bản năng nghĩ đến điều gì đó, bèn dùng chút sức lực cuối cùng muốn né tránh, nhưng cũng chẳng cách nào thoát khỏi bàn tay của gã. Gã ta thúc mạnh về phía trước một cái, tức thì bắn sâu vào trong cổ họng của anh… Dĩ Chân cảm giác một mùi vị tanh hôi mằn mặn đang chảy xuống dọc theo thực quản, lập tức buồn nôn muốn phun ra, còn chưa kịp lấy lại hơi thở, một dương v*t khác đã tiến vào trong miệng…
Không biết qua bao lâu, người trên thân thể Dĩ Chân cứ lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên. Dĩ Chân đã mấy lần hôn mê, có lần còn mất đi ý thức rất lâu.
“Cậu đủ chưa? Cậu còn muốn đày đọa cậu ấy đến khi nào?” Mạnh Xuân Hiểu không thể nhìn thêm được nữa. Thầy thuốc như mẹ hiền, dù biết thương thế của Dĩ Chân đến lúc này vẫn có thể cứu chữa được, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, Mạnh Xuân Hiểu cũng khó mà đảm bảo, “Tha cho cậu ấy đi, cậu ấy đã thê thảm lắm rồi.”
Chu Tư Viễn vẫn ngồi bất động, trơ mắt nhìn sinh mệnh Dĩ Chân đang dần bị rút cạn. Mạnh Xuân Hiểu không để ý, một tay của Chu Tư Viễn đang vô thức nắm chặt thành ghế sô pha.
Lúc này, cả người Dĩ Chân đã lấp đầy tinh dịch, mấy lần bắn lên mặt khiến cho khuôn mặt anh bị phủ đầy chất lỏng dơ bẩn, ngay cả trong tai cũng ngập tràn dịch thể. Dĩ Chân còn bị bức nuốt xuống tinh dịch của từng người, anh không thể nhớ được bọn chúng đã bắn bao nhiêu lần vào người mình. Cái thân thể này, sẽ kết thúc như vậy sao? Dĩ Chân bỗng dưng cảm giác được cái gì là ái tình, cái gì là A Viễn, tựa như tất cả đều là chuyện của kiếp trước.
Nhìn thấy thời gian Dĩ Chân tỉnh táo càng lúc càng ít, mấy tên đang luân phiên phát tiết cảm thấy có chút thất vọng. Lúc này, một gã đàn ông vạm vỡ nằm hẳn xuống đất, dương v*t vẫn đang chôn trong thân thể Dĩ Chân, gã chỉnh cho anh nằm úp sấp trên người mình. Cùng lúc đó, một người khác rút tính khí ra, mạnh mẽ chen vào trong thân thể rách nát đến thảm thương của Dĩ Chân…
“A!!!…” Một tiếng kêu thảm thiết như xé rách cả tim phổi, phía sau cùng một lúc dung nạp hai cây cự vật, Dĩ Chân phun ra một ngụm máu lớn, máu tươi nơi hạ thể cũng trào ra như đê vỡ, không cách nào ngừng lại được.
“Hỏng rồi!” Mạnh Xuân Hiểu thấp giọng nói, lập tức nhìn sang Chu Tư Viễn, gần như gầm lên, “Nhanh kêu bọn họ dừng lại đi! Cậu ấy sắp chết rồi! Xuất huyết quá nhiều!”
Cuối cùng Chu Tư Viễn cũng cầm lấy bộ đàm: “Dừng lại, các người rút đi!”
Những gã đàn ông kia luyến tiếc thả Dĩ Chân xuống đất, trước khi ra khỏi phòng còn ném lại một câu: “Nếu để cho bất cứ tên nào biết được chuyện ngày hôm nay, người tiếp theo gặp chuyện chính là người đã gọi điện cho cậu!” Trên màn hình lớn chỉ còn thấy Dĩ Chân nằm trơ trọi, không biết có còn sót lại một hơi thở nào không.
“Chu Tư Viễn, tôi phải đi cứu cậu ấy, có thể còn cứu sống được. Sau này tất cả mọi chuyện tôi vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu, nhưng mà bây giờ, tôi nhất định phải đi cứu cậu ấy!” Mạnh Xuân Hiểu đẩy cửa, chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Tư Viễn, hắn chậm rãi đưa tay sờ lên ngực, bùa hộ mệnh mà Dĩ Chân tặng cho hắn bởi nhiệt độ nơi trái tim mà ấm lên.
Mạnh Xuân Hiểu xuất hiện trên màn hình, cẩn thận nâng người Dĩ Chân lên, ôm anh vào lòng. Khi thấy Mạnh Xuân Hiểu vươn tay thăm dò hơi thở của Dĩ Chân, trái tim Chu Tư Viễn nhói mạnh một cái. Dĩ Chân còn sống không? Cậu ta phải còn sống, chút trừng phạt này sao đủ được chứ? Chu Tư Viễn oán hận nghĩ, nhưng tay lại vô thức nắm chặt lấy bùa hộ mệnh.
Không biết vì sao, Chu Tư Viễn đợi đến khi Mạnh Xuân Hiểu xác định Dĩ Chân còn thở mới tắt màn hình. Hắn trở về phòng ngủ của mình, nằm xuống giường, rất muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng trước mắt cứ luôn hiện ra hình ảnh Dĩ Chân bị làm nhục bị xâm phạm, tiếng kêu khóc của Dĩ Chân và dòng máu đỏ tươi đó cứ chiếm lấy toàn bộ tâm trí của hắn. Mẹ nó, chuyện sống chết của tên tiện nhân này vốn chẳng liên quan đến mình! Cậu ta xui xẻo như vậy là đáng đời! Chu Tư Viễn ép buộc chính mình không đến phòng mạch của Mạnh Xuân Hiểu thăm Dĩ Chân.
Hôm sau, Chu Tư Viễn cảm thấy tâm trạng mình hoàn toàn không ổn, cả ngày làm việc chẳng có chút tinh thần, nhưng lại không thể đến công ty đi làm. Hắn lững thững bước đi, vừa ngước mắt thì phát hiện mình đã đứng trước cửa phòng mạch của Mạnh Xuân Hiểu. Trầm tư một chút, hắn đẩy cửa đi vào.
“Chu đại thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng tới.” Mạnh Xuân Hiểu lãnh đạm chào hỏi.
“Cậu ta… thế nào rồi?” Chu Tư Viễn hỏi.
“Ai?” Mạnh Xuân Hiểu ra vẻ lơ đãng.
“Đừng có giả vờ ngu ngốc với tôi!” Chu Tư Viễn có chút nôn nóng.
“Cậu ấy… cậu ấy rất xấu.” Sắc mặt Mạnh Xuân Hiểu trầm xuống, “Vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, nơi đó bị nhiễm trùng nghiêm trọng, cơ vòng bị xé rách, vỡ xương cụt. Niêm mạc trực tràng và niêm mạc ở khoang miệng bị tổn thương nặng nề, đầu nhũ cũng bị ngoại thương đến thối rữa… Hơn nữa, hơn nữa tôi còn phát hiện cậu ấy có bệnh dạ dày, tuy không đáng lo ngại, nhưng chuyện ngày hôm qua cũng có thể khiến cho bệnh cũ tái phát. Còn nữa… cậu ấy phải chịu đả kích tinh thần quá lớn, có thể sẽ xuất hiện một vài triệu chứng tâm thần, đại loại như mất trí nhớ, điên cuồng, trầm cảm. Nhưng mà những vấn đề này không quá trầm trọng, cũng chỉ là tạm thời, cố gắng điều dưỡng tốt là có thể hồi phục lại như cũ.”
“Nói những thứ này để làm gì, nói cho tôi biết cậu ta đã chết hay chưa là được, tôi không cần biết cậu ta có hồi phục lại hay không, bởi vì tôi chưa từng muốn cậu ta hồi phục. Nếu cậu ta còn sống thì cũng chỉ là tiếp tục chịu sự trừng phạt mà thôi.”
“Cậu… cậu vẫn còn muốn trả thù cậu ấy? Mạng sống của cậu ấy bây giờ còn không được một nửa, cậu vẫn chưa thỏa hận sao?” Giọng nói của Mạnh Xuân Hiểu hơi run run.
“Thỏa hận? Nửa cái mạng của cậu ta đền lại hai cái mạng, quá hời cho cậu ta rồi!”
Trầm mặc trong chốc lát, Chu Tư Viễn lại nói: “Dẫn tôi đi xem cậu ta.”
Mạnh Xuân Hiểu gật đầu, dẫn Chu Tư Viễn vào phòng bệnh.
Dĩ Chân nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu hiệu nào của sự sống.
“Cậu ta sẽ không đã…” Chu Tư Viễn chợt nổi lên một cảm giác sợ hãi, hắn sợ người đang nằm ở trên giường kia chính là một người chết.
Hắn đi tới, xem xét ống thông dạ dày nơi mũi của Dĩ Chân một chút. Đột nhiên, Dĩ Chân yếu ớt rên lên: “A Viễn…”
Chu Tư Viễn cắn môi, quay đầu nhìn Mạnh Xuân Hiểu: “Cậu ta tỉnh rồi?”
“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng mà từ hôm qua đến giờ, chỉ cần có thể mở miệng, lời cậu ấy nói ra nhất định là tên của cậu… Đêm qua chúng tôi phải truyền dịch cho cậu ấy, một điều dưỡng muốn tháo chiếc nhẫn kia của cậu ấy xuống, nhưng làm thế nào cũng không tách bàn tay cậu ấy ra được. Cái đó, là cậu tặng cho cậu ấy à?”
Ánh mắt Chu Tư Viễn thoáng rơi vào trong tay trái của Dĩ Chân, dù có chết thì Dĩ Chân cũng cố bảo vệ chiếc nhẫn đó, sao lại ngốc nghếch như vậy chứ…
Chu Tư Viễn cảm thấy ngực mình hơi nghẹn, phất tay nói: “Người này giao cho anh, một tháng sau tôi sẽ đến gặp cậu ta!