• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phương Phương liếc một cái liền nhận ra anh.

Người cao hơn, đen hơn, cũng rắn chắc hơn, hình dáng cậu nhóc xấu xí trước kia đến bây giờ đã hiện ra nhiều khối săn chắc hơn.

Anh lầm bầm: "Phá cửa làm gì..."

Bạch Phương Phương mở miệng một cái rồi lại không đáp lời, cô cảm thấy phải nói gì đó, nhưng trong lòng có chút không được tự nhiên, rõ ràng trước kia rất thân nhưng bây giờ lại không có gì để nói.

Cô di di mặt đất đi lui nửa bước vào trong góc, đối phương giương mắt nhìn cô: "Là em à, " Anh giống như trưởng bối nhìn từ trên cao xuống, "Mấy năm không gặp, nha đầu trưởng thành rồi." Câu chào hỏi từ trong miệng anh, đảo mắt nhìn số tầng thang máy, con số anh muốn bấm đã sớm được người ta bấm trước.

Bạch Phương Phương cảm thấy thật vô nghĩa, nhìn biểu hiện đầy tùy ý của người ta, như người quen cũ vậy, cũng chỉ có thế, ở lâu trong tháp ngà voi không thể so sánh với người anh em sống trên sa trường được. Cô cười nhạt: "Đằng ấy, anh già thật đấy, còn em lại không thay đổi gì?"

Người nọ bĩu môi cười một tiếng, vừa định nói, thì thang máy ngừng, trước khi bước ra cửa nghiêng đầu nhìn cô một cái, có chút xúc động: "Vóc người cũng cao hơn," Anh giơ tay lên chạm vào cô, "... mập lên khá nhiều."

Anh nói xong liền bỏ đi, Bạch Phương Phương chỉ biết giương mắt nhìn chằm chằm vào gáy anh.

Đổi lại là mọi ngày, Bạch Phương Phương vừa vào cửa đã ném túi xách, chạy đến ghế sô pha nằm duỗi thẳng chân tay. Nhưng hôm nay cô chưa kịp đá văng đôi giày, cứ thế đeo túi xách xông thẳng vào bếp. Phương Hoa và Bạch Sơn đều ở trong bếp làm cơm tối cho con gái, Bạch Phương Phương thấy hai người bọn họ liền làm ồn: "Bố mẹ biết gì không? Tiểu lưu manh của nhà dì Từ đã trở về."

"Tiểu lưu manh gì chứ," Xương hầm ở trong nồi, Phương Hoa cẩn thận dùng dao cắt đậu hũ, không ngẩng đầu: "Tiểu tử ấy hai mươi mấy ngày trước đã về rồi, bây giờ con mới biết."

Bạch Sơn ngược lại kéo con gái qua quan sát tỉ mỉ, nói: "Phương Phương, sắc mặt của con cứ sai sai thế nào ấy, bệnh viện không cho các con ăn cơm à, sao lại xanh xao vàng vọt hơn trước thế này," Người cha nhìn đứa trẻ lại thấy tức cười, "Tiền con kiếm được sau này còn không đủ để bố mua tổ yến cho con nữa, bố phải nói trước, đi qua chào hỏi Viện trưởng Trương, ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày..."

Bạch Phương Phương mặc kệ bố cô lải nhải, hiếu kì hỏi: "Anh ta về đây làm gì?"

Phương Hoa cảm thấy kì quái với vấn đề của con gái: "Nhà mình mà lại không được về thăm à? Đứa trẻ ấy cũng đã nhiều năm không về nhà rồi."

Bạch Phương Phương nhấc nắp nồi nhìn vào trong: "Con cảm thấy cái bản chất lưu manh của anh ta càng ngày càng nặng, chắc là vì cả ngày sống chung với đám lưu manh, chẳng có chút tốt lành nào."

Bạch Sơn cười nói: "Con gái con đứa nói chuyện phải để ý chừng mực, người ta trước đây đối xử với con có tệ lắm đâu, hàng xóm nhiều năm như vậy, gặp mặt thì lễ phép với người ta một chút, thằng nhóc ấy cũng không phải không có tên."

Phương Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên: "Con gái chúng ta nói cũng không sai, thằng nhỏ nhà họ Từ ấy, không nói được câu tốt lành, vừa mở miệng đã bộc lộ rõ ra, chẳng khác nào bọn côn đồ bên ngoài, có điểm nào giống người ra ngoài học tập không? Tôi phải nói, hơn nửa phần là học theo lão Thẩm, nói năng không được, tu dưởng nhân đức cũng kém..."

Bạch Sơn cắt ngang: "Đừng nói sau lưng người ta."

Bạch Phương Phương cũng hùa theo nói lầm bầm mấy câu qua loa lấy lệ, trong lòng lơ đễnh, ấn tượng trong đầu cô về người ấy chỉ là bóng dáng thời kì trưởng thành còn sót lại, xấu tốt nửa này nửa kia, nghĩ lại về sau thì, đoán chừng ấn tượng xấu chiếm phần nhiều hơn. Đêm ấy cô làm xong bản kiểm điểm, rên rỉ một ca khúc trên môi, cố quên đi chuyện ngày hôm nay.

Sáng ngày thứ hai, Nghi Sĩ Gia chưa đến, Bạch Phương Phương đã đặt bản kiểm điểm lên bàn làm việc của giáo sư, cô từ trong phòng đi ra, chỉ thấy tam sư huynh Đinh Triều Đông mặt xanh xao cầm một chồng bệnh án ném lên bàn, rêu rao: "Xong rồi xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi."

Đại sư huynh Cổ Nghiêm hé lật vài trang đầu trong xấp hồ sơ bệnh lý, hỏi anh ta: "Xong là xong thế nào?"

Đinh Triều Đông ôm đầu ngồi xuống cạnh bàn, biểu cảm tương đối sầu não: "Tối hôm qua trực, ba mươi hai giường xảy ra chuyện, tôi liền gọi cho lão Lục, kết quả... Khi nói chuyện với tôi giáo sư hình như thở rất gấp..."

Bạch Phương Phương nghĩ không ra: "Tại sao lại thở gấp, anh làm giáo sư giận à?"

"Đúng là làm cho giáo sư giận," Cổ Nghiêm lúc này kết luận, lại hỏi, "Gọi lúc mấy giờ?"

Đinh Triều Đông mơ hồ nói: "Mười một giờ tối, tôi còn nghe tiếng vợ giáo sư cười bên cạnh."

Cổ Nghiêm nhéo cậu ta: "Cậu xong rồi, khó trách sáng nay vừa tới mặt lão Lục đã đen cả mặt, cậu làm hỏng chuyện tốt của giáo sư rồi."

Bạch Phương Phương vẫn không thông, hỏi Cổ Nghiêm, "Làm hỏng chuyện tốt gì", vẻ mặt Cổ Nghiêm thâm trầm, mím môi không lên tiếng. Bạch Phương Phương lại kéo Đinh Triều Đông, để anh ta nói. Đinh Triều Đông rất phiền não, nắm lấy vỉ đập ruồi, kêu cô tránh sang một bên. Đang nói chuyện, Nghi Sĩ Gia đi đến, cười hì hì nói một câu: "Tiểu Bạch, cô đúng thật là "bạch" mà, cô động não một chút đi, lão Lục đang tuổi tráng niên, buổi tối mười một giờ đêm có cô vợ xinh đẹp ở nhà chăm sóc, hoạt động một lúc không phải thở à?"

Bạch Phương Phương bừng tỉnh, cực kỳ tiếp thu "Ồ" một tiếng.

Cổ Nghiêm lạnh nhạt nói: "Thật ra thì Phương Phương đã biết từ sớm rồi, em ấy đang muốn nghe cậu nói ra thôi. Đúng không, Phương Phương?"

Nghi Sĩ Gia cười híp mắt đứng sát bên Bạch Phương Phương, ghé lại gần hỏi: "Tiểu Bạch, em muốn nghe tôi nói sao không nói ra đi chứ?"

Bạch Phương Phương dựa vào thành bàn, Cổ Nghiêm thong thả bước đến, cách cô một khoảng ngắn, cúi đầu, liếc mắt nhìn cô: "Phương Phương, chỉ có thục nữ mới thích nghe người ta nói những chuyện này, vậy thì em là thục nữ, hay là xử nữ?"

Hai người bên cạnh nghe được câu này thì vui lây, Nghi Sĩ Gia đưa tay vỗ Cổ Nghiêm một cái: "Anh được lắm, tôi muốn hỏi câu này lâu rồi."

Mặt Bạch Phương Phương nóng lên, không biết có phải mặt mình đã đỏ lên rồi hay không, cảm thấy Cổ Nghiêm đang thổi hơi vào trán cô quét tới quét lui, khiến những sợi tóc phất phơ trên trán chạm vào mắt vừa nhột vừa chua xót. Bốn người với tuổi xấp xỉ, bình thường cô cùng hai anh chàng Đinh, Nghi cười nói rất thân thiết, hết lần này đến lần khác giao tiếp với vị đại sư huynh này phải giữ chút khoảng cách, Cổ Nghiêm nói năng thận trọng như lão Lục vậy, những lời nói ra khỏi miệng luôn khiến tâm trạng của người khác hoảng loạn.

Cổ Nghiêm thấy cô không lên tiếng, lại hạ giọng hỏi một câu: "Ôi chao, là xử nữ sao?"

Bạch Phương Phương liếc anh ta một cái: "Anh quản chuyện của em đấy ư, nhưng em khẳng định anh không có chỗ đâu nhé!"

Lời vừa nói ra, hai người bên cạnh liên tục hỏi, làm sao biết?

Bạch Phương Phương đang muốn mở miệng, chưa kịp nói thì bản thân đã cảm thấy vui vẻ: "Lúc trước đại sư huynh từng trải qua một ca phẫu thuật ruột thừa, còn làm ở bệnh viện chúng ta, đúng lúc bọn em ra ngoài học tập, bị mấy người bạn học mang lên bàn thế là thành tiết học giải phẫu," Bạch Phương Phương tiếp tục vui cười, "Cái ấy... màu sắc có hơi cũ."

Hai chàng trai bên cạnh cười lớn, Cổ Nghiêm không nói một lời, quay người lại đi lật lật hồ sơ bệnh lý.

Nghi Sĩ Gia vỗ bàn: "Cổ Nghiêm cậu xong rồi, hóa ra không phải là đối thủ. Bảo sao Phương Phương thích lão Lục như vậy, cậu có thấy lão Lục công kích phái nữ trước mặt công chúng như vậy bao giờ chưa? Sau này cậu nên học theo tính im lìm của lão Lục."

Cổ Nghiêm hừ một tiếng: "Lão Lục như vậy thì có gì tốt, không biết tại sao lão có thể nhịn vợ được."

Nghi Sĩ Gia nói: "Tuổi trẻ tài cao, làm việc nghiêm túc lại đi Cổ gia, con gái đều thích như vậy, đúng không, Phương Phương."

Bạch Phương Phương cật lực gật đầu: "Đàn ông nhất định phải có thành tích nghề nghiệp tốt, điều này chứng tỏ anh ta vừa thông minh vừa có năng lực, mỗi ngày chỉ có hai điểm trên đường là bệnh viện và nhà, điều này cho thấy anh ta có trách nhiệm và tình cảm đạo đức, chưa kể dáng dấp đẹp trai hơn nữa lại còn có khí chất, điều này dẫn nói rõ gien của anh ta có lợi cho thế hệ sau... Dù sao thì tôi muốn tìm một người giống như lão Lục vậy."

Đang bận tỏ vẻ thái độ, đột nhiên có người gõ hai cái tùy ý lên cửa lớn, giáo sư Lục đứng ở cửa nhìn mấy học trò: "Mới sáng sớm, các cô các cậu một nữ hai nam đúng là rãnh rỗi nhỉ, còn nữa, Bạch Phương Phương, giọng em có thể lớn hơn nữa không, ở ngoài hành lang tôi còn nghe thấy lời thổ lộ của em đấy, kêu các cô các cậu viết báo cáo đã xong chưa?" Anh giơ tay lên cầm quyển hồ sơ chỉ vào bọn họ, "Đúng là không nên dễ dãi với mấy cô cậu, ba ngày không đánh, nóc nhà dỡ ngói."

Bạch Phương Phương hơi ngượng ngùng, bước chầm chậm qua: "Chủ nhiệm ơi là chủ nhiệm, sao mấy ngày qua sư nương không đến, em nhớ chị ấy lắm."

Giáo sư Lục cau mày: "Em gặp cô ấy làm gì?"

Bạch Phương Phương nói: "Lâu lắm rồi sư nương không mua đồ cho tụi em, thầy nhớ nói với chị ấy, em rất muốn gặp chị ấy."

Giáo sư Lục khó chịu nhìn cô một cái, phất phất tay: "Đi làm việc đi, vực dậy tinh thần, đừng chỉ nhớ mỗi việc ăn," Anh xoay người định đi, nhưng lại quay đầu chỉ Đinh Triều Đông, "Cậu đấy, cậu đấy, tối hôm qua vấn đề nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết tốt, bình thường học hành cũng ổn, gặp phải chút chuyện đã hoảng hốt, trạng thái tâm lý không tốt, ca phẫu thuật sáng nay, cậu đi theo tôi."

Đinh Triều Đông sờ đầu, vội vàng đáp một tiếng.

Đợi người vừa đi, Cổ Nghiêm lúc này mới lắc lắc đầu: "Lão Lục quả nhiên thù dai."

Nghi Sĩ Gia lại nói: "Bạch Phương Phương, cô "chân chó" quá lộ liễu rồi đấy."

(Chân chó: ý chỉ người xu nịnh.)

Cổ Nghiêm tiếp câu: "Quá nịnh nọt, da mặt lão Lục dày như vậy còn không chịu nổi."

Cả ngày hôm nay, Bạch Phương Phương coi như gió êm sóng lặng hiếm có, chỉ là viết báo cáo có chút rườm rà, tan làm trễ một chút.

Ra khỏi bệnh viện, cô liền phi như bay vội vã chạy đến chỗ hẹn, vốn không muốn đi, nhưng không tránh được việc Phương Hoa cứ gọi hết lần này đến lần khác thúc giục. Bạch Phương Phương sợ nhất Phương Hoa lải nhải, sự lải nhải của Phương Hoa không hề tầm thường, ngôn ngữ không hề mang theo chút tức giận, nói nhảm tuyệt đối không nói nhiều, thái độ ôn hòa cố chấp nhưng không cho phép từ chối, luyện thép cũng có thể mài thành gươm bằng các ngón tay mềm mại, tựa như mỗi một câu chữ của Phương Hoa đều đầy ắp kiểu cách khí thế.

Phương Hoa nói, con đi thẳng đến, mẹ mang quần áo theo cho con, một lát vào nhà vệ sinh thay. Dù sao cũng gặp một lần, dì Từ đã phí công giới thiệu cho con, nghe nói điều kiện cũng không tệ, dù thế nào thì gặp một lần rồi nói tiếp.

Lúc trước Phương Hoa còn nói, tìm người gì mà đừng tìm người cùng ngành, đến lúc ấy con bận cậu ta cũng bận, cuộc sống hôn nhân sẽ có mâu thuẫn. Bố mẹ không yêu cầu đối phương có nhiều của cải, chỉ cần hai bên điều kiện tương đối, đứa trẻ có nhân phẩm tốt như Cố gia là được."

Phương Hoa còn nói, người có tính cách như Phương Phương con, nói thì hay mà làm thì dở, điều kiện thì cũng chỉ trên trung dưới thượng, người có vẻ ngoài như con lại không gặp trở ngại thì trên cõi đời này không biết có bao nhiêu, thích con thì con xem thường, người con kính trọng lại không thấy thích lại con, cho nên nhân cơ hội còn chưa qua hai mươi lăm tuổi này, nhanh nhanh tìm một người thích hợp, không thì khi lớn tuổi chỉ biết chờ người khác chọn con, đến lúc đó điều kiện của đàn ông càng kém... Tốt nhất tìm một kĩ sư khoa học, người làm kỹ thuật tâm địa ít gian xảo.

Lúc này, thực sự có người quen giới thiệu cho Bạch Phương Phương một người làm kỹ thuật hải quan, chưa đến ba mươi, học hành có thành tích, của cải kha khá, miễn cưỡng có thể xem như con nhà giàu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK