Gió thổi vù vù diễn tấu bên ngoài, cả cửa sổ cũng lắc lư theo. Vì là đầu xuân, trời đổ vài cơn mưa tuyết. Từ cửa kính nhìn ra, khắp nơi phủ một màu trắng xóa, mặt trời chiếu xuống càng thêm rạng rỡ.
Nhớ năm ngoái cũng vào một ngày tuyết rơi, hai người quây quần bên lò nướng khoai lang. Bếp than bốc hơi nghi ngút uốn lượn xung quanh, sưởi ấm lòng người. Nàng nghịch ngợm, biết hắn chỉ cho nàng động miệng mà không cho động tay, thừa dịp hắn lơ đễnh, nàng lén lút lật trở vài củ khoai trên vỉ… Kết quả mấy ngón tay đều bỏng đỏ.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, vừa tức vừa vội, còn có… ánh mắt đau xót như sắp trào lệ. Giờ thì hắn chẳng cần nàng, bởi vì nàng là em gái của Hách Liên Tĩnh Phong, em gái của Đốc quân miền Bắc.
Việc gì nàng cũng có thể lựa chọn, nhưng nàng không thể lựa chọn xuất thân, không thể lựa chọn cha mẹ và dĩ nhiên không thể lựa chọn cả anh trai mình. Nàng cho hắn mọi thứ, hắn lại kiên quyết bảo nàng đừng gặp lại nữa.
Nàng khẽ giơ tay lên, đầu ngón tay đã mượt mà trơn bóng, nơi sưng đỏ đã phai mờ dấu vết. Nhưng sự dịu dàng ngậm liếm, cái xúc giác ẩm ướt kia của hắn vẫn còn tồn tại. Nàng bỗng giật bắn người, kéo mình thoát khỏi suy nghĩ viễn vông. Nàng không thể nhớ đến hắn nữa, chỉ cần đừng nhớ tới, trái tim nàng sẽ chẳng bị bới ra, đau đớn sẽ giảm hẳn.
Xe dừng trước khách sạn Sheraton, tên thị vệ tới mở cửa, gió lạnh liền ùa vào. Nàng kéo nhẹ chiếc áo khoác lông trên người, chầm chậm bước xuống. Khách sạn Sheraton là nơi một số sinh viên tài năng và những người danh giá gặp gỡ. Đổng Chân thích các cuộc tụ họp này, nên liên tục mấy ngày gọi điện thoại tới nhà năn nỉ mời nàng cùng tham gia.
Nơi bao trọn gói là sảnh sang trọng nhất, bên trong tiếng nhạc đã nổi lên. Nàng vừa vào cửa, Đổng Chân đã đon đả ra đón: "Đại tiểu thư của tôi, làm gì mà giờ này mới tới? Có người chờ cậu mỏi mắt rồi kìa!" Đổng Chân là con gái của lão tướng Đổng Đức Toàn trong quân đội miền Bắc, tuổi tác ngang ngửa bằng nàng. Tuy không quá thân thiết, nhưng thường xuyên qua lại nên giao tình khá tốt.
"Em nói ai đấy?" Một giọng nam trầm thấp vang lên. Đổng Chân ngước đầu, cười gian xảo: "Không đánh mà đã khai rồi!" Đập vào mắt nàng là gương mặt đẹp đẽ, y cười xòa, nói: "Tĩnh Kỳ, lâu rồi không gặp em!"
Đúng là Đổng Mộ Huân – người đi du học vài năm nay! Đổng Mộ Huân – tên thường theo cha tới phủ rồi chạy lon ton đi tìm nàng. Nàng cười nhẹ, lúm đồng điếu lộ ra nơi khóe miệng: "Lâu quá không gặp!"
Nàng nhận chiếc cốc thủy tinh từ tay y, bên trong là thứ rượu vang đỏ óng ánh. Nàng hỏi: "Anh về từ bao giờ?" Mới trôi qua vài năm, thế mà y đã mất vẻ ngây ngô thuở nào.
Y nâng ly rượu khẽ hớp một ngụm, tao nhã nhìn nàng, đáp: "Anh mới xuống tàu hôm qua!"
"Nghe em gái anh nói, em đang theo học trường đại học An Dương? Sao em không đi du học? Anh cứ nghĩ em sẽ đi du học." Y vô tình hỏi han.
Nhắc tới đại học An Dương, trái tim nàng tựa như có người dùng kim đâm vào, nỗi nhức nhối quen thuộc tràn ra. Nàng bấm lòng bàn tay, cảm thấy đau đớn mới bình tĩnh lại. Ánh mắt nàng bồng bềnh xa xôi, rồi giật mình ngước lên: "Du học à? Chắc anh cả của em không đồng ý đâu." Hách Liên Tĩnh Phong chỉ có mỗi cô em gái ruột, xưa nay nâng niu trong tay.
Đổng Mộ Huân gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Miền Bắc do Hách Liên Tĩnh Phong nắm quyền mấy năm nay, rất bất tiện nếu nói chuyện đời tư của Tư lệnh, vì vậy y thay đổi đề tài: "Lần này trở về, cha anh để anh vào quân đội giúp đỡ. Nghe nói trong quân đội lúc này đang cần người…"
Đổng Chân vừa nhảy mệt nhoài liền bâu lại, trêu ghẹo xen ngang lời hắn: "Anh đừng bàn chuyện vô bổ, bọn em đều là con gái không thể ra tiền tuyến. Anh coi chừng Tĩnh Kỳ phát ngấy đấy. Nhanh lên, nhanh lên nào, chúng ta đi khiêu vũ!"
Tiếng nhạc êm dịu du dương vang lên, Đổng Mộ Huân cầm ly rượu trên tay nàng đưa cho người hầu. Y lịch sự vươn tay theo phong cách quý ông nước Anh, mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, làm cử chỉ đẹp mời nàng: "Tĩnh Kỳ, xin mời."
Tĩnh Kỳ nhẹ nhàng di chuyển theo bước chân y. Dưới ánh đèn, y thấy nàng hạ rèm mi nhè nhẹ chải quét đôi ngươi trong vắt, đen lay láy. Nó hệt như hai thanh quạt nhỏ, khẽ phất phơ trong tim người. Từ nhỏ y đã biết nàng sẽ thành một mỹ nhân, nhưng ngờ đâu chỉ mới ngắn ngủi vài năm không gặp, nàng lại trở nên xinh đẹp như thế.
Người rất đông nhưng không ai chen lấn. Tiếng nhạc du dương rất êm ái, cũng chẳng ồn ào. Nàng xoa xoa vầng trán, chẳng phải điều này rất tốt ư? Ở trong phủ quá yên lặng, yên lặng tới mức khiến người ta phát hoảng, nên nàng mới đồng ý với Đổng Chân tới đây. Nhưng tại sao nàng vẫn thấy khó chịu? Còn khó chịu hơn so với việc một mình một bóng! Nàng phải làm gì mới thoát khỏi cảm giác này?
Hắn đã rời bỏ nàng, cho dù nàng cố hết sức để giải thích. Tuy họ ở bên nhau chỉ hơn một năm, nhưng nàng biết, nếu hắn thốt khỏi miệng, đưa ra quyết định thì mọi thứ đã thành kết quả. Nàng còn có thể làm gì? Nàng khóc lóc van xin hắn, rồi lại khóc mướt…
Nàng cầm chiếc cốc trong tay lắc nhẹ, màu rượu vang đỏ sóng sánh phản chiếu bàn tay trắng nõn nà của nàng, hệt một đóa hải đường mùa hạ. Những ngón tay thon mềm mại như ngọc bích, mê đắm mà tinh tế.
Đổng Mộ Huận mơ màng nhớ tới một câu cổ: ‘Khe khẽ động tay thon, tay trắng tựa như lụa, cổ tay đính vòng ngọc…’ Hóa ra là sự thật.
Tĩnh Kỳ thả chiếc cốc đứng lên, tỏ ý xin lỗi với Đổng Mộ Huân: "Anh Đổng, thật ngại quá, em xin phép về trước. Em hơi mệt."
Đổng Mộ Huân khẽ giật mình mỉm cười, lấy lại tinh thần: "Em không khỏe à? Để anh đưa em về."
Nàng lắc đầu từ chối: "Thôi khỏi ạ."
Đổng Mộ Huân vừa thân thiết vừa âm thầm trêu ghẹo: "Vậy sao được? Nếu anh trai em biết em mệt mà anh không đưa về, ngài ấy sẽ lột da anh mất! Em nên nhớ, mai này ngài ấy là thủ trưởng của anh đấy!"
Y cầm chiếc áo lông của người hầu đưa tới, lịch lãm khoác lên người nàng: "Chúng ta đi thôi." Lúc này khoảng ba giờ chiều, dù mặt trời không còn nắng chói chang nhưng vẫn treo trên cao. Đổng Mộ Huân mở cửa xe, đưa tay mời nàng. Nàng đóng lại, nói: "Em muốn đi dạo một lát."
Đổng Mộ Huân á khẩu, cười nói: "Sao em ngang bướng giống hồi bé vậy?" Nàng hồi tưởng lại, cảm thấy mình trước kia rất ngoan ngoãn, làm gì có bướng bỉnh. Nàng khẽ nhíu mày, hỏi: "Em có thế à?"
Nếu nàng không bướng bỉnh, thì bụng dạ rất thiện lương. Có lần y bắt con chuồn chuồn, nàng phớt lờ luôn y. Mãi đến khi y thả con chuồn chuồn bay, nàng mới nói chuyện.
Trên đường người đi rải rác, nhưng vẫn nhộn nhịp. Đổng Mộ Huân vừa đi vừa nói: "Anh có quà từ Pháp tặng em, chờ sáng mai anh mang tới phủ. Bên ấy nổi tiếng nhất là nước hoa, nên anh mua vài lọ cho em, còn có cả ô bằng ren nữa…" Y thấy bước chân nàng khựng lại, nhìn đôi hoa tai trong tủ tới xuất thần. Y cẩn thận quan sát, đó là bộ kim cương rất bình thường, chẳng qua kiểu dáng trông khá độc đáo, từ những viên kim cương li ti tạo thành hình ngôi sao.
Y chỉ đôi khuyên tai, hỏi: "Em thích nó hả?" Nàng đang trầm tư bỗng ngẩng phắt lên, trong mắt dường như có dấu vết của cảm xúc, kết hợp với vài cái lắc đầu: "Không, em không thích!"
Y nở nụ cười: "Nếu em thích, anh mua tặng em! Nhưng anh thấy nó rất bình thường."
Nàng im lặng quay đi, kéo nhẹ chiếc áo choàng, nói: "Chúng ta tới cửa hàng đồ nhập khẩu phía trước xem thử." Bước chân nàng vội vã như bị ai rượt đuổi.
Đến cửa hàng đồ nhập khẩu, tinh thần nàng rất hưng phấn. Nàng chọn mấy cái áo lông choàng trang nhã ngắm trái nghía phải, có vẻ rất thích thú, còn cười hỏi y trông như thế nào? Nàng cười mới xinh làm sao, dĩ nhiên là đẹp!
Nàng lại mua thêm vài món đồ chơi. Ra khỏi cửa, y cầm giúp nàng vài món này nọ. Nàng ngại ngùng lè lưỡi: "Anh Đổng, em thực sự đã làm phiền anh rồi." Hình như nàng có vẻ khoan khoái hơn lúc ngồi trong khách sạn Sheraton, đã tình nguyện bắt chuyện với y. Cuối cùng Đổng Mộ Huân cũng có chút cảm giác như xưa kia. Mặc dù giữa nàng và y không thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng dẫu sao cũng quen biết nhau từ nhỏ.
Nàng ngước lên nhìn y, nói: "Chị dâu của em rất thích màu trắng, chị ấy ít khi ra ngoài." Đó là Tư lệnh phu nhân. Y dĩ nhiên biết người được Tư lệnh cưới là con gái của Giang tư lệnh Giang Nam. Nghe đâu có thời gian Hách Liên đại thiếu rất yêu thương nàng ta, nhưng sau khi sinh xong đứa con trai thì bị lạnh nhạt. Theo giọng điệu của Tĩnh Kỳ, chắc nàng rất quý mến bà chị dâu này!