Lúc này ở Ngô Vân lâu rất náo nhiệt, gần như mọi người đều đến đông đủ.
”Này lão ca, lần này các ngươi đi gần nửa năm, có chuyện gì không, mau kể ta nghe một ít.” Cốc Úy Tố nói chuyện với ca ca của hắn Cốc Úy Minh.
Một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cũng làm nũng với phụ nhân trung niên: “Biểu thẩm, nói một chút đi! Nhị thúc mà đi, nhất định có cái gì đó chơi tốt.
”Nha đầu này, nói ta giống như vai hề, thế nào, ta đi liền có thứ chơi tốt, người ta đều an phận thủ thường sao?” Nhị thúc trong miệng nàng Nhạc Nhược Thần mệt mỏi giả vờ không vui nói.
Lập tức, một vị phụ nhân lớn tuổi mở miệng nói thay cho cô gái trẻ tuổi: “Ngươi biết là tốt rồi! Suốt ngày cũng chỉ biết tìm mấy vật kỳ quái chơi.”
Nàng là Cốc Tịnh Nhi, vợ cả Nhạc Hiểu Vũ, cũng là bà nội của đại đương gia Lăng Hạo sơn trang.
”Mẹ!” Nhạc Nhược Thần bất đắc dĩ hô một tiếng.
”Những người bên cạnh đều không lên tiếng, ánh mắt mang theo ý xem kịch vui.
Nhạc Nhược Thần đang muốn mở miệng chế nhạo một câu thì giọng nói thanh thúy từ cửa truyền đến.
”Ngu ngốc! Đó là tiêu, không phải sáo.” Quỳnh Tinh với vẻ mặt không chịu được.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về nơi giọng nói vang lên.
”A? Không phải ngươi nói với ta là không rảnh sao?” Cốc Úy Tố kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tinh.
Đôi mắt Quỳnh Tinh nhìn chằm chằm mỗi nữ nhân ở đây, cuối cùng đặt ánh mắt lên người cô gái trẻ tuổi kia.
”Ở đây có mĩ nữ, sao lại thiếu ta được.” Nàng rất không đứng đắn nói.
Cô gái trẻ tuổi bị lời nói cùng với ánh mắt của nàng chọc cho đỏ bừng cả mặt.
”Này! Ngươi đừng đánh chủ ý lên Tiểu Hà, nàng là bảo bối của nhà chúng ta đó.” Cốc Úy Tố thấy ánh mắt Hàn Tinh nhìn Tiểu Hà, gấp đến mức kêu to.
Quỳnh Tinh nghe xong, hiểu ra nói: “Thì ra nàng chính là thiên kim tiểu thư của Lăng Hạo sơn trang, thất kính! Thất kính!” Nói xong ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Cốc Úy Tố dùng sức vỗ lưng Hàn Tinh một cái, la lên: “Đừng nhìn! Nàng là tiểu muội duy nhất của chúng ta, gọi là Nhạc Tâm Hà, dáng vẻ rất đẹp đi. Nhưng ngươi đừng coi nàng như đối tượng để đùa bỡn.”
”Dáng vẻ thật không tệ.” Nhưng người đẹp nhất vẫn là ta! Quỳnh Tinh đắc ý hài lòng nghĩ.
Nàng chào hỏi mấy vị trưởng bối.
”Nhạc lão gia, Huyền lão gia, hai vị tooys.”
Nàng chỉ biết hai vị lão gia này, những người khác đều chưa gặp qua
Nhạc Nhược Khiêm cùng Huyền Dịch Ngôn mỉm cười gật đầu.
Huyền Dịch Ngôn là muội phu (em rể) của Nhạc Nhược Khiêm, bản thân cũng không có thân thích, cho nên sau khi Huyền Dịch Ngôn cùng Nhạc Nhược Lam thành hôn, Nhạc lão thái gia liền hết sức khuyên bảo, giữ hắn lại ở trong phủ, thứ nhất là không cần lo không nhìn thấy nữ nhi, thứ hai Huyền Dịch Ngôn là một nhân tài, đối với Lăng Hạo sơn trag có trợ giúp rất lớn.
Là ai? Từ khi vào Hạo Vân lâu Quỳnh Tinh cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng gắt gao.
Nàng nhìn xung quanh, mới phát hiện ra có nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng.
Ông trời ơi! Hắn không giống người bình thường, có thể cảm nhận được khí chất bức người từ trên người hắn, cặp mắt tinh xảo, giống như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, đôi mày rậm kiệt ngạo bất tuân*, cho thấy cá tính cương liệt của hắn, đường nét rõ ràng, chứa một hơi thở cuồng dã, trên mặt luôn luôn là nụ cười bất cần đời.
*Kiệt ngạo bất tuân:“桀骜不驯” - “kiệt ngao bất tuần“.
Kiệt: hung hăng; ngao: ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.
Trong đó:
[桀] (HV: kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là 'kiệt' trong 'kiệt xuất'.
[骜] (HV: ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là 'ngạo' trong 'cao ngạo'.
Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được. ( Nguồn https://koiluvsuju.wordpress.com)
Trên cơ bản, cái loại khí chất tà khí này của hắn cùng nét mặt tựa tiếu phi tiếu, cùng một dạng với Hà Dịch Thần, nếu muốn nói bọn họ có điểm gì khác, chính là Dịch Thần là người nhã nhặn khác biệt hoàn toàn so với nam nhân cá tính cuồng dã trước mắt.
Cốc Uy Tố thấy Hàn Tinh nhìn chằm chằm Tâm Trừng, gà mẹ lại la lên: “Hàn Tinh, mau gọi sư phụ, hắn chính là Nhạc Tâm Trừng, đại đương gia của Lăng Hạo sơn trang, công phu của hắn là tốt nhất Lăng Hạo sơn trang!”
Quỳnh Tinh khinh thường hừ một tiếng, trong lòng không vui nghĩ: muốn ta bái hắn ta làm thầy sao? Kiếp sau đi!
”Tại sao ngươi lại không gọi sư phụ?” Cốc Úy Tố thấy Hàn Tinh quay đầu sang một bên, nhìn chằm chằm Tâm Hà, rất sợ hắn thật sự coi trọng tiểu muội.
Quỳnh Tinh chỉ liếc hắn một cái, lại quay sang nhìn Nhạc Tâm Hà.
Việc này khiến cho mọi người chú ý, phàm là người chưa thấy qua Hàn Tinh, tất cả đều thích thú đánh giá, nghiên cứu Hàn Tinh.
Nhạc Tâm Trừng không bỏ qua ánh mắt khinh thường và chán ghét của Hàn Tinh, đáy lòng càng tò mò.
Từ khi Hàn Tinh đi vào, Nhạc Tâm Trừng bị một thân khí chất cùng dung mạo diễm kinh tứ tọa* của hắn làm kinh hãi, đáng tiếc hắn là một nam hài tử, nếu không hắn nhất định lấy về nhà làm vợ. Ấn tượng đối với Hàn Tinh, ngoài xinh đẹp khéo léo, chính là nhất kiến chung tình.
*sắc đẹp tỏa ra bốn phía
Nhất kiến chung tình?!
Nhạc Tâm Trừng bị suy nghĩ của mình dọa tới hoảng sợ.
Đối với một cô nương vừa thấy đã yêu, có thể lấy về nhà, nhưng nếu đối phương là nam... Cái này có vẻ không dễ chơi.
Bởi vì hành động của Quỳnh Tinh khiến cho không khí có chút xấu hổ, Cốc Úy Tố vội vàng ra mặt hòa giải, hắn lôi kéo hàn Tinh, giới thiệu cho mọi người biết.
”Hàn Tinh, nhân cơ hội hôm nay, ta chính thức giới thiệu ngươi cho gia gia, bà nội và mấy vị lão nhân biết.”
”Tiểu quỷ, ta đâu có già!” Một lão gia gia trong đó lập tức không nhịn được lên tiếng.
”Ta nói ông dượng, ngài cũng gọi ta một tiếng tiểu quỷ rồi, còn không chịu già!” Cốc Úy Tố bắt lỗi trong lời nói đáp.
Lão nhân nghe xong, nhất thời mặt mo cũng khoog nhịn được, đành khinh thường hừ một tiếng.
”Nhìn xem, ông dượng thật là hẹp hòi! Hàn Tinh, ông ấy là người hẹp hòi nhất Lăng Hạo sơn trang của chúng ta, ngươi cứ gọi ông ấy là gia gia hẹp hòi là được.”
Hắn mới nói xong, lão nhân đã kêu: “Cái gì mà gia gia hẹp hòi, ta là ông dượng của ngươi. Không biết lớn nhỏ!”
Không để ý tới Cốc Úy Tố, lão nhân chuyển sang Hàn Tinh, dùng giọng điệu vô cùng hiền lành gần như nịnh nọt nói: “Tiểu tử, ngươi tên là Hàn Tinh sao?” Vẫy vẫy tay muốn hắn lại gần.
Đợi Hàn Tinh lại gần, lão nhân thân thiện nói: “Hàn Tinh! Cổ nhân có nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng' Ngươi nhất định đừng ở cùng một chỗ với tên tiểu tử Cốc Úy Tố kia, tránh cho giống như hắn, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng...”
Lời lão nhân vừa dứt, Cốc Úy Tố liền nhảy dựng kêu lên: “Cái gì mà chơi bời lêu lổng?! đám người Tâm Trừng bọn họ đi ra ngoài thì mỗi ngày ta đều tận tâm tận lực làm, chỉ kém khôn có cung cúc tận tụy mà thôi...”
”Có muốn lưu lại con rồi chết hay không!” Lão nhân tức giận liếc mắt nhìn Cốc Úy Tố.
Nhất thời Cốc Úy Tố không nói được lời nào, lại thấy mọi người ở đây đều cười trộm, thậm chí cả lão ca hắn thân nhất cũng không khách khí cười to, không thể làm gì hơn Cốc Úy Tố đành cầu cứu Hàn Tinh.
”Lão gia gia, ta còn chưa biết ngài tên là gì?” Quỳnh Tinh vòng vo nói.
Lão nhân rất khí phách vỗ vai Quỳnh Tinh một cái, hắn đang muốn vỗ lần nữa thì Cốc Úy Tố vội vàng ra mặt cản lại: “Ông dượng nha! Ngài vỗ mạnh như vậy, Hàn Tinh chịu sao nổi.”
Lão nhân liếc mắt nhìn Hàn Tinh một cái, quan tâm nói: “Tiểu tử này khôi ngô như vậy, sao lại không có chút công phu nào được, hôm nào gọi Tâm Trừng dạy ngươi mấy chiêu đi!”
”Không cần, cháu dùng não, không phải nắm đấm.” Quỳnh Tinh từ chối ý tốt của lão nhân.
”Như vậy à! Không sao dù sao là người của Lăng Hạo sơn trang, không ai dám động đến. Đúng rồi, nói nhiều như vậy, quên giới thiệu cho ngươi một chút.”
Lão nhân chỉ người bên cạnh nói: “ Tiểu tử, đây là nương tử của ta, già rồi, nhưng vẫn còn thùy mị, thế nào.” Dứt lời còn không nghiêm chỉnh nháy mắt với Hàn Tinh.
”Lão đầu chết tiệt, ai già rồi cơ?” Cốc Tịnh Nhi dùng sức bóp vai lão nhân.
Nàng không để ý tới tiếng kêu của lão nhân, đi về phía Hàn Tinh nói: “Hàn Tinh, ở nơi đó là trượng phu của ta Nhạc Hiểu Vũ, cũng là gia gia của Tâm Trừng, ngươi gọi là gia gia được rồi, đừng gọi là lão gia.” Nói xong cầm hai tay Hàn Tinh, đáy mắt lập tức hiện lên một chút ánh sáng rạng rỡ.
Quỳnh Tinh vẫn lơ đễnh cười khẽ, hào phóng gọi gia gia, nãi nãi xong, tự mình đi về phía một đôi vợ chồng lớn tuổi khác nói: “Cốc gia gia, Cốc nãi nãi, hai người mạnh khỏe. Hàn Tinh thất lễ, đến bây giờ mới thỉnh an các ngài.”
Viên Ức Hàn là phu nhân của Cốc Tư Hối, nghe xong vui vẻ nói: “Hàn Tinh, làm sao cháu lại biết chúng ta là ai vậy?”
”Úy Tố từng nói qua hắn có hai vị gia gia và nãi nãi, vừa rồi bái kiến Nhạc gia gia, Nhạc nãi nãi, các ngài dĩ nhiên là Cốc gia gia và Cốc nãi nãi rồi.”
Viên Ức Hàn nhìn Hàn Tinh trước mắt, hồi lâu mới thở dài nói: “Ngươi sinh ra là nam hài thật là đáng tiếc.”
Quỳnh Tinh bí hiểm cười khẽ, không đưa ra bình luận.
Cốc Úy Tố bị vắng vẻ một bên lại lôi kéo Hàn Tinh nói với Viên Ức Hàn: “Nãi nãi, hai người biết nhau là tốt rồi, phía sau còn có người chưa giới thiệu đâu.” Quay đầu bước tới chỗ Nhạc Nhược Thần.
”Biểu bá cugf biểu dượng ngươi đã gặp qua, còn lại lão ngoan đầu trước mắt này... Ôi! Sao lại đánh đầu ta.” Cốc Úy Tố bị Nhạc Nhược Thần gõ một cái. Nhạc Nhược Thần rất thưởng thức Hàn Tinh nói: “Ta là biểu thúc của Úy Tố, Ta trông nom Dương Lam các, muốn vào Dương Lam các thì tới tìm ta, nhưng mà nếu muốn mang người khác vào thì không được, ngươi là nhân tài được lựa chọn kỹ lưỡng, có hứng thú với Dương Lam các hay không?” Nhạc Nhược Thần có lòng muốn chiêu dụ Hàn Tinh.
Quỳnh Tinh chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, ngược lại tổng quản Lăng Trúc lâu Thường Tuần vội la lên: “Cái này không thể được, Nhị lão gia, Hàn Tinh là người của Lăng Trúc lâu.”
”Ngươi đừng vội, Hàn Tinh cũng không đồng ý tới Dương Lam các.” Nhạc Nhược Thần chuyển sang Hàn Tinh hỏi: “Ngươi ở chỗ não vậy?”
”Kính Trúc viên.”
Nhạc Nhược Thần gật đầu nói: “Về sau đi theo Nhị thúc thật tốt, ngươi đi theo Úy Tố sẽ bị dạy hư, nhưng mà Úy Minh cũng không tệ.”
”Cảm tạ.” Cốc Úy Minh nói xen vào.
”Hắn chính là đại ca ta, vừa rồi cười lớn tiếng nhất chính là hắn.” Cốc Úy Tố rầu rĩ nói.
Hai người rất giống nhau. Quỳnh Tinh nghĩ trong lòng.
”Ngươi gọi ta là Úy Minh được rồi.” Cốc Úy Minh hào phóng nói.
Hắn còn chưa gặp được người giống như Hàn Tinh, thông minh, xinh đẹp... Ách... Xinh đẹp sao?! Cốc Úy Minh bất giác nhìn nhiều thêm một chút.
”Này, chúng ta còn chưa giới thiệu đâu.” Một nam tử trẻ tuổi kêu lên.
Dáng vẻ của hắn cùng Huyền Dịch rất giống nhau, chắc là cha con đi! Quỳnh Tinh nhìn hắn nghĩ.
Nam tử kia nóng lòng nói thẳng: “Ta là Huyền Đình Thiệu, vị bên cạnh này là ca ca của ta Huyền Đình Vận, đã sớm nghe thấy đại danh của ngươi, cả ngày lẫn đêm ta đều chờ đợi được gặp mặt ngươi! Ngươi không có công phu, ta có thể dạy ngươi.”
Cốc Úy Tố hừ nhẹ nói: “Đừng để hắn dạy, hắn và ta là người tám lạng kẻ nửa cân, chỉ biết dạy hư học sinh.”
Huyền Đình Thiệu đáp lại: “Có phải ta xuất môn quá lâu, ngươi không có ai gây gổ cùng không?”
”Vậy sao? Ta nghĩ là ngươi lâu lắm không hoạt động, phải bị đánh mới thoải mái.”
”Này! Một người vừa trở về, lại muốn cãi nhau luôn rồi.” Nhạc Nhược Thần gõ đầu bọn họ một cái.
”Đau quá.” Hai người đồng thời thét lên một tiếng.
”Được rồi! Mọi người đều giới thiệu, còn thiếu ta thôi.” Một nam tử có vài phần giống với Nhạc Tâm Trừng kéo bọn họ ra.
Nhạc Tâm Hà chạy đến bên cạnh Hàn Tinh: “Bọn họ luôn như vậy. Ta là Nhạc Tâm Hà, ngươi vừa mới biết rồi.” Nàng chỉ vào nam tử trước mắt nói: “Hắn là nhị ca của ta, gọi là Nhạc Tâm Viễn, nôn nôn nóng nóng, cùng một dạng người với Úy Tố, Đình Thiệu, thanh niên ổn trọng nhất cả nhà, trừ đại ca Nhạc Tâm Trừng ra, chính là Đình Vận, ngay cả Úy Minh cũng rất không an phận, ngươi đừng bị Úy Minh lừa.”
Quỳnh Tinh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Nhạc Tâm Trừng còn nhìn mình, hơn nữa còn đi tới chỗ mình, vô vùng bực mình.
Quỳnh Tinh không để ý tới Nhạc Tâm Trừng đang đi tới chỗ mình, hỏi tiểu mỹ nữ bên cạnh: “Nhạc tiểu thư, ta có thể gọi tên của cô không?”
Nhạc Tâm Hà hào phóng gật đầu.
Quỳnh Tinh vừa hỏi xong, lập tức hấp dẫn Cốc Úy Tố đang đấu võ mồm lại gần, chạy đến bên cạnh Nhạc Tâm Hà nói: “Muội đừng bị tên tiểu tử này lừa, hắn giỏi nhất là trêu trọc các cô gái.”
Nhạc Tâm Hà liếc Cốc Úy Tố một cái.
Quỳnh Tinh cũng không để ý tới Cốc Úy Tố, tiếp tục hỏi: “Tâm Hà, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Lần này nhóm trưởng bối cũng chú ý. Lòng trêu đùa của Nhạc Hiểu Vũ nổi lên, trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn cầu hôn sao?”
”Hàn Tinh!”
”Gia gia!”
”Cha!”
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên.
”Không phải, ta chỉ muốn biết... còn có ai nhỏ hơn ta không thôi.”
Đáng chết! Sao cái tên Nhạc Tâm Trừng lại dựa vào nàng gần như vậy chứ? Quỳnh Tinh bị Nhạc Tâm Trừng dọa hết hồn.
Nhạc Tâm Hà cũng bị câu hỏi vừa rồi dọa sợ, sau khi nghe Hàn Tinh giải thích, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là nàng có cảm tình với Hàn Tinh, cũng rất thích, nhưng không thương hắn! Một người đàn ông nhỏ hơn nàng hai tuổi lại đẹp giống như nữ nhân, nàng còn không dám gả.
”Tiểu Hà lớm hơn ngươi hai tuổi.” Người trả lời là Nhạc Tâm Trừng.
Ai muốn ngươi trả lời! Quỳnh Tinh lại bị hoảng sợ.
Nhưng mà rất nhanh nàng đã nói: “Nói như vậy, ở bên trong sơn trang, trừ người hầu với con của người hầu ở bên ngoài, coi như ta là ngưởi nhỏ nhất! Ai!”
”Đúng vậy! Cho nên, ta không phản đối ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ.” Đáy mắt Nhạc Tâm Hà hiện lên một chút bướng bỉnh.
Tất cả mọi người đều cười, Quỳnh Tinh trừng mắt, sau khi nhìn xung quanh nói:
”Vậy có phải ngươi muốn gọi ta một tiếng sư phụ hay không? Cái gì cũng có trước có sau, sách lược nghề nghiệp có chuyên sâu, ta biết nhiều như vậy, ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ.”
Lúc này Nhạc Tâm Viễn cười nói: “Chiêu này của ngươi cũng thật tốt! Bởi như vậy, chẳng phải chúng ta đều phải gọi ngươi một tiếng sư phụ sao?”
Quỳnh Tinh cười mà không nói gì, nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng, Làm sao? Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ trước đi.
Nhạc Tâm Trừng nhìn thấy, hiểu được ý, liền cười to đi ra ngoài.
Những người còn lại không thể hiểu được nhìn về phía hắn.
Nhạc Tâm Trừng lơ đễnh nhìn tổng quản tất cả các lâu nói: “Tất cả các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Sáng mai lại báo cáo.”
Quỳnh Tinh thấy tổng quản các lâu đều đi rồi, đang muốn đi, lại bị Nhạc Tâm Trừng gọi lại.
”Hàn Tinh, ngươi ở lại dùng bữa cùng ta, hôm nay đến Xác Vũ viên ăn cơm đi!”
Quỳnh Tinh nghe xong, nhất thời ủ rũ. Nàng biết Xác Vũ viên ở đâu, ở phía trước Quan Tâm các, cách Kính Trúc viên khá xa.
”Nhạc Tâm Trừng, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy!” Quỳnh Tinh biết mình bị hắn thiết kế.
”Như nhau, như nhau.”
***
Dùng bữa xong, Quỳnh Tinh một giây cũng không đợi liền lui xuống.
Cơm ăn ngon là tốt, cũng nhận được không ít lễ vật, như Nhạc Nhược Thần tặng nàng bảo bối của hắn cây sáo bằng ngọc, mà những trưởng bối khác cũng tặng không ít đồ tốt.
Vấn đề là Nhạc Tâm Trừng kia cứ dùng ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng định dùng một cái tên khác chuồn ra khỏi sơn trang, nếu không đi ra ngoài hóng mát, nàng sẽ bị Nhạc Tâm Trừng bức cho đến điên mất.
Quyết định! Đến Liễu Nhạn lâu tìm Hải Đường. Đáy lòng Quỳnh Tinh quyết định, lao ra ngoài như bay.
***
Sau khi Quỳnh Tinh đi, đoàn người từ Xác Vũ viện di giá sang Lan viện.
Nhạc Tâm Trừng vẫn trầm tư không nói, ngược lại đám người Nhạc Nhược Thần đang nói một ít chuyện thú vị.
Huyền Đình Vận thấy Nhạc Tâm Trừng không nói, cũng không nghe mọi người, liền nửa đùa nửa thật nói: “Tâm Trừng, từ sau khi Hàn Tinh rời đi đến giờ, hình như ngươi vẫn chưa hết kinh ngạc, không phải ngươi yêu Hàn Tinh chứ!”
Mọi người vừa nghe, toàn bộ liền yên tĩnh, nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
Cốc Úy Tố nhảy dựng lên rồi vội hỏi: “Này! Đình Vận, ngươi đừng nói lung tung, Hàn Tinh rất đẹp, nhưng hắn là một nam nhân.”
Nhạc Tâm Trừng nghe xong ngẩng đầu lên nói: “Nam nhân? Vóc dáng hắn bé, có thể nói nguyên gốc là người phương Nam. Nhưng mà, lúc chúng ta mười sáu tuổi thì đã sớm vỡ giọng (Nguyên văn là phát ra tiếng, chắc ý đại khái thế), giọng nói của hắn vẫn rất non, hơn nữa chưa từng thấy qua nam nhân giống như nữ nhân.
Nhạc Nhược Khiêm cũng nói: “Thật sự Hàn Tinh rất giống nữ nhân, xem ra không chỉ ta và Dịch Ngôn hoài nghi, các ngươi cũng cho là như thế.”
”Đúng vậy! Ta chưa thấy qua nam nhân nào tay còn mềm hơn so với đại cô nương, tay Hàn Tinh còn mềm hơn tay Tiểu Hà! Nhưng mà Tiểu hà tay không mềm là bởi vì nàng học võ.” Cốc Tịnh Nhi nói.
”Bà nội, Hà Tinh có công phu trụ cột.” Nhạc Tâm Trừng khẳng định nói.
”Cái gì?! Không thể nào!” Cốc Úy Tố cùng Nhạc Tâm Hà trăm miệng một lời.
Nhạc Nhược Thần trả lời: “Là thật, ta không biết tu vi võ công của Hàn Tinh sâu đến mức nào, nhưng nhìn cách hắn đi bộ và hô hấp của hắ, nhất định là có trụ cột thâm hậu.
Ngay cả người học y như Nhạc Nhược Thần cũng nói như vậy, dĩ nhiên sẽ không sai.
Cốc Tịnh Nhi còn nói: “Ừ! Có khả năng, ta cầm tay của hắn thì mềm ơi là mềm, nhưng mà vẫn có sức lực của người tập võ.”
Lần này thì khẳng định quả thật Hàn Tinh có võ công.
”Hắn có cái gì không biết sao?” Cốc Úy Tố ngây ngẩn cả người, miệng thì thào nói.
”Như vậy, thật sự Hàn Tinh có thể là mỹ nhân khuynh quốc sao?' Huyền Đình Thiệu hỏi.
”Không thể nào!” Cốc Úy Tố lập tức bác bỏ phỏng đoán của mọi người.
”Vì sao?” Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Cốc Úy Tố khoa trương: “Hàn Tinh thật sự là nam nhân, hắn còn chưa biến thanh (vỡ giọng á), ta tin bởi vì người phương Nam phát triển muộn. Ta chưa từng thấy qua nam nhân nào sắc (háo sắc) hơn so với tiểu tử kia.”
Nhạc Tâm Trừng lại nói: “Nói không chừng là vì hắn tránh tai mắt của người đời!”
”Tránh tai mắt của người đời sao? Hàn Tinh giống như không có nữ nhân sẽ sống không nổi, cả ngày lấy việc trêu chọc nữ quyến làm thú vui. Ngày thứ hai tới sơn trang, hắn liền đi ra ngoài xem hoa khôi, các ngươi biết Hải Đường cô nương ở Liễu Nhạn lâu không, nghe nói nàng tự nguyện hiến thân. Có tin không, bây giờ cái tên Hàn Tinh phong lưu kia nhất định ở chỗ Hải Đường cô nương. Hắn so với bất luận ai trong chúng ta đều giống nam nhân hơn.” Cốc Úy Tố nói hết liền cầm trà lên, bổ sung dưỡng khí.
Thấy mọi người không nói gì, Cốc Úy Tố còn nói: “Lúc hắn mới tới, không phải không có ai hoài nghi giới tính của hắn, ngay cả ta đến bây giờ, cho dù biết rõ hắn là nam, vẫn sẽ nhìn hắn đến thất thần, nhưng xác thực hắn thật là nam nhân. Hắn còn thường xuyên hôn trộm nữ quyến! Không tin, các ngươi có thể đi hỏi nữ hài tử ở sơn trang.”
”Hắn nói là sự thật.” Huyền Dịch Ngôn bật cười.
Luôn có nam phó* oán giận với hắn, muội muội hoặc nữ nhi bọn họ bị hôn trộm.
*Người hầu nam
Cho dù có nhiều chuyện chứng minh, Hàn Tinh là một nam nhân không hơn không kém, Nhạc Tâm Trừng vẫn tin Hàn Tinh là một cô nương.
Một khi hắn thừa nhận Hàn Tinh là một nam nhân, này không phải chứng tỏ hắn đang mơ mộng nam nhân sao.
Ai! Chắc là không thể nào?! Hắn không có đoạn tụ nha!
Nhạc Tâm Trừng hướng về phía bầu trời đêm than thở.