***
Cố Thắng Nam bắt đầu bước lên con đường bị vị khách chưa từng gặp mặt hành hạ tàn nhẫn dài như vô tận.
"Giáo viên Cố! Vị trên tàu Victoria kia lại đến rồi!" Cùng với một tiếng gọi thê thảm này, một tờ thực đơn được người đến đập xuống trước mặt Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam đang bận nhét cá tuna vào trong những quả cà chua, nghe vậy vội lấy khăn mặt lau tay, cầm lấy thực đơn.
Chỉ vừa thoáng nhìn, trái tim Cố Thắng Nam đã chuẩn bị vỡ vụn. Vì sao không có một cơn sóng thần ập tới dứt khoát tiêu diệt toàn bộ những chiếc du thuyền bỏ neo ở đó đi cho xong chuyện?
Phụ bếp bên cạnh nhìn mà mồ hôi lạnh chảy không ngừng: "Tại sao trên thế giới lại có loại khách củ chuối như vậy? Đây quả thực chính là đề thi chung kết Vua đầu bếp quốc tế mà!"
Cố Thắng Nam giao công việc hoàn thiện món ăn dang dở đang làm cho Tiểu Chu, vội vã bắt tay đối phó vị khách khó chơi nhất trong lịch sử.
"Trước hết làm món bít tết rán cháy cạnh kiểu Pikata dễ làm nhất đã, lấy bơ, nấm, nước trái cây ép". Cô quay sang dặn dò phụ bếp tiếp: "Bếp sau không có đủ bảy dẻ sườn cừu, mau liên lạc với bên cung ứng bảo họ đưa tới đây".
***
Lúc Vivian gọi điện thoại đến, Cố Thắng Nam vừa mới nấu xong toàn bộ những món ăn được yêu cầu, vừa dặn nhân viên đưa đến du thuyền Victoria đã có người đưa điện thoại của bếp sau đến tận tay cô: "Giáo viên Cố, điện thoại của cô này!"
Cố Thắng Nam vừa cầm máy, giọng nói hết sức trách móc của Vivian lập tức vang lên: "Rốt cục bao giờ bạn mới mua điện thoại di động mới, bây giờ muốn tìm bạn là cứ phải chuyển bốn lần máy nội bộ".
"Đang bận lắm, có việc gì nói luôn đi".
"Thế tóm lại bạn có tới dự đám cưới mẹ bạn hay không?"
Cố Thắng Nam sửng sốt.
Cố Thắng Nam có đủ một triệu lý do để không đến dự hôn lễ tái giá của bà Lưu được tổ chức tối nay, nhưng một triệu lý do này cũng không thể địch nổi một câu hời hợt của Vivian: "Cho dù bạn không muốn đến chia vui với mẹ bạn thì cũng phải đến chia vui với ánh trăng bạc bạn thầm mến bao nhiêu năm đó chứ".
***
Buổi tối hôm đó, Cố Thắng Nam ngồi bên bàn tiệc gần bàn tân lang tân nương nhất, chống cằm nhìn cách đó không xa, mẹ mình khoác tay "Ánh trăng bạc" của mình hạnh phúc bước đến bàn theo nhịp điệu khúc nhạc thành hôn.
Tâm tình đang đủ cả ngọt bùi cay đắng, Vivian ngồi bên cạnh lại bồi thêm một mũi tên: "Thầy giáo dạy cấp ba bạn thầm mến bao nhiêu năm cưới bà mẹ tuổi đã gần năm mươi nhưng so với bạn vẫn xinh đẹp như hoa, bạn có cảm tưởng gì?"
Cố Thắng Nam không thèm nhìn hắn, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại tìm được bắp đùi Vivian rất chính xác, sau đó véo thật mạnh.
Vivian lập tức đau đến mức trợn mắt, Cố Thắng Nam nhìn hắn, tâm tình cuối cùng cũng cân bằng hơn một chút.
Còn nhớ lần đầu tiên Vivian nhìn thấy bà Lưu, cũng giống như tất cả mọi người đã gặp hai mẹ con này, hắn kinh ngạc suýt nữa rơi cả cằm xuống: "Vì sao một bà mẹ từ tính cách đến dáng người đều nóng bỏng như vậy lại sinh ra một đứa con gái ngay cả buộc tóc cũng không ra hồn như bạn chứ?"
Khi đó Cố Thắng Nam đưa ra lời giải thích thế này: "Chính là bởi vì có một quả núi lớn xinh đẹp như vậy đè trên người tớ nên tới mới bị ép thành một cô nàng men lì thế này".
Bây giờ, Vivian thấy tâm tình cô rõ ràng còn rầu rĩ không vui hơn cả lúc thất tình, cái miệng độc địa xưa nay không nói được nửa câu lời hay không ngờ cũng đổi giọng: "Ôi... Bạn ơi bạn, sau này ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ không hay không phải gì với bố dượng của bạn nhé!" Vừa nói hắn còn vỗ vỗ vai Cố Thắng Nam thông cảm.
Đúng là tám trăm năm không nghe thấy lời nói thương cảm từ miệng Vivian như thế này bao giờ, Cố Thắng Nam vừa có chút cảm động lại nghe thấy Vivian lộ ra nguyên hình, bổ sung thêm: "Cho dù có ý nghĩ không hay không phải gì thì một cô ả men lì như bạn cũng tuyệt đối không cạnh tranh được với mẹ bạn đâu".
"Có một lần tớ về nhà thăm bà Lưu, lại bất ngờ phát hiện Ánh trăng bạc của mình một thời quấn một chiếc khăn tắm đi ra từ trong phòng tắm cách mình không xa. Bạn vĩnh viễn sẽ không hiểu cảnh tượng đó tạo thành tấn công lớn thế nào với tớ đâu. Cho dù có ý nghĩ không hay không phải gì thì ý nghĩ không hay không phải đó cũng đã chết từ ngày hôm đó rồi, chết gục trước cảnh tượng đó rồi".
Lại nhìn Ánh trăng bạc xa xa một lần nữa, Cố Thắng Nam hồi tưởng lại cuộc đời gần hai mươi chín năm thất bại tột cùng của mình, thầm nghĩ, thôi thì tối nay dứt khoát ăn no vỡ bụng chết luôn cũng được.
Thấy cô nhanh chóng càn quét thức ăn trên bàn giống như hổ đói vồ mồi, phỏng chừng trong lòng khách khứa ngồi cùng bàn với cô đều thầm nhủ, dù sao cũng phải nể tình cô là con gái cô dâu, vì vậy nhẹ nhàng nhắc nhở cô đừng ăn quá nhiều: "Thắng Nam, thật là hâm mộ cháu quá, ăn thế nào cũng không sợ béo".
Cố Thắng Nam nhanh chóng hiểu ra ý ở ngoài lời của đối phương, đành phải dừng đũa lại, xấu hổ cười hì hì mấy tiếng. Vivian lại tưởng người ta đang khen Cố Thắng Nam thật, hắn điềm tĩnh liếc nhìn ngực Cố Thắng Nam: "Có gì mà hâm mộ chứ, chỗ không nên gầy mà cô ấy cũng gầy".
"..."
Cố Thắng Nam bị tấn công á khẩu.
***
Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng chuốc say chính mình thành công trước khi tiệc tàn người tản.
Lúc Vivian dìu Cố Thắng Nam say bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài khách sạn, từng chùm pháo hoa diễm lệ đang bay lên từ phía chân trời - đây là món quà đặc biệt bà Lưu dành tặng cho đám cưới của mình. Vivian ngẩng đầu nhìn pháo hoa, lại vỗ vỗ vật thể nặng nề làm hắn mệt thở hồng hộc này: "Ê, nếu là say giả vờ thì bây giờ, lập tức, khẩn trương đứng thẳng lên cho tôi, nếu không..."
Lời đe dọa của không hề có tác dụng. Chẳng lẽ say thật à? Vivian ngẩng mặt thở dài: "Cho dù bạn đau lòng đến mấy thì cũng không thể uống say như vậy chứ? Nhỡ đâu ban tôi nhìn thấy tôi ôm bạn đi ngoài đường như thế này, nghi ngờ tôi thay đổi xu hướng thì thôi cũng được, nhưng nghi ngờ tôi sau khi thay đổi xu hướng lại đi dụ dỗ một cô ả cần dáng người không có dáng người, cần khuôn mặt không có khuôn mặt thì Vivian này biết tiếp tục lăn lộn trên giang hồ như thế nào nữa?"
Những lời thất đức như vậy hắn cũng đã nói ra miệng mà cô vẫn không có một chút phản ứng nào, lần này Vivian rốt cục khẳng định cô đã say thật rồi.
***
Gió đêm thổi nhè nhẹ, bến cảng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng những gợn sóng lăn tăn đuổi nhau trên mặt biển.
Trên boong du thuyền Victoria vẫn sáng đèn. Người đàn ông vừa tắm sauna xong chỉ mặc một chiếc áo không cổ và chiếc quần thể thao đi từ trong khoang thuyền ra đứng bên cạnh lan can nghe điện thoại.
Gió đêm thổi chéo áo anh ta lay động, có thể thấy cơ bụng thấp thoáng. Tóc anh ta cũng bị cơn gió đêm này thổi rối tung, gương mặt nhìn tự nhiên và hiền hậu. Nhưng trong ánh mắt anh ta lại không có một tia sáng hiền hòa nào, dường như người ở đầu bên kia điện thoại đang nói chuyện gì đó khiến anh ta không thoải mái.
"Lộ tiên sinh, ông chủ của Tử Kinh đã giục chúng ta mấy lần rồi, hỏi chúng ta cuối cùng trả giá bao nhiêu, còn tuyên bố nếu chúng ta vẫn không chịu đưa ra mức giá cụ thể thì ông ta sẽ phải chuyển sang đàm phán với khách sạn Minh Đình".
Anh ta cười nhạt, ánh sáng chiếu xuống boong tàu in một bóng tối mê người lên bên miệng anh ta: "Tử Kinh là tôi bắt buộc phải mua được. Nhưng ông ta chào giá quá cao. Ông ta đã dám dùng công phu sư tử ngoạm thì đương nhiên tôi phải dùng phương thức của chính tôi để ép giá chứ".
"Nhưng bên phía Minh Đình..."
Giọng người đàn ông không khỏi có chút kiêu ngạo: "Yên tâm, hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của tôi..."
Đúng lúc này, một tiếng nôn khan vang lên ngắt lời anh ta...
"Ọe!"
"Ọe!"
Khuôn mặt người đàn ông đông cứng lại.
Chẳng lẽ vẻ ngạo mạn của anh ta đã khiến ai buồn nôn không kìm được hay sao?
Người đàn ông chỉ cần hơi nghiêng người ra ngoài lan can đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên cạnh du thuyền, cứ vài giây lại nôn khan một tiếng.
Đúng là tụt hết cả cảm xúc, người đàn ông đã cau mày, nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại định trở lại khoang thuyền. Nhưng đúng lúc này, người ngồi bên cạnh du thuyền chợt ngả nghiêng, hầu như có thể ngã tòm xuống nước biển lẫn lộn bãi nôn của chính mình bất cứ lúc nào.
Chỉ thoáng nhìn thấy cảnh này, người đàn ông mắc bệnh ưa sạch sẽ tương đối nghiêm trọng lập tức giống như bị sét đánh trúng, từ những sợi tóc trên đầu đến tận giống như đều không thể động đậy.
Vất vả lắm mới tỉnh táo lại được, anh ta cố chịu đựng cảm giác khó chịu toàn thân, lại nhìn con sâu rượu đó lần nữa. Chỉ thấy con sâu rượu đang ngồi sát bên bờ, thân hình lắc lư cực kỳ nguy hiểm, dường như chỉ một giây sau sẽ trượt chân ngã xuống biển, nhưng một giây sau thân thể lại lắc trở về giống như kì tích.
Mặc dù nếu như sáng mai trên trang nhất báo chí xuất hiện một bản tin thế này: "Trong khách sạn Tử Kinh, một người phụ nữ say rượu chết chìm trong nước biển trộn lẫn với nước nôn của chính mình", như vậy sẽ có thể ép giá Tử Kinh không cần tốn nhiều công sức, nhưng...
Vẫn còn một tia lương tri, cuối cùng người đàn ông vẫn không đứng nhìn mà bước nhanh xuống dưới du thuyền, lôi con sâu rượu từ bên bờ nguy hiểm vào trong.
Nhìn rõ gương mặt con sâu rượu, người đàn ông sững sờ.
Con sâu rượu vẫn lắc lư, hình như hoàn toàn không phát hiện mình đang bị người khác giữ tay, giơ cánh tay vẫn còn tự do bên kia lên, dùng cánh tay lau vệt nước bên miệng, cử động này lại làm người đàn ông không thể động đậy giống như bị sét đánh trúng.
Người đàn ông đột nhiên nhắm mắt, dùng hết toàn bộ sức mạnh mới gắng gượng coi như không nhìn thấy thứ có vẻ là cặn thức ăn bên miệng con sâu rượu, sau đó mới mở mắt ra lần nữa.
Bây giờ mới phát hiện con sâu rượu này nhìn có vẻ quen quen.
Còn không đợi anh ta chất vấn, con sâu rượu đã hỏi anh ta trước: "Anh... Anh là ai?"
Dường như người đàn ông đang cố dằn cảm giác khó chịu khắp người, giọng nói như chật vật len lỏi qua kẽ răng: "Tôi? Lộ Tấn".
Sâu rượu ngẩng đầu nhìn anh ta, nheo mắt như đang quan sát rất kĩ: "Lộ... Lộ... Lộ..."
"Lộ" một hồi lâu vẫn không nói được chữ tiếp theo, Lộ Tấn đang do dự có nên dứt khoát dìm người phụ nữ này xuống nước biển cho tỉnh rượu rồi kéo lên hay không, đột nhiên đồng tử anh ta giãn rộng vì kinh hoảng.
Cô bất ngờ lảo đảo lao về phía anh ta.
Một giây sau, một từ tượng thanh vang lên bên tai Lộ Tấn mà cả đời anh ta cũng không thể quên được: "Ọe!"