Ngày hôm sau tiểu thiếu gia liền không xuống nổi giường, cổ họng khàn cả đi, đôi mắt sưng như hạch đào, vẫn trần truồng rúc ở trong chăn, chỉ có thể nằm sấp.
“Tên, tên lừa đảo.” Tiểu thiếu gia khóc thút tha thút thít nói “Ngươi đã nói không ngủ với ta, giờ ngươi đếm xem ngươi ngủ bao nhiêu lần rồi.”
Ma thần đại nhân đuối lý, chỉ có thể im lặng, trong lòng lại vụng trộm nghĩ: chẳng phải người mặt dày mày dạn muốn ta ngủ không phải là ngươi sao???
Mà điều này không thể nói ra, chăm sóc tiểu thiếu gia nhiều năm như thế rồi, Ma thần biết rõ y có khả năng tác yêu tác quái.
Hắn vừa nói xong thì tiểu thiếu gia bắt đầu giở chứng, muốn tạp dịch đi nấu cháo ngọt cho y, phải là tự tay hắn làm, giống như trước kia mà bỏ mật đậu vào.
Chờ Ma thần bưng cái gọi là cháo ngọt mà bản thân làm trở về, tự tay đút vào trong khuôn miệng có chút sưng đỏ của tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia bĩu môi nhìn hắn “Ngươi đừng cho là ta không biết, cháo ngọt lần nào cũng do nữ đầu bếp làm, tay chân ngươi vụng về như thế căn bản sẽ chẳng đụng đến. Ngươi nghĩ ta ngốc à?”
“Vậy sao lần nào ngươi cũng chỉ đích danh muốn ta phải làm?” Ma thần mặt không cảm xúc hỏi y, bị vạch trần lời nói dối tại chỗ cũng không thấy xấu hổ.
Tiểu thiếu gia hừ một tiếng, ngữ khí lại mềm nhũn “Ta nguyện ý lừa gạt bản thân mình, ngươi quản được sao?”
Không quản được.
Ma thần nhìn tiểu thiếu gia vùi đầu ăn cháo, khuôn mặt nho nhỏ, cằm bé xíu có ít thịt mềm mềm, cảm thấy yêu tinh nhỏ phiền phức này có chút đáng yêu.
Hắn nhịn không được đưa tay xoa đầu tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia hung tợn giương mắt trừng hắn.
Lúc sau ánh mắt lại mềm đi, áp mặt lên bàn tay to lớn, ấm áp của tạp dịch trẻ tuổi.
“Sờ đi, bổn thiếu gia thưởng cho ngươi.” Tiểu thiếu gia lẩm bẩm nói.
Ma thần nhịn không được lén lút nở nụ cười.