• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan trì nhiệt thang lộng phi vũ

Sư đồ đồng dục tẩy thấp y

Sáng sớm, Hàn An muốn vào hầu hạ Hàn Quân Trọng thức dậy nhưng trong phòng không thầy một bóng người, đang lúc sợ hãi định gọi người tới, nhưng vừa quay đầu đã thấy Thiên Quyền nắm tay một đứa bé bước vào, đứa trẻ này mặt mũi bẩn thỉu, trên người còn khoác chiếc áo nguyệt sắc của lão gia, cảm thấy có chút đột ngột.

Hàn An cũng là người khôn ngoan, vừa nhìn thấy thái độ thân thiết của Thiên Quyền và đứa nhỏ này, lại còn nắm tay bước vào, liền biết đứa trẻ này lai lịch chẳng tầm thường, không dám thất lễ, vội bước lên trước hành lễ: “Lão gia, sắp đến buổi triều sớm, người xem…”

“…”

“A! Ngươi không nhắc là ta quên khuấy mất, cứ mải cùng Vân Kiêu nói chuyện, đã sắp quá giờ triều sớm mà cũng đâu hay.” Hàn An ngầm giật mình, không lẽ trò chuyện cùng một đứa nhỏ lại quan trọng hơn việc thượng triều gặp Hoàng Thượng sao?

Thiên Quyền quay lại nói với Vân Kiêu: “Vân Kiêu, sư phụ có việc phải đi, ngươi ở lại phòng này nghỉ ngơi, ta sẽ dặn Hàn An mang vài món ăn nóng đến cho ngươi, ăn xong thì ngủ một giấc, tỉnh dậy là sư phụ về rồi. Biết chưa?”

Cảnh dặn dò trước mặt làm mắt Hàn An trợn tới mức gần như rớt ra ngoài, đây, đây có phải là lão gia lạnh lùng tàn nhẫn nhà y không? Đến những thị tì xinh đẹp ở hậu viện cũng không thấy lão gia dịu dàng như vậy. Lại còn xưng là sư phụ, không lẽ lão gia nhận đứa trẻ kia làm đệ tử?

Vân Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, Thiên Quyền thay triều phục rồi rời phủ tới buổi triều sớm.

Hàn An cũng không dám chậm trễ, vội gọi người phân phó mang đồ ăn cùng điểm tâm đến phòng Thiên Quyền.

Đứa trẻ kia ngồi yên trong phòng, đột nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn người đang đến gần làm Hàn An hoảng sợ lùi lại một bước, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run, chẳng giống đứa bé ngoan ngoãn côi cút được lão gia nắm tay lúc nãy.

Trông cách ăn mặc có lẽ là con nhà nghèo, nhưng nhìn thấy phủ đệ xa hoa lộng lẫy nhường này mà nó không kinh ngạc chút nào, thậm chí thái độ còn có phần kì quái.

“Tiểu thiếu gia, mời dùng cơm.” Hàn An đặt đồ ăn lên bàn, Vân Kiêu liếc y một cái, cũng không nhiều lời, ngồi xuống cầm bát lên ăn, đối với mỹ vị trước mắt càng chẳng để tâm nhiều, chỉ chọn thịt mà gắp.

Hàn An ngửi thấy trên người Vân Kiêu có mùi hôi, lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của nó, liền hỏi: “Tiểu thiếu gia, người có muốn tắm rửa thay quần áo trước không?”

Vân Kiêu ngẩn người một lúc, ngẩng đầu nhìn Hàn An, người này khuôn mặt mang vẻ xu nịnh, nhưng trong mắt chỉ có sự khinh thường, nó không thích y nhưng đây lại là người của sư phụ.

“Sư phụ không dặn.” Vân Kiêu lãnh đạm trả lời.

Hàn An trừng mắt nhìn Vân Kiêu, chẳng lẽ đứa trẻ này chỉ nghe mỗi lời lão gia hay sao? Nó đã không muốn thì ép cũng phí công, Hàn An bèn nói: “Xin thiếu gia từ từ dùng bữa, đợi lát nữa sẽ có hạ nhân tới dọn dẹp, tiểu nhân xin cáo lui.”

Nhìn thoáng qua thấy cậu bé chẳng nói chẳng rằng, Hàn An thật không hiểu, lão gia nhặt được đứa trẻ cổ quái này ở đâu? Lại còn nhận nó làm đệ tử? Dạo này tính tình lão gia thay đổi rất nhiều, không những không gọi thị tẩm, còn đuổi đi vô số mỹ nhân, đến việc trước đây thường lui tới nhà của quan lại quý tộc cũng chẳng còn. Không chỉ bá quan trong triều thấy kì lạ, lão gia còn bí hiểm tới mức ngay cả Hàn Phi nương nương trong cung cũng mấy lần hỏi han xem dạo này Hàn Tướng đang có chủ ý gì.

Kiệu dừng lại trước phủ đệ, người ngồi trong đó vội vội vàng vàng bước ra tiến vào phủ hướng về phía phòng nghỉ.

Buổi triều sớm hôm nay đáng lẽ tan sớm, nhưng những việc hắn làm gần đây đều đã vượt qua phạm vi lúc trước Hàn Quân Trọng được giao xử lí, Thiên Quyền chủ trương quét sạch quan tham, luật trừng phạt tham quan từ trên xuống phải được tăng mạnh, thực hiện một cách nghiêm túc chứ không phải chỉ trên công văn thôi. Quả thực như dẫn hỏa thiêu du (đem lửa đốt dầu), một chút cũng đủ bắt lửa cháy.

Liên quan tới lợi ích thiết thân, hầu hết bá quan văn võ đều coi Thiên Quyền là cái gai trong mắt. Mà hàng quan viên còn lại đương nhiên thấy vui khi người gặp họa, thi thoảng nhảy ra châm chọc đôi câu. Cho tới hôm nay, Thiên Quyền đã đắc tội với văn võ bá quan cả triều, đứng giữa hai hàng quan viên, trở thành đích để mọi người chỉ trích.

Những việc phải làm gian nan trăm mối, nhưng dù phải lao tâm khổ tứ, hắn cũng không thẹn với lòng mà cố hết sức mình.

Thật vất vả mới kết thúc buổi triều sớm, ngẩng đầu nhìn đã qua giờ Dậu. Thiên Quyền chẳng thèm để ý tới ánh mắt dị thường của bá quan, vội vã lên kiệu hồi phủ.

Căn phòng thực yên ắng, Thiên Quyền cẩn thận đẩy cửa đi vào liền thấy Vân Kiêu cuộn tròn mình nằm trên giường, chăn đệm để bên cạnh không hề động đến. Trời đã vào thu, khí trời bắt đầu lạnh, Thiên Quyền đau lòng khi thấy Vân Kiêu không biết tự thương chính mình, đang nhẹ tay lấy chăn định đắp cho Vân Kiêu thì đột nhiên đôi mắt xanh thẫm mở bừng.

“Sư phụ! Người về rồi?!”

Vân Kiêu bật dậy, kéo kéo ống tay áo của Thiên Quyền.

Thiên Quyền mỉm cười xoa xoa đầu Vân Kiêu nói: “Đã để ngươi đợi lâu, buổi triều hôm nay có nhiều việc quá, trong chốc lát ta không giải quyết hết được.”

Vân Kiêu lắc đầu: “Không sao, con cũng vừa mới dậy.” Thật ra là đã tỉnh dậy ba lần, nhưng vì chưa thấy Thiên Quyền về, căn phòng thì âm u lạnh lẽo nên nó đành nhắm chặt mắt, chờ, ngủ, rồi tỉnh lại, sư phụ cuối cùng cũng đã ngồi bên giường mỉm cười ôn hòa nhìn mình.

Thấy Vân Kiều vẫn mặc bộ quần áo rách rưới lúc trước, Thiên Quyền không khỏi chau mày, bèn cất tiếng gọi: “Ngươi đâu tới đây!”

Bên ngoài Hàn An vội vàng đáp: “Lão gia có gì sai bảo?”

“Phân phó xuống dưới, chuẩn bị nước nóng ở lan trì, sau đó chuẩn bị cho Vân Kiêu vài bộ quần áo sạch, mang một bộ lại cho ta.”

“Vâng, lão gia.”

Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn người nam nhân cao lớn này, lúc thì ôn hòa như nước, lúc thì uy nghi nghiêm túc, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ quý phái cao cao tại thượng… Đây là sư phụ của nó sao?

Thiên Quyền buồn cười nhìn vẻ thất thần của đứa trẻ cứ nắm lấy góc áo hắn không buông, đành kéo nó ra khỏi phòng.

Chờ Vân Kiêu hồi phục tinh thần, họ đã đi vào một gian phòng khác càng to và hoa lệ hơn. Trong phòng không có giường cũng không có bàn ghế, chỉ có một cái hồ tắm lớn dùng ngọc xây nên, bên trong đã đổ đầy nước nóng, bên hồ có một đầu sư tử bằng bạch ngọc đang phun nước nóng, thanh sa la trướng, sương khói tràn ngập.

Vân Kiêu khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Quyền nhẹ đóng cửa rồi cúi đầu cởi quần áo, rất nhanh đã trút bỏ bộ triều phục, giờ còn lại lớp tiết y (áo lót) trắng mà thôi. Kế tiếp hắn tới giúp Vân Kiêu vẫn đang ngây ngốc cởi bộ quần áo rách đến mức không thể mặc, xong lại bước tới bên hồ đưa tay xuống thử nhiệt độ nước, cuối cùng mới vừa lòng vẫy tay gọi Vân Kiêu: “Vân Kiêu, lại đây, sư phụ gội đầu cho con nhé?”

“Vâng… ” Giọng nói của người này không hàm chứa mệnh lệnh, nhưng Vân Kiêu lại tự giác thuận theo ý người kia mà quỳ xuống bên hồ, nước nóng từng chút từng chút làm tinh thần của Vân Kiêu hồi phục, thật sự… rất thoải mái!

“Nhắm mắt lại đi!”

Đầu ngón tay thon dài dùng chất lỏng xoa xoa lên đầu thiếu niên, tinh tế nhu tẩy(gội), tuy không thường gội đầu cho người khác, nhưng động tác của hắn lại bất giác nhẹ nhàng thong thả khiến Vân Kiêu thoải mái muốn ngủ luôn…

“Phách—!“ Vân Kiêu sắp đi vào mộng đẹp nên không để ý liền trượt ngã xuống dưới hồ.

“Vân Kiêu!” Thiên Quyền vội nhảy xuống hồ kéo nó lên, đỡ lấy thiếu niên cả mặt đỏ bừng vì sặc nước, nhè nhẹ vỗ lưng giúp nó thuận khí.

“Khụ khụ!!!” Vân Kiêu khó khăn ho ra nước trong cổ họng, mái tóc đen dài được gội sạch xõa xuống trước mặt, nó len lén liếc trộm Thiên Quyền, thấy hắn chỉ vì cứu nó mà ngay cả quần áo cũng chưa cởi đã nhảy xuống hồ, y phục ướt sũng cứ thế dán chặt lấy thân thể.

“Ngủ cả nửa ngày trời vẫn chưa đủ sao?” Thiên Quyền thấy nó không sao, cũng an tâm ít nhiều, tiện tay nhéo nhéo cái mũi của thiếu niên, đứng lên định rời đi, nào ngờ tay áo bị giữ lại, quay đầu nhìn thì thấy Vân Kiêu đang giữ chặt vạt áo ướt nhẹp của mình, cúi đầu không nói lời nào. Hiểu ý thiếu niên, mặt hắn giãn ra một nụ cười, hỏi:

“Vân Kiêu muốn tắm cùng sư phụ sao?”

Gật gật~

Cái đầu nhỏ gần như chìm hẳn xuống dưới nước.

“Cũng được.” Những lời công kích trong buổi triều sớm nay đã làm hắn sớm mệt mỏi, Thiên Quyền cởi bỏ bộ quần áo ướt đặt bên ngoài dục trì, sau đó tựa vào thành ngồi xuống. Vì bỏ thêm một chút thảo dược an thần vào trong nước tắm, nên toàn thân hắn cũng thư giãn hơn, tứ chi thả lỏng, đôi mắt khép hờ giữa hơi nước mông lung.

Vân Kiêu ngồi cách đó không xa, từ khe hở của mái tóc đang che kín mặt mà im lặng ngắm nhìn Thiên Quyên.

Từ trước đến nay nó chưa từng ở gần một nam tử thành niên như vậy. Bộ ngực nam tính rắn chắc, làn da được sống trong sung sướng nhung lụa trắng nõn mịn màng, cánh tay thon dài, hạ phúc bằng phẳng nhưng ẩn chứa lực lượng, ẩn hiện dưới nước là một vùng mật hắc mao… mặc dù nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể trông thấy màu đen thẫm của côn bổng thô dài… Nó nhịn không được len lén xem lại chính mình, thân thể gầy gò như bộ xương, càng không nói đến cánh tay xương xẩu, xuống dưới nữa… chẳng biết còn nhỏ hơn thế nào.

Có chút buồn bã, cũng có chút chờ mong, nếu như Thiên Quyền là sư phụ, vậy thì sau này khi lớn lên, nó ắt hẳn cũng sẽ sở hữu thân hình độc nhất vô nhị như thế kia rồi.

“Vân Kiêu.”

Không biết Thiên Quyền mở mắt từ khi nào, mỉm cười nhìn thiếu niên đang cúi thấp đầu, chóp mũi gần như chạm mặt nước.

“Lại đây!”

Thấy sư phụ vẫy tay gọi, Vân Kiêu ngoan ngoãn lội nước bước tới, Thiên Quyền đem thân thể gầy gò của thiếu niên đặt lên ngồi trên đùi mình, khẽ cười hỏi: “Nghĩ cái gì mà thất thần vậy?”

“Không, không có gì…” Vân Kiêu sao dám đem suy nghĩ vừa rồi nói hết ra, ngâm mình trong nước nóng làm khuôn mặt càng thêm hồng, nó cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc vòng tay lam sắc cất chứa ánh sáng của muôn vì tinh tú lấp lánh trên cổ tay, trong làn nước càng muôn phần đẹp mắt.

“Ngâm mình trong nước thế này chán quá đúng không?” Thiên Quyền cầm lấy bàn tay nhỏ bé, đếm từng đầu ngón tay chơi đùa: “Vân Kiêu, ngươi mấy tuổi rồi?”

“Mười lăm.”

Thiên Quyền có chút kinh ngạc, thiếu niên nhìn qua gầy nhỏ, trông như bộ dạng mười ba tuổi. Trong lòng nổi lên một trận thương xót, đem đầu ngón tay đối phương nhẹ điểm vào mặt nước: “Sư phụ dạy ngươi một phép thuật nhỏ nhé?”

Vân Kiêu vừa nghe thấy tinh thần liền tỉnh táo, Thiên Quyền đoán được tâm tính của thiếu niên, nên không chần chừ, ghé vào tai thiếu niên nói pháp chú, sau đó dạy nó bí quyết niếp chỉ (niếp chỉ: vê ngón tay), cứ vậy mà khoa chân múa tay một phen. Sợ Vân Kiêu không hiểu, hắn liền làm mẫu trước. Thiên Quyền vê ngón tay thành một viên đạn nhẹ bắn vào trong nước, mặt nước lập tức xuất hiện một cơn gió xoáy, đem nước trong dục trì cuộn lên không trung, chỉ pháp vừa thay đổi, lập tức hóa thành một trận mưa, tí tách tí tách rơi xuống hồ, vô cùng kì diệu.

“Ngươi thử xem!” Thiên Quyền nhìn thiếu niên, dịu dàng cổ vũ.

Vân Kiêu lập tức học theo bộ dạng của hắn, nghiêm túc thực hiện, niếp quyết bắn đạn không khác gì Thiên Quyền làm, trong miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, chỉ thấy mặt nước hơi gợn sóng, chứ không tạo ra được gió xoáy mưa rơi, nhưng nước trong hồ tắm cũng cuộn lại thành một cái vòng xoáy nho nhỏ.

Mấy lần thử đều không thành công, Vân Kiêu bướng bỉnh cắn môi dưới, buồn bực không thôi. Rõ ràng mình làm theo y như sư phụ, tại sao vẫn không thành công?

“Ngươi làm được như vậy cũng không tồi. Nếu muốn được như ta, thì còn phải cố gắng tập luyện nhiều hơn mới được.” Thiên Quyền xoa đầu nó an ủi, Vân Kiêu thật sự rất thông minh, mới nhìn thoáng qua là đã học được. Chỉ cần ngày ngày từ từ tu luyện theo đúng phương pháp, chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật không tầm thường.

“Con hiểu rồi.” Tâm tình của thiếu niên nhanh chóng hồi phục, xoay người lại, trong mắt chẳng che dấu sùng kính, nói: “Sư phụ, pháp thuật của người thật lợi hại nha!”

Thiên Quyền cười khổ: “Vân Kiêu, ngưươi chọn đúng kẻ không giỏi pháp thuật như ta mà theo học rồi, nếu nói đến lục nghệ cửu số, sư phụ nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng nói đến pháp thuật, ha ha, …… sư phụ so với các vị đồng tông thần quân kia kém xa.”

“Nhưng Vân Kiêu chỉ có sư phụ thôi.” Vân Kiêu nhìn thẳng vào mắt Thiên Quyền, “Chỉ cần sư phụ đồng ý dạy, ngay cả cầm kì thi họa con cũng học hết.”

“Chẳng qua ngươi thích pháp thuật với võ công hơn thôi, phải không?”

Vân Kiêu ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy… ”

Xoa đầu thiếu niên, Thiên Quyền cười ôn hòa: “Thánh nhân đã dạy, tất cả đều dựa vào tài năng, ngươi vốn đã không muốn học lục nghệ mà lại cứ cố ép bản thân, tâm không thể đặt trong đó, chẳng phải học cũng vô dụng sao? Nếu như Vân Kiêu thật sự muốn học, sư phụ liền dốc lòng dốc sức dạy ngươi, chỉ cần Vân Kiêu không chê pháp thuật ta yếu kém là tốt rồi.”

“Không đâu! Vân Kiêu nhất định toàn tâm toàn ý học.” Vân Kiêu có chút kích động ôm lấy cổ Thiên Quyền, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học để không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK