Đám người chờ ngoài cửa nhìn chăm chú lên xe ngựa, một bàn tay có vẻ thon dài trắng nõn nhấc lên màn kiệu từ bên trong rồi khoác lên trên cửa kiệu, chỉ là một bàn tay nhưng phảng phất như có thể khiến cho thời gian trôi chậm lại, một quý công tử mặc thân y phục trắng thuần, mãi tóc dài xõa tung chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Áo trắng tóc đen, da trắng môi đỏ, ngũ quan tinh xảo lại không lộ ra một chút khí chất nữ tính nào, nếu không phải tuổi tác không lớn lắm thì khí chất dịu dàng đó rất giống với hình ảnh công tử quý tộc, không nhiễm bụi trần trong suy nghĩ của Diệp Cẩn Dư, như nam thần trên trang giấy mà nàng tưởng tượng ra.
“Diệp bá phụ.”
Sau khi Tô Ngộ An đứng vững liền hành lễ với Diệp phụ Diệp Hoành trước, đám hạ nhân sau lưng hắn và Diệp Hoành thấy hai chủ tử hành lễ thì cũng hành lễ theo.
Cùng là hành lễ, người dáng dấp đẹp mắt làm sẽ là không nhanh không chậm, dáng vẻ đầy lễ nghi, mọi cử động đều đang thể hiện ra sự giáo dưỡng không tầm thường.
Ít nhất thì khi Diệp Cẩn Dư đưa mắt nhìn thì thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là vị khách quý nhỏ tuổi trước mắt này.
Hiện trường trong nhất thời có chút yên tĩnh, Diệp Tri phủ tốt xấu gì cũng từng gặp không ít người có máu mặt, nhất thời tầm mắt chỉ là bị lung lay bởi sự thay đổi lớn của vị điện hạ trước mặt, mới năm nào chỉ là một cục thịt nho nhỏ, cộng thêm nhớ tới chuyện cũ cho nên mới thất thần một chút, lúc trông thấy hắn hành lễ thì lập tức hơi nghiêng người chịu nửa lễ.
Sau khi kịp phản ứng lại, Diệp phụ liền giới thiệu sơ lược thân phận của hai bên trước.
“Hiền chất, đây là Diệp bá mẫu của con.”
Khác với lúc đối mặt với Diệp Hoành, Tô Ngộ An lúc này chỉ dịu dàng cười gật gật đầu với Diệp mẫu khi bà nhìn qua, Diệp mẫu lúc này lại không so đo với sự thất lễ của đối phương chút nào, cũng cười gật đầu đáp lại với thiếu niên mỹ mạo trước mặt.
Trong mắt của Diệp mẫu Vân Thu Uyển, ngoại trừ long phượng thai còn nhỏ chưa trổ mã nhà mình thì đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một hài tử có dáng dấp tinh xảo đẹp mắt như vậy, một chút bực dọc vì bị quấy rầy trước đó lập tức bị mỹ mạo như cảnh đẹp ý vui của hài tử trước mắt xua tan đi.
Chỉ là thưởng thức thì đồng thời lại khó tránh khỏi đáng tiếc, đứa trẻ này hình như là thật sự đến Giang Nam dưỡng bệnh, cả người thấp thoáng có thể nhìn thấy sự gầy gò tái nhợt, vẫn là nụ cười sáng trong nhàn nhạt trên mặt đã che giấu đi bệnh khí do sức khỏe không tốt, mới khiến cho khí sắc của hắn nhìn không đến mức như bị bệnh nguy kịch.
Hài tử đáng thương, thân thể không tốt còn phải rời xa phụ mẫu, rời xa quê nhà, lại nghĩ đến hai đứa trẻ nhà mình, Diệp mẫu liền cảm thấy mình nên đối tốt với hắn một chút.
“Đây là hai huynh muội sinh đôi, Dương Nhi, Cẩn Nhi chào hỏi ca ca đi.” Suy nghĩ của Diệp mẫu chỉ lướt qua trong nháy mắt, Diệp phụ liền giới thiệu ngay sau đó, nửa câu sau là nói với hai huynh muội Diệp Cẩn Dư.
Diệp Minh Dương đã sớm tỉnh táo lại từ lúc xe ngựa xuất hiện, lúc này bị cha ruột của mình gọi tên, hai mắt sáng long lánh nhìn qua tiểu ca ca dáng dấp đẹp mắt giống mình ở trước mặt, hắn núp núp sau lưng muội muội mình, vừa chờ mong lại vừa thẹn thùng.
Diệp Cẩn Dư xác nhận bản thân không nhìn lầm, ca ca nghe không hiểu đạo lý, nhìn không hiểu sắc mặt, hoàn toàn xem thể diện như thứ hư vô này của nàng, vậy mà lại thẹn thùng với một nam sinh.
Trong nội tâm nàng còn chưa kịp chửi bậy đã bị nụ cười thân thiện đột nhiên nở rộ trước mắt làm cho hai mắt mê say, lập tức quên mất suy nghĩ vừa rồi.
Sau đoạn giới thiệu ngắn ngủi, lão quản gia đúng lúc bước lên nhắc nhở: “Lão gia, phu nhân, sắc trời không còn sớm nữa, tiểu thiếu gia trên đường bôn ba, có thể trước để người ta vào phủ nghỉ ngơi ạ.”
“Đúng rồi, xem ta này, hiền chất vào phủ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì tối nay rồi nói.” Rõ ràng là người có thể nói chuyện bình thường với tổ phụ và phụ thân của thiếu niên, vậy mà ở trước mặt thiếu niên nhỏ tuổi này, Diệp phụ lại có chút căng thẳng.
Ông nhịn không được mà cảm thán trong lòng, không hổ là người Tiên hoàng coi trọng, trước khi lâm chung còn gắng gượng cơ thể bệnh tật, phí hết tâm tư sắp xếp đường lui cho tôn tử, tuổi không lớn lắm mà đã có phong thái như thế.
Vừa nghĩ đến thế cục của Kinh thành trong bức thư được gửi đến, Diệp Hoành âm thầm lắc đầu, từ bỏ Thái tử ưu tú như thế, cũng không biết tương lai Hoàng thượng có hối hận không.
Nha hoàn tôi tớ đứng phía sau Diệp phụ nghe thấy thế liền tự động tản ra hai bên, xếp hàng thành hai đường đón mọi người vào phủ.
Sau khi vào phủ thì mọi người đường ai nấy đi, chỉ còn lại Diệp phụ mang theo quản gia, dẫn nhóm Tô Ngộ An đi đến Thanh Trúc hiên mà bọn họ sẽ ở trong tương lai.
Thanh Trúc hiên là nơi lúc trước khi dọn nhà, Diệp phụ cố ý dặn dò để trống, ngoại trừ chính viện, Tùng Bách viện và Nhược Lan viện của cặp sinh đôi thì Thanh Trúc hiên là nơi tốt nhất trong những viện còn lại, trước kia khi sửa sang còn xây dựng lại một phen.
“Nếu điện hạ có thiếu gì hoặc là cần gì thì cứ việc nói với Lâm bá, Lâm bá là đại quản gia trong phủ, chuyện trong trong phủ thần sẽ cố gắng hết mức giúp điện hạ, không cần khách khí với thần đâu.”
“Bá phụ có thể trực tiếp gọi con là Ngộ An.” Tô Ngộ An đứng trong viện, nhìn gia đinh của Diệp phủ bận trước bận sau giúp khuân đồ, vừa nghe thấy Diệp phụ nói thì ánh mắt liền rơi lên người ông, hắn ấm giọng trả lời.
Diệp phụ đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của hắn, nghĩ đến điện hạ muốn ở đây lâu, xưng hô quá khách khí chẳng những không tiện, tương lai sau ngày đi ra ngoài, thân phận của điện hạ còn dễ bị xem thường và nghi ngờ, cho nên ông dứt khoát đồng ý.
“Nếu đã như thế thì bá phụ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nhớ tới nhóm ba người bọn họ đi đường mệt mỏi, Diệp phụ liền chuẩn bị tiệc tẩy trần vào buổi tối ngày hôm sau, đảm bảo bọn họ có thể nghỉ ngơi đầy đủ.
Chưa tới tiệc tẩy trần, lúc Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương bị nhũ mẫu mang đến thỉnh an mẫu thân vào sáng ngày hôm sau đã gặp được tiểu công tử Tô Ngộ An một lần nữa, người ta còn đến thỉnh an trước cả bọn họ.
“Thỉnh an mẫu thân.”
“Thỉnh an mẫu thân.”
Có lẽ là nhìn thấy người mình thích ở đây, Diệp Minh Dương bình thường hành lễ đều ngã trái ngã phải, lúc này đây tuy động tác vẫn kém đoan chính hơn muội muội nhưng rốt cuộc cũng có thể nhìn ra là dáng vẻ hành lễ.
Nếu như bình thường trông thấy nhi tử ngoan như thế thì Diệp đại nhân chắc chắn đã khen một câu rồi, nhưng ở trước mặt Thái tử tuổi còn nhỏ đã hiện ra phong độ quân tử, Diệp đại nhân vẫn cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Vân Thu Uyển hiểu rõ tính cách thích sĩ diện của trượng phu mình, bà vội vàng lên tiếng trước khi ông mở miệng giáo huấn nhi tử: “Dương Nhi, Cẩn Nhi mau tới chỗ mẫu thân, Tô ca ca của các con mang theo lễ vật cho hai đưa từ Kinh thành này.”
Sau đó Diệp Cẩn Dư chỉ thấy, ca ca sinh đôi bình thường nhảy nhót tưng bừng giống như khỉ, không có một khắc yên tĩnh nào của mình, bây giờ lại giống như một tiểu cô nương, dè dặt liếc một cái về phía ca ca xinh đẹp rồi mới cất bước lạch bạch chạy đến bên người mẫu thân.
Diệp Cẩn Dư nện hai chân ngắn nhỏ của mình, bước đi loạng choạng, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Diệp mẫu, quang minh chính đại mà tò mò nhìn Tô Ngộ An, người sau khi nghỉ ngơi đàng hoàng còn càng lộ ra sự siêu phàm thoát tục.
Sao có thể có một người, ngay cả khi bị bệnh cũng vẫn đẹp như thế, kiếp trước nàng bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, thường xuyên trú ở bệnh viện, sở dĩ có thể bảo trì trạng thái bên ngoài cũng tính là gọn gàng hoàn toàn là dựa vào linh khí của không gian để duy trì, đa số bệnh nhân khi sinh bệnh thời gian dài đều là gương mặt gầy gò, sắc mặt hoặc là xám trắng hoặc là vàng như nến.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt lại chỉ gầy hơn người bình thường một chút, sắc mặt tái nhợt hơn một chút, hoàn toàn không giống như người từ khi sinh ra đã bắt đầu bệnh giống như phụ thân nàng nói.
Sau khi Diệp Minh Dương trộm nhìn tiểu ca ca một hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí, nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nói ra: “Ta cũng chuẩn bị lễ vật cho ca ca.”
Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Diệp Cẩn Dư lập tức bị ca ca ruột hấp dẫn sự chú ý, Diệp phụ tò mò, nhi tử bình thường nghịch ngợm sẽ chuẩn bị cái gì đây, ông liền hỏi hắn: “Dương Nhi chuẩn bị lễ vật gì cho ca ca vậy, có thể cho mọi người xem không?”
Diệp Minh Dương lại nhìn tiểu ca ca mình thích một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên rồi gật gật đầu, hắn nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh nhũ mẫu ở một bên, sau đó đưa tay về phía bà muốn lấy lễ vật mà mình đã sớm chuẩn bị.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lý ma ma lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong tay áo rộng thùng thình đưa cho Diệp Minh Dương.
Diệp Minh Dương lại cầm cái hộp nhỏ chạy chậm đến trước mặt Tô Ngộ An, hai tay dâng lên tặng cho hắn, sau khi thấy hắn nhận lấy, mới lại lấy ra một cái hầu bao nhỏ từ trong tay áo của mình: “Đây là do muội muội chuẩn bị.”
Diệp Cẩn Dư: “!”
Đó là hầu bao nhỏ nàng làm gần nửa tháng, chuẩn bị tặng cho sư phụ tương lai mà!
Suy nghĩ trong đầu Diệp Cẩn Dư lướt qua nhanh như ánh chớp, rốt cuộc nhớ ra, mấy ngày trước ca ca chạy đến viện của nàng tìm nàng, thấy nàng đang làm hầu bao này liền hỏi có ích lợi gì, nàng ỷ vào việc Diệp Minh Dương còn nhỏ nên đã qua loa nói là lễ vật muốn tặng người ta.
Ai biết được ca ca hiểu lầm rồi, hắn chẳng những đã sớm chuẩn bị lễ vật cho tiểu ca ca, còn thuận tiện “cực kỳ tốt bụng” mà đưa lễ vật giúp nàng luôn.
Muốn khóc ----
Hai người lớn ở đây cũng sẽ không hiểu được sự nhầm lẫn trong đó, ai nấy đều kinh ngạc với tấm lòng của hai huynh muội, ánh mắt ám chỉ Tô Ngộ An mở ra xem.
Đầu tiên là hầu bao nhỏ khá là nổi bật mà Diệp Cẩn Dư tặng, kéo dây rút ra, bên trong đều là các loại cây cỏ phơi khô, Tô Ngộ An ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt mà túi hương tỏa ra, nghĩ thầm, tiểu cô nương Diệp gia ở phương diện này ngược lại là có chút thiên phú.
Túi hương ngoại trừ ý nghĩa thay mặt cho người tặng lễ, thì nhìn từ mặt ngoài liền biết là đồ của tiểu cô nương, không quá kỳ lạ, sau đó Tô Ngộ An đưa túi thơm cho Mặc Thạch mười tuổi ở sau lưng cầm, sau đó sờ cái hộp nhỏ trên tay hai cái liền mở ra cơ quan nhỏ lắp trên đó, sau khi mở nắp ra liền ngây ra một lúc.
Hắn đưa chiếc hộp mở nắp tới trước mặt Diệp Minh Dương, nụ cười có chút ngạc nhiên: “Những thứ này đệ đều muốn cho ta? Không hối hận sao?”
Diệp phụ Diệp mẫu nhìn vào bên trong đó cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, bên trong hộp đều là vàng được đúc thành các loại hình dạng khác nhau, có một vài món là hai người bọn họ cho vào lễ mừng năm mới mỗi năm, phần lớn là lễ vật mà tổ mẫu cố ý làm ra đưa tới tặng hai huynh muội hàng năm vì bọn họ ở xa Kinh thành.
Bản thân Diệp Cẩn Dư cũng có một hộp.
Diệp mẫu nhớ rõ từ sau khi cặp song sinh đọc thư bà bà gửi tới cho hai đứa, nhi tử của bà biết được tác dụng của vàng liền rất quý hộp vàng này, nhi tử tin chắc tương lai mình có thể ra ngoài chơi, số vàng này nó đều muốn tự mình xài hết.
Không nghĩ tới lúc này lại hào phóng như vậy, nhìn dáng vẻ chiếc hộp này, gần như là một nửa số vàng dự trữ của nhi tử rồi.
“Ta cho huynh hết, tương lai huynh có thể giống như ca ca của Đại Hổ, đưa ta ra ngoài chơi không?” Trong đôi mắt sáng trong của Diệp Minh Dương tràn ngập sự chờ mong, giọng nói trẻ con để lộ ra sự hồi hộp.
Nhận được đáp án chắc chắn, Diệp Minh Dương liền vừa lòng thỏa ý.
Từ chính viện đi ra, sau khi Diệp Minh Dương rẽ lối khác, thì đường đến Nhược Lan viện và Thanh Trúc hiên có một đoạn đường mà hai người phải đồng hành với nhau, Diệp Cẩn Dư vốn dĩ đi bên cạnh tiểu nam thần, thấy hắn dừng lại, nàng cũng theo bản năng mà dừng theo.
Diệp Cẩn Dư ngửa đầu, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thiếu niên cao hơn nàng một cái đầu: “Sao Tô ca ca không đi nữa?”
Dứt lời liền nhìn thấy trên khuôn mặt vốn trắng nõn của thiếu niên lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, khăn tay màu trắng không kịp chặn lại, làm cho một vệt máu chảy ra nơi khóe miệng.
Diệp Cẩn Dư trừng lớn hai mắt: “Huynh, huynh làm sao vậy, nhũ mẫu, ngươi nhanh đi tìm thầy thuốc trong phủ đến, Tô ca ca nôn ra máu rồi.”
Danh Sách Chương: