“Đã tới rồi sao?” Không hổ là Đại Thành a! Tuy rằng nơi Tây tử hồ hắn ở cũng được xem là luôn náo nhiệt phi phàm, nhưng nếu cùng cái nơi rộn ràng nhốn nháo người người tấp nập này mà so sánh, thì vẫn chỉ là yên lặng đến tịch mịch … Bất quá… cho tới bây giờ chính mình chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, Bạch công tử biết rõ mình là xà tiên so với nhân loại cũng coi là lợi hại hơn, nhưng vẫn nhịn không được gắt gao đi theo sau Từ Phiêu Nhiên đang nhàn nhã bước, một khắc cũng không dám rời xa y!
Từ Phiêu Nhiên cũng không chú ý thấy Bạch công tử đang sợ hãi, từ lúc bước chân xuống khỏi thuyền, trong đầu y chỉ tràn ngập những dự tính như thế nào sau khi trở về đem nữ nhân chết tiệt Tiêu Tương một phen chỉnh đốn! Nếu cứ để như vậy mà nuốt xuống khẩu khí này, danh hào “Phẩm hương công tử” của y liền trở thành hư danh đi! Nên bắt nàng tiếp lão Vương gia mà nàng ghét nhất? Vẫn là làm cho nàng thà chết cũng không nguyện bước vào Vương phủ hiến nghệ? Hoặc là…
Thật cẩn thận quan sát vẻ ngoài cùng biểu tình thiên hình vạn trạng của nhân loại qua lại trên đường, Bạch công tử càng ngày càng phát hiện, Từ Phiêu Nhiên thật đúng là vận khí không phải tốt bình thường! Vấn đề.. hiện tại không phải là lúc để khen ngợi! Y càng hoàn mỹ, chỉ càng làm mình thêm nhức đầu! Ở trong lòng thầm cầu nguyện Từ Phiêu Nhiên nhanh nhanh xảy ra chuyện gì đi… Bạch công tử âm thầm nhấc tay áo…
“Như thế nào?” Vừa mới nghĩ đến một trăm linh năm loại chỉnh nhân phương thức, Từ Phiêu Nhiên bất thình lình bị lực đạo đánh gảy, y rất không cao hứng nhướng mi, lạnh lùng hỏi. Bị ngữ điệu sắc lạnh của y tác động, Bạch công tử miễn cưỡng đem lời muốn nói chưa kịp ra khỏi miệng nuốt vội trở về, liều mạng lắc đầu!
Thật đáng sợ… ánh mắt kia… biểu tình kia…
Quả thực bộ dáng kia cực kỳ giống với thời điểm một ngàn năm trước y muốn đem mình nướng ăn! Bạch công tử theo bản năng nảy sinh sợ hãi, khóe môi ngập ngừng, lời nói đến bên miệng cũng không dám mở miệng… thế nhưng… chẳng lẽ y không biết mình hiện tại chính là… chính là…
“Ngươi muốn nói gì nói mau! Không có việc gì không cần quấy rầy ta!” Không hờn giận nhăn mày, Từ Phiêu Nhiên tiếp tục bước đi…
“Không còn kịp rồi…” Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Bạch công tử ai oán vô hạn nhìn theo phía sau y…
“Kỳ quái? Trời sao bỗng dưng tối sầm như vậy?” Đột nhiên phát hiện ánh dương quang toàn bộ bị che mất, Từ Phiêu Nhiên chần chờ tự hỏi, giây tiếp theo… Phía sau liền vang lên một loạt tiếng kinh hô!
“Ta còn đang nói là ai? ! Nguyên lai là đỉnh đỉnh đại danh phẩm hương công tử đây! Hôm nay thật sự là hảo nhã hứng a! Bình thường đại kiệu tám người khiên đều thỉnh không được ngươi đến, nói là chê chúng ta võ quán sát khí nặng nề, như thế nào hôm nay ngươi thay đổi khẩu vị rồi? !”
Ảo não giơ ống tay áo lên, Từ Phiêu Nhiên tận lực ngăn trở một trận mưa nước bọt tung tóe, sắp sửa đem chính mình dìm chết! Giương mắt nhìn kẻ vạm vỡ như tảng núi trước mặt, Từ Phiêu Nhiên ở trong lòng hung hăng mắng vài câu! Đều do Tiêu Tương! Hại y mãi mê suy nghĩ, bất tri bất giác đi nhầm vào “Bá vương võ quán”! Tên giáo đầu đần độn này đã sớm đối với các cô nương trong tay mình thèm nhỏ dãi, nhưng bởi vì nhân cách quá kém, không biết thương hương tiếc ngọc, bị y từ chối không tiếp, phỏng chừng ôm hận từ lâu ! Mà mình hôm nay lại dâng đến cửa cho hắn trả thù!
“…” Lặng lẽ thở dài, vừa rồi thấy Từ Phiêu Nhiên hướng tới một nơi toàn những nam nhân to con xấu xí mà đi, Bạch công tử hắn liền phát giác ra có gì không đúng, đáng tiếc ngay cả cơ hội nhắc nhở đều không có, hắn cũng chỉ có thể theo y bước vào !
“Không tồi… Ngươi không cho các cô nương hầu hạ bổn đại gia, vốn không nên tha cho ngươi! Bất quá xem ngươi dẫn theo một tiểu tướng công cho chúng ta vui đùa, chuyện cũ cũng có thể bỏ qua!” Tên đại thô lỗ kia lách qua Từ Phiêu Nhiên đang cứng đờ, đi đến trước mặt Bạch công tử, một phen thô bạo nâng lên chiếc cằm trắng nõn tinh xảo của hắn, nở nụ cười *** đãng đùa cợt!
“…” Nên phản kháng hay không ni? Hay là chờ Từ Phiêu Nhiên đem mình bán đi? Bạch công tử mặc hắn đùa nghịch, ở trong lòng tính toán. Nếu như vậy cũng được tính là báo ân… Cũng không thể không có khả năng…
Chính là… Hắn làm xà cũng có tự tôn, không thể cho phép như vậy! ! !
“Oa a!” Kêu lên một tiếng thảm thiết, gã giáo đầu vốn đang nắm lấy cánh tay Bạch công tử, đột nhiên tay hắn giống như bị cái gì cắn trúng, đau quá lập tức bỏ ra! (rắn đó).
Bị tiếng kêu của hắn làm cho bừng tỉnh, Từ Phiêu Nhiên biểu tình liên tục biến đổi, cuối cùng làm mặt lạnh lùng túm lấy Bạch công tử còn đang đắc ý vênh váo đứng tại chỗ, hướng đại môn bước đi! Nếu đem mỹ nam tử này lãng phí như vậy, y chẳng phải là mất nhiều hơn được? !
“Đứng lại!” Không bị chuyện ngoại ý làm quên mất mục đích, bọn võ sư thét lớn, nhất tề chắn cửa!
“…” Cước bộ dừng một chút, Từ Phiêu Nhiên nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, đưa tay ôm lấy ngực, làm cho tất cả mọi người đều nhìn ra y không ổn!
“Ân công!” Kêu lên một tiếng, Bạch công tử bước vài bước về phía trước, vững vàng tiếp được thân mình Từ Phiêu Nhiên vừa ngã xuống, nhìn tuấn nhan kia nhợt nhạt không còn chút máu, hắn đau lòng liền ôm thật chặt thân hình Từ Phiêu Nhiên không ngừng run rẩy! Vô lực nhắm lại mắt, Từ Phiêu Nhiên hơi thở hỗn hển ngắt quãng: “Bệnh của ta… tâm bệnh… tái phát… mau, mau trở về… dược… Ô…” (tâm bệnh ở đây là bệnh tim)
“Ân công! Ngươi cố gắng chống đỡ a!” Ít nhất cũng phải chờ ta báo ân rồi hẵng chết a! Bạch công tử không chút nghĩ ngợi dùng sức ôm lấy Từ Phiêu Nhiên, con ngươi oán hận quét qua mọi người một lượt, ngạo nghễ cất bước, ổn thỏa lại nhanh chóng lao ra khỏi võ quán!
Mọi người đều bị Từ Phiêu Nhiên phát bệnh xém hù chết, ai cũng biết chuyện liên quan mạng người, dính dáng đến quan phủ vô cùng phiền nhiễu, liền tự động dạt ra hai bên tránh đường… chỉ nhìn theo bọn họ biến mất ở góc đường…
“Ân công… nhà của ngươi rốt cuộc ở đâu a!” Lấy tốc độ thường nhân rất khó đạt tới, Bạch công tử ở trong thành chạy tới chạy lui, chạy quá ba vòng, rốt cục nghĩ đến nên hỏi trước hay hơn! Mà người trong lòng ngực hắn một giây trước còn hữu khí vô lực, sắp chết ngất, lúc này lại tinh thần toả sáng, chọn mi cười rộ lên: “Ta còn kỳ quái ngươi chừng nào thì mới biết hỏi! Còn không bỏ ta xuống dưới! Hai nam nhân ôm nhau còn ra cái thể thống gì? ! Thực nhìn không ra… thân thể ngươi trông như thế… mà cũng quá hữu lực đi!”
“Ân, ân công? !” Á khẩu nhìn Từ Phiêu Nhiên dễ dàng đứng dậy, tuấn nhan một mảnh hồng nhuận… Bạch công tử chết sống cũng không nghĩ ra y như thế nào có thể khôi phục nhanh như vậy!
“Ngươi đã hết bệnh rồi sao?” Sau một lúc lâu, hắn mới cẩn thận hỏi han.
“Cái gì hết hay không ! Ta căn bản là không có tâm bệnh gì hết!” Cười lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, Từ Phiêu Nhiên phất tay áo, không chút nghĩ ngợi kéo theo hắn xuyên qua dòng người lũ lượt trong thành. Bạch công tử đầu ngón tay run rẩy chỉ chỉ, không dám tin kêu lên sợ hãi: “Ngươi, ngươi là giả vờ bệnh!”
“Vô nghĩa!” Thản nhiên liếc hắn một cái, Từ Phiêu Nhiên vân đạm phong khinh trả lời: “Không làm như vậy, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể thuận lợi rời khỏi chỗ đó sao? !”
“…” Là nên trách Từ Phiêu Nhiên công phu lừa gạt quá thâm hậu? Hay là nên kiểm điểm bản thân mình khả năng nhìn người còn chưa đủ? Ngơ ngác nhìn thân ảnh tuấn dật kia, Bạch công tử lại rơi vào ảo não cùng phiền muộn…
***
Tùy ý để Từ Phiêu Nhiên mang mình đến trước cổng một lầu các hoa lệ, Bạch công tử ngây ngốc giương mắt nhìn thúy lâu (lầu các) hết sức xa hoa chốn nhân gian này, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận tịch mịch… một nơi xinh đẹp như vậy, thế nào lại lộ ra vẻ dung tục chốn hồng trần, so ra còn kém sơn động nho nhỏ tự nhiên thanh khiết, phong vận thiên thành của hắn mà! Ở tại một nơi như vậy, nhân loại xem là hạnh phúc sao? Hắn tuy rằng tự xưng thông minh… cũng bị làm cho bối rối…
“Còn chần chờ cái gì ni? Nhanh lên!” Đã sớm mất kiên nhẫn, Từ Phiêu Nhiên lên tiếng trách cứ Bạch công tử đang chắn ở cửa, không hờn giận nhíu mày thúc giục. Người trước cả kinh, vội vàng tránh ra một bên! Trầm mặc nhìn chằm chằm Bạch công tử tươi đẹp đến u lệ, một vẻ đẹp hòa trộn giữa sắc sảo phức tạp với đơn thuần thanh khiết. Thật lâu sau, Từ Phiêu Nhiên tự nhận không ổn thở dài, nắm lấy tay hắn, đi vào bên trong!
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Nhìn chung quanh đều bày biện kỳ trân dị bảo, Bạch công tử thật cẩn thận hỏi. Từ Phiêu Nhiên tựa hồ đối những thứ bày trí vô giá này không một chút lưu tâm, cứ thế lôi kéo hắn đi về phía trước. Nghe được vấn đề này, y chần chờ một chút, kỳ thật vốn nghĩ muốn đi tìm Tiêu Tương tính sổ trước, nhưng vẫn còn phải lo tới Bạch công tử, quả thật có chút không tiện. Suy tư một lát, Từ Phiêu Nhiên buông tay ra, nghiêm khắc dặn dò: “Ta có việc gấp muốn làm, ngươi trước nên ở chỗ này chờ ! Nghe lời, không được tùy tiện chạy loạn! Ta sau đó sẽ thay ngươi an bài.”
“Ta, ta sẽ không động !” Bạch công tử vội vàng khẩn trương gật đầu, Từ Phiêu Nhiên biểu tình lạnh lẽo như vậy ít nhiều cũng dọa tới hắn! Thân là xà tiên, cư nhiên làm cho người ta nắm cái mũi dắt đi… chuyện này đồn ra… Hắn còn mặt mũi nào nữa chứ? Nếu xà cũng có mặt mũi như hắn vừa mới nghĩ nha…
Vừa lòng gật gật đầu, không biết có phải là do nghĩ tới trò đùa dai của Tiêu Tương, Từ Phiêu Nhiên tuấn nhan trở nên đằng đằng sát khí, xoay người nện bước! Mãi cho đến xác định thân ảnh y biến mất trong tầm mắt, Bạch công tử mới thở ra một hơi. Hiện tại làm sao bây giờ? Hắn toàn tâm toàn ý nghĩ muốn trước tiên ở lại nên cạnh Từ Phiêu Nhiên, rồi từ từ tính bước kế tiếp. Hắn như thế nào khai triển báo ân đại kế đây? Chiếu theo tình hình trước mắt, hắn không làm cho người ta thêm phiền nhiễu đã là may mắn lắm rồi! Từ Phiêu Nhiên cái gì đều có ! Hắn còn có thể cho y cái gì nữa?
Cẩn thận ban khởi ngón tay, Bạch công tử cố gắng nhớ lại nguyện vọng năm đó của thư sinh…
“Tiễn —- có! Thế —- cũng có ! Mạo —- vẫn là có!” Càng tính càng kinh ngạc, Bạch công tử thần sắc trắng bệch ôm đầu kêu thảm thiết: “Xong rồi! Cái gì cũng đều có ! Muốn ta làm như thế nào cho phải? ! Đừng nói là ta phải chờ hắn trăm năm sau lại chuyển thế trở nên nghèo khổ mới xuất hiện đi? Vạn nhất hắn chuyển thế tiếp theo cũng vinh hoa phú quý lại hưởng hết… Ta… Ta chẳng phải là thành tiên càng hẹn càng xa, vĩnh viễn khó đạt thành hay sao? !”
“Người nào!” Đột nhiên, sau lưng vang lên một âm thanh kiều mỵ, đem Bạch công tử sắp chết chìm trong phiền muộn bừng tỉnh! Chột dạ, len lén quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ thấy một đại mỹ nhân lạc nhạn trầm ngư đang đứng ở đó. Ánh mắt này nếu nói là đang phẫn nộ, không bằng nói là trông chờ xem một màn kịch vui đi!
“Ta… Ta là mới tới …” Vắt hết óc nghĩ ra câu trả lời, Bạch công tử phát hiện tư thái chính mình càng ngày càng thấp! Thói đời ngày sau, khi nào nhân loại trở nên lớn lối như vậy? !
“Ngươi? Mới tới sao? Gọi là gì? Ai dẫn đến a?” Mỹ nữ nghe vậy, hưng trí càng sâu bước về phía trước vài bước, không ngừng trên người Bạch công tử đánh giá, thỉnh thoảng chậc chậc khen ngợi: “Quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy a! Phong thái này… chậc chậc…đúng là chuyện ngoài dự kiến!”
“Ta…” Bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi, Bạch công tử thoái lui từng bước, ngập ngừng trả lời: “Ta họ Bạch…” quên mất nhân loại còn phải có tên tuổi thật phiền phức, Bạch công tử chần chờ một lát, không chắc chắn lắm trả lời, dù sao nhân loại đều gọi hắn bạch xà, nói chính mình họ Bạch cũng đâu có gì sai: “Ta là do Từ Phiêu Nhiên mang về!”
“Hắn? !” Ngây người một chút, tựa hồ bị cái đáp án này khởi phát toàn bộ hứng thú, nàng không truy vấn tên Bạch công tử, vất bỏ cả hình tượng nữ nhân e lệ của mình mà cười như điên: “Ta nói, hắn khi nào thì thông suốt như vậy? ! Ha ha ha ha ha ha —— hảo ngoạn! Thật hảo ngoạn!”
“Đúng rồi!” Mỹ nữ cười đến loan thắt lưng, thật vất vả mới khôi phục lại được, càng thêm trêu tức truy vấn: “Ngươi là nam hay là nữ? Nếu nói là nữ, anh khí trọng … Nếu nói là nam, âm nhu hơn!”
“Ta… Ta là công …” Đỏ mặt, Bạch công tử ngượng ngùng cúi đầu xuống. Xà yêu vốn đều mang theo âm mị… không phải hắn muốn dáng vẻ bất nam bất nữ như vậy! Nếu có thể được, hắn cũng muốn giống như lão hùng tinh cách vách láng giềng kia, chỉ cần dáng người thôi cũng đủ hù chết người !
“Công ?” Thấy hắn biểu tình ngốc nghếch như vậy, mỹ nữ rốt cuộc cũng buông tha cho cách nói kỳ quái không truy xét nữa, nàng tiếp lời: “Đúng vậy, ngươi là nam đi. Vậy ngươi có biết tới chỗ này là để làm gì hay không?”
“Không… nhưng chỉ cần ân công muốn ta đi làm ! Ta cái gì cũng làm!” Nếu chẳng may sơ suất mà bị đuổi khỏi cửa, cuộc đời này thành tiên coi như vô vọng. Bạch công tử lo lắng bày tỏ thái độ, làm cho mỹ nữ cười càng âm hiểm …
“Thật đúng là mối tình thắm thiết a… Ta thật không biết Từ đại lão bản mị lực lớn như vậy! Quên đi! Ngươi có mù mắt mới coi trọng cái tên đầu gỗ khắc băng luôn tự cho là đúng. Ta xem như rất có nghĩa khí ủng hộ ngươi! Cũng nên đến phiên hắn nếm thử một chút cái gọi là tình tự …”
“Ta không phải…” Phát hiện bị hiểu lầm! Bạch công tử bắt lấy vạt áo mỹ nữ muốn giải thích, lại bị một tiếng gầm giận dữ quát bảo ngừng lại !
Nơi nơi tìm không thấy Tiêu Tương, Từ Phiêu Nhiên, rốt cục buông tha, nghĩ nên đến an trí Bạch công tử trước. Nhưng vừa tiến vào, cái y nhìn thấy đều là Bạch công tử đang cố ý khinh bạc nữ tử kia, lập tức tức giận từ trong lòng vận khởi, không chút nghĩ ngợi quát: “Dừng tay! Ngươi —- Tiêu Tương! Quay về Cận Nguyệt các của ngươi cho ta!”
Cười gian Tiêu Tương liên bộ nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài. Lúc vừa lướt qua người Từ Phiêu Nhiên, ý vị thâm trường nhìn y một cái! Hung hăng trừng mắt lại, Từ Phiêu Nhiên đè thấp giọng uy hiếp: “Ít đắc ý! Ta xử trí xong việc thì sẽ tìm ngươi thanh toán!”
“Ta chờ mong …” Cười gian sảo, Tiêu Tương rời đi, đem bầu không khí hít thở không thông quăng lại cho hai người.
Bạch công tử không biết nên như thế nào giải thích, hoàn toàn bị ý nghĩ sẽ bị đuổi đi vùi lấp, thành tiên lại càng vô duyên. Đôi mắt trong suốt phút chốc đã tràn ngập thủy quang, nhìn về phía Từ Phiêu Nhiên, mang theo vài phần oan uổng, lại có vài phần cầu xin thương xót, làm cho người ta không đành lòng trách cứ nhịn xuống. Từ Phiêu Nhiên rốt cuộc cũng cảm thấy được đối phương oan uổng, y xấu hổ khụ một tiếng, đánh vỡ yên tĩnh: “Ngươi nhớ kỹ… nơi này cô nương đều là thương phẩm, ngươi không thể đụng vào !”
“… Ta không có…” Ủy khuất , Bạch công tử còn muốn cãi tiếp, lại bị Từ Phiêu Nhiên đánh gảy !
“Bất luận ngươi có hay không, cũng không được tái phạm! Nơi này tạm thời chưa thu xếp chỗ ở tốt cho ngươi, chỗ các cô nương bên kia lại càng không tiện, ngươi trước cứ ngủ cùng ta!”
“Nga…” Tùy tiện để cho Từ Phiêu Nhiên an bài, Bạch công tử không ý kiến gì gật gật đầu, trong lòng lại cân nhắc lời nói của Tiêu Tương… Tình? Tình! Hắn như thế nào đã quên! Nguyện vọng cuối cùng của thư sinh không phải là tình sao? ! Xem ra Từ Phiêu Nhiên đến bây giờ vẫn chưa đạt đến! Như vậy hắn vẫn còn cơ hội không phải sao! Hoan hỉ kêu một tiếng, Bạch công tử đuổi theo Từ Phiêu Nhiên đang ở phía trước dẫn đường…
“Ngươi bị nữ nhân kia lây bệnh? Như thế nào cười gian như vậy?” Tà liếc mắt một cái, trong lòng lơ đãng bị nụ cười xán lạn ngọt ngào của hắn tác động không ít, Từ Phiêu Nhiên thoải mái đùa cợt.
“…” Nheo mắt lại không trả lời, Bạch công tử lại cười vô cùng xán lạn, dường như tương lai thành tiên của hắn càng ngày càng có hy vọng ~~~~!
=====
Hạ hồi phân giải a ^^