tin cậy.
- Hắn sẽ không rời Phụng Sơn.
Lão nói chắc chắn như thế, sau lại như phát giác vẻ mặt không cam lòng của
nàng, lão bổ sung thêm:
- Kì nghệ của ngươi không bằng y. Ta cũng vậy.
- Ta biết, những Âm Sư... Mặc Sĩ là cơ hội duy nhất của ta. Ngươi không
thể, ta không thể, nhưng nếu như cả ta và ngươi thì sao?
Lão nhướn mày nhìn Mạnh trường Ca, cười đén thập phần vô lại:
- Tử Lăng có biết bộ mặt này của nha đầu ngươi không? Thật xảo quyệt.
Mạnh Trường Ca nhún nhún vai, chẳng có vẻ gì là ảnh hưởng bởi lời nhận
xét của lão. Thực chất nàng coi nó như một sự công nhận:
- Theo ta biết Mặc Sĩ chưa từng nói kì trận chỉ cho một người phá. hơn nữa
ta tin, phụ thân cũng thật mong ta làm như vậy.
Kẻ mạnh không chắc đã là kẻ chiến thắng, nhưng kẻ chiến thắng sẽ là kẻ
mạnh.
Âm Sư thu lại nụ cười thô bỉ trên mặt, lão chăm chú nhì tiểu cô nương
trước mắt mình
- Mặc Sĩ và thái tử Liêu quốc là sư huynh đệ đòng môn. Trường Ca, hắn sẽ
giúp ngươi sao?
Mạnh Trường Ca ngẩng đầu, nàng cường thế nhìn lão nhấn mạnh:
- Ta tin.
- Được rồi- Lão thoải mái nhún nhún vai- Nể tình ta với cha ngươi cũng là
chỗ quen biết, giá hữu nghị thôi. 3000 lượng.
(Âm Sư, ngài xác định là giá hữu nghị sao?)
------
Thanh Vân nằm tại đỉnh Phụng Sơn, quanh năm tuyết phủ trắng xóa. Hai
người đành phải gửi ngựa dưới núi rồi đi bộ lên trên. Âm Sư vừa đến vừa
vỗ lưng kêu tấm thân già của lão vì dân chúng mà chịu khổ cực, cái giá
3000 thật sự quá hữu nghị rồi. Đương nhiên, Mạnh Trường Ca trực tiếp phủ
định sự tồn tại của lão.
- Đến rồi. Là Trân Lung kì trận.*
* Thế cờ Trân Lung xuất hiện trong Thiên Long bát bộ khi mà Lung Á lão
nhân Tô Tinh Hà phát thiệp mời các anh hùng hào kiệt, tuổi trẻ tài cao đến
phá giải.
Bàn cờ được đặt ngay trước cửa đại môn, lá tùng rơi phủ kín sân như
khẳng định sự tồn tại rất lâu của nó. Nhưng tuyệt nhiên những quân cờ
đen trắng ngoài tuyết ra thì không có một chút vết bẩn. Âm Sư theo nó
nhìn đến thất thần..
- Quả nhiên...(????)
- Trong kiếp có kiếp, lại có cộng hoạt, lại thêm trường sinh, tụm năm tụm
ba mỗi chỗ một nhóm thật là phức tạp. Âm Sư, lão thấy sao?
Câu hỏi của Mạnh Trường Ca vừa khéo kéo lại suy nghĩ của lão. Âm Sư
trầm mặc nhìn kỳ trận, hai người cùng nhau tìm cách phá giải. Một lần thế
này mất vừa trọn 5 ngày.
Hạ nước cờ cuối cùng, đại môn liền mở ra. Mạnh Trường Ca nhìn theo,
chính là một cái cảm khái thật sâu
- Có lẽ không chỉ kỳ nghệ, ngay cả cơ quan y cũng là một kì tài.
Âm Sư không đáp lại, lão nhìn bàn cờ ấy thật lâu thầm than một tiếng cố
chấp cũng xoay người tiến vào:
- Muốn thắng trận trước tiên phải hại mình sau đó mới hại người, loại cao
thủ đến mức thần thánh cũng không ai dám nghĩ đến một nước cờ như vậy.
Huống chi kẻ kia chấp trước quyền uy, tuy dám thí quân nhưng chắc chắn
sẽ không chịu thất thế. Lão thật không dám nghĩ Mặc Sĩ dựa vào cái gì để
bày ra một bố cục như vậy đợi hắn trở về.
P/s:Có ai thắc mắc kẻ kia là ai k?
***
Vốn lúc đàu định cho Mạnh trường Ca đi cùng Tiểu Khanh Khanh, nhưng
mà con bạn nói như vậy Khanh Kanh bị OOC rồi nên là....
tiểu kịch trường
Tôn Hoán Khanh: vị đại thúc này, có thể nào trả lại đất diên cho ta?
Âm Sư: ta dễ nói chuỵen thôi 3000 lượng.