Lâm Thần dường như đang trả lời sự hùng hổ dọa người khi nãy của Tôn Phẩm Đình, dường như là trả lời câu nói của nam sinh kia.
Nam sinh kia sửng sốt một chút, nữ sinh bên người hắn bỗng nhiên nổi nóng, nhìn Triệu Dương một cái, lại liếc nhìn Hứa Viên, sau đó hậm hực bước lên lầu.
Nam sinh kia gãi đầu một cái phát, nhìn về phía Hứa Viên, thấy cô kinh ngạc đứng yên đó, hắn tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói cái gì, nhìn thấy mắt Tôn Phẩm Đình liếc qua, hắn lập tức dừng lại, lúng ta lúng túng cười một tiếng, nói câu "Xin lỗi", rồi xoay người cũng rời đi.
Ở phía dưới ký túc xá, trong nháy mắt chỉ còn lại Hứa Viên cùng Tôn Phẩm Đình.
Tôn Phẩm Đình mặt đầy tức giận, thấy người đều đi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Viên, "Đây chính là người cậu thích ba năm sao? Còn nói với tớ một ngày nào đó cậu sẽ trở thành bạn gái của anh ta?"
Hứa Viên lẳng lặng đứng, trước lầu túc xá có gió lạnh thổi qua, sợi tóc của cô bị thổi đến rối loạn, che đi nửa khuôn mặt.
"Lâm đại tài tử, ba năm trước rất nhiều người đều nói Lâm thị bị phá sản, bố anh ta qua đời, trong tay anh ta miễn cưỡng nắm quyền một công ty nhỏ bé mà mẹ anh ta sống chết mới giữ lại được.
Cứ ngỡ không chống đỡ được bao lâu nhưng mà anh ta hết lần này tới lần khác một bên hoàn thành việc học, một bên chống đỡ công ty tận ba năm. Phần này nghị lực ai có thể so với anh ta?
Huống chi đến nay công ty của ngày càng phát triển. Bên ngoài vô số người nói giá trên trời muốn thu mua công ty nhỏ của anh ta, chỉ là vì muốn đem cả hắn thu vào công ty của họ. Hắn không bán, ai muốn cũng không mua được.
Một người như anh ta nay một lòng một dạ muốn lần nữa xây dựng Lâm thị lớn mạnh như trước, trong đầu làm sao có thể nghĩ tới chuyện tình yêu a?
Nếu anh ta muốn cậu làm bạn gái, thì cậu ở bên anh ta ba năm, có vô số cơ hội, nếu anh ta muốn thì đã sớm đã ngỏ lời với cậu."
Tôn Phẩm Đình không chút nào khách khí chọc chọc vào trán của cô, "Hứa Viên, cậu tỉnh lại đi! Hắn căn bản là không có thích cậu. Anh ta giữ cậu ở bên cạnh chỉ là cậu có thể giúp ích cho công ty mà thôi."
Người Hứa Viên lung lay, không biết là do bị Tôn Phẩm Đình chọc đến, hay là sự cố chấp trong lòng đột ngột bị đánh nát.
Mặt nàng tái nhợt dưới ánh đèn mờ mờ của ký túc xá, cả người lạnh lẽo giống như củ cải trắng mùa đông, không một chút ấm áp.
Tôn Phẩm Đình vốn còn muốn quở trách cô, nhưng khi nhìn đến cái bộ dáng này liền không nỡ, xoay tay một cái nắm lại tay cô, "Đi!"
Cô nói đi, không phải trở về ký túc xá, mà là rời đi.
Hứa Viên cả người lảo đảo bị kéo đi một đoạn đường, ở bên đường thấy cô mở cửa xe, mới cứng nhắc hỏi, "Đi nơi nào?"
"Dĩ nhiên là mang cậu đi hóng gió hóng mát, chẳng lẽ muốn tớ để mặc dáng vẻ thương tâm muốn chết này của cậu mà trở về trong phòng rồi trốn ở trong chăn khóc?" Tôn Phẩm Đình mở cửa xe, đem cô nhét vào ghế phó lại, sau đó xoay người sang ngồi vào ghế lái.
Hứa Viên sắc mặt tái nhợt, "Cho dù trở về nhà trọ, tớ cũng sẽ không khóc."
Tôn Phẩm Đình cười nhạt, hừ, "Cậu sẽ không khóc, nhiều lắm chỉ là một đêm không ngủ, đau lòng muốn chết lại khóc không ra nước mắt, đến ngày hôm sau thức dậy lại mang quầng thâm ở dưới mắt đến công ty làm việc vất vả cho anh ta mà thôi.
Hứa Viên không nói lời nào.
" Hứa Viên, cậu thật không có chút tiền đồ!"Tôn Phẩm Đình thắt đai an toàn cho cô, sau đó lại thắt cho mình, dứt khoát cho xe chạy, đạp cần ga, rời đi.
Hứa Viên ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảnh sắc thoáng một cái vụt qua, trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại bóng lưng lạnh lùng của Lâm Thần lúc rời đi.
Vốn dĩ cho rằng bị phát hiện chuyện đi xem mắt đã đủ nghiêm trọng so với việc uống nhầm cái ly của anh, bây giờ nhìn lại, xem ra cô đã đánh giá thấp vân xui của mình rồi.
Rõ ràng là bị anh thừa nhận mình không phải bạn gái của anh mới là vận xui nhất ngày hôm nay.
Con người chính là như vậy, trước khi một chuyện nào đó xảy ra, bạn vĩnh viễn sẽ không ngờ đến điều gì có thể phá vỡ giới hạn của trái tim mình.