Trần Bác Văn và Lý Sí nghe xong thì đực mặt ra. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nửa miếng sườn Lý Sí còn đang ngậm trong miệng, phải mất một lúc lâu sau mới nuốt xuống được.
Thế mà cái tên vừa nói xong kia, lại chỉ lẳng lặng nhìn ra phía cửa kính thuỷ tinh, thả hồn theo mây gió.
Đằng sau ô cửa thuỷ tinh kia là màn đêm đen kịt, tối đến mức khiến cho mặt kính trong suốt sáng bóng như ngọc đen kia, phản chiếu được toàn bộ khung cảnh trong toa xe nho nhỏ này. Ánh mắt của Thẩm Thiên Việt, tuy thế, dường như vẫn có thể soi thấu mọi thứ, nhìn xuyên qua khỏi bóng đêm sâu thẳm kia.
Lúc này đã là hơn mười giờ khuya, xe lửa sắp sửa tắt đèn. Trần Bác Văn đứng dậy, giúp Thẩm Thiên Việt mở còng tay, để cậu có thể cởi áo khoác ngoài ra, rồi nằm xuống chiếc giường sắt chật hẹp, đợi cậu đắp chăn cẩn thận xong, mới chuẩn bị một lần nữa còng tay phải của cậu lại. Anh để ý thấy cổ tay của cậu đã sưng tấy lên rồi, vệt đỏ nổi bật càng làm tôn lên nước da trắng ngần của cậu, Thẩm Thiên Việt xoy xoay cổ tay, khẽ cau mày, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đưa tay đến trước mặt Trần Bác Văn.
Trần Bác Văn khom người xuống quan sát cậu, ở khoảng cách gần, đôi mắt đen trắng phân minh của cậu long lanh sáng ngời khiến Trần Bác Văn như bị hút hồn vào đấy, anh trầm tư một hồi, rồi quyết định đổi sang còng tay trái của cậu lên thành giường.
Ngay lúc anh đứng dậy, chợt nghe thấy Thẩm Thiên Việt nói khẽ: “Cảm ơn.”
Trong bóng tối, cả ba người đều ôm theo tâm sự của riêng mình.
Trần Bác Văn hiển nhiên là vẫn mải nghĩ ngợi về Giai Mẫn. Nghĩ được một hồi lại bắt đầu lan man sang chuyện khác. Nhớ tới tiếng cảm ơn nhỏ xíu của cậu trai đang nằm ở giường đối diện kia, chỉ mới tiếp xúc có nửa ngày thôi, mà Trần Bác Văn đã phải thừa nhận, cậu bé này đích thực đã mang lại cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Trong khi đó Lý Sí lại đang suy tư, về lần đầu tiên ngủ cùng phòng với một người đồng tính luyến ái thật sự, trước đây, mấy chữ ‘đồng tính luyến ái này, với hắn mà nói, chẳng qua là một từ ngữ xa lạ vốn chỉ tồn tại trên mặt giấy mà thôi, hoàn toàn chẳng mang một định nghĩa cụ thể nào cả.
Lý Sí thích phụ nữ, thậm chí có thể nói là mê mệt các chị em gái. Hắn đắm say trong những đường cong mềm mại của bọn họ, hay thứ mùi son phấn hoặc nồng nàn hoặc thanh tao của họ, chưa hết, còn có giọng nói của bọn họ, nét quyến rũ mỗi khi hờn dỗi của bọn họ, với một gã trai sở hữu diện mạo như hắn, mặc dù phải nhốt mình trong học viện cảnh sát, nhưng trước giờ lại chưa từng thiếu cơ hội cũng như kinh nghiệm hẹn hò với bọn con gái, hắn cũng đã có mấy năm kinh nghiệm yêu đương, trải qua mấy cuộc tình, cũng từng lên giường với vài ba cô nàng, hắn thích những trải nghiệm ấy, hắn hạnh phúc khi được lóc cóc theo sau làm cu li cho các cô, hắn thật tình nghĩ mãi cũng không thông là vì đâu mà trên đời này lại tồn tại hạng đàn ông không bị khuất phục trước sinh vật tuyệt mỹ diệu kỳ như đàn bà, mà lại đi thích những thằng cùng phái vừa thô kệch vừa có cấu tạo cơ thể chẳng khác gì mình như thế. Hắn cho rằng những người như vậy, nhất định sẽ có cái mã ngoài đặc trưng đến mức vừa nhìn là biết ngay, không tởm lợm, õng ẹo, thì cũng quái đản, biến thái thôi. Nhưng nào ngờ, cái đứa tên Thẩm Thiên Việt này, lại quả thật đã khiến hắn mụ mị cả đầu óc. Ngoại hình sạch sẽ, gọn gàng, cử chỉ nho nhã đúng mực, chẳng có tí ti nào là lẳng lơ cả, thậm chí nếu đem so với phần lớn đám bạn của hắn thì trông lại càng đàng hoàng chín chắn hơn, sự trái ngược hoàn toàn so với trong nhận thức của bản thân này, khiến cho các giác quan của hắn bỗng trở nên nhạy bén một cách khác thường. Hắn không hề nhận ra rằng, trên thực tế thì lòng hiếu kỳ dành cho Thẩm Thiên Việt đã làm hắn quên phéng đi một chuyện rằng cậu nhóc kia vốn dĩ chính là tội phạm mà hắn phải áp giải. Trong bóng đêm bủa vây, hắn có thể tinh tế nghe ra được hơi thở của Thẩm Thiên Việt, để rồi căng hai mắt ra mà chú ý đến nhất cử nhất động của người ta.
Tay trái của cậu bị còng lại, vì thế, cậu chỉ có thể nằm ngửa ra hoặc là nghiêng về bên trái, chứ không thể xoay sang phải được. Con người có đôi khi rất kì lạ, lúc ngủ sẽ đột ngột muốn xoay người sang hướng nào đó, bằng không, thế nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng, mà nếu hướng ấy càng không thể xoay họ lại càng muốn được xoay sang, làm như phải nằm đúng cái tư thế ấy thì mới ngủ được vậy. Lý Sí cũng từng trải qua trường hợp tương tự rồi, trong thời gian tham gia huấn luyện ở học viện cảnh sát, thường xuyên phải ngủ ngoài trời, vào những lúc đó, khi phải cuộn mình trong túi ngủ chật chội, nằm dưới nền đất cứng ngắc, hắn luôn sẽ cảm thấy trằn trọc, loay hoay mãi vẫn không tìm ra được kiểu nằm thoải mái.
Ấy vậy mà, có vẻ như Thẩm Thiên Việt chẳng chút bận tâm về điều này, cậu ta cứ nằm ngay đơ trong tư thế nghiêng bên trái như vậy suốt, trong bóng tối, hắn có thể thấy được tấm thân không chút động đậy của cậu, mỏng manh hao gầy. Hơi thở của cậu ngắn và nhanh, lại không đều, Lý Sí biết cậu vẫn chưa ngủ, thế nhưng, cậu đang suy nghĩ gì?
Thẩm Thiên Việt, cậu đang nghĩ suy điều gì?
Sớm tinh mơ hôm sau, ba người họ thức dậy.
Lý Sí tháo còng tay, ra hiệu cho Thẩm Thiên Việt mặc áo khoác vào. Lý Sí nhìn cậu mà lòng nghĩ: Thế quái nào mà thằng nhóc này sáng ra mặt mày không cần rửa cũng vẫn sạch sẽ được như thế?
Hắn liền nổi giận đùng đùng mà còng Thẩm Thiên Việt lên thành giường lại y như hôm qua, hắn cũng có để ý tới việc, cổ tay cậu đã sưng vù lên, ngay khi bẻ quặt cánh tay cậu ra sau, hắn thấy được Thẩm Thiên Việt khẽ bặm môi.
Chuyến này trở về, bọn họ không mua được vé tàu tốc hành, hiện tại chỉ mới đi được non nửa lộ trình.
Bên trong toa xe, giữa tiếng nhạc dặt dìu, cả ba người ngồi im không nói gì.
Có lẽ bởi vì đang là lúc sáng sớm, nên đài phát thanh không cho phát mấy ca khúc đang thịnh hành, cũng không phát sóng mấy tiết mục hài kịch này nọ, mà thay vào đó là một bản dương cầm chậm rãi đầy ưu sầu.
Lý Sí nghe được một lát, mới đứng dậy, làm vài động tác thể dục buổi sáng, nhân tiện hỏi thử: “Bài này tên gì vậy anh Trần? Giai điệu vừa hay, lại còn rất tao nhã.”
Trần Bác Văn cười đáp: “Cái đám sinh viên mới ra trường các cậu, giỏi nhất chính là hưởng thụ cuộc sống, thế mà còn không biết, thì làm sao mà tôi biết được?”
Lý Sí cũng bật cười theo anh ta: “Cũng thật là, miệng lẩm nhẩm theo suốt, nghe cũng thật quen tai, thế mà mãi vẫn không nhớ ra được tên của nó chứ.”
“Buồn chia ly.” – Thẩm Thiên Việt nói.
“Gì cơ?” – Lý Sí quay đầu lại nhìn cậu.
Thẩm Thiên Việt cười cười đáp: “Là khúc luyện tập số 3 của Chopin, tên là Buồn chia ly.” [*]
Lý Sí hầm hừ nói: “Hình như cậu cũng từng học lên tới đại học rồi nhỉ.”
Thẩm Thiên Việt gật đầu: “Đang học năm ba thì bị đuổi học.” – Nghe giọng điệu của cậu ta, cũng chẳng có vẻ gì là đặc biệt đau buồn cả.
Lý Sí lại hừ một tiếng: “Cậu nhìn lại cậu xem, đang yên đang lành, mắc cái gì cứ phải rẽ sang con đường này? Giờ này chắc cha mẹ cậu đang đau khổ tuyệt vọng lắm đó ha?”
Thẩm Thiên Việt lại đáp: “Bọn họ, đều đang ở nước ngoài.”
Lý Sí nói: “Ở nước ngoài thì sao nào? Cậu gây ra những chuyện như vầy, cho dù họ ở nơi xa xôi ấy cũng sẽ bị cậu làm nhục mặt thôi.”
Trần Bác Văn ngồi cạnh đấy khẽ hắng giọng.
Thẩm Thiên Việt làm như không nghe thấy lời Lý Sí, bất thình lình quay người đi, nhoài người về phía cửa sổ, cả khuôn mặt áp sát vào tấm kính cửa, hỏi: “Qua hết Trường Xuân, là sẽ đến Hồ Lô Đảo nhỉ?” – Hình như cũng không phải hỏi, mà trái lại giống như cậu đang độc thoại hơn – “Đó, là nơi mà anh Dĩ Thành đã đi lính, cũng là nơi anh ấy đã học lái xe.”
Lòng hiếu kỳ của Lý Sí bị những lời này của cậu làm cho trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Hắn đá đá vào chân cậu: “Này, dù gì cũng đang rảnh rỗi, thôi thì kể nghe thử chuyện của cậu xem.”
Trần Bác Văn nghiêm mặt trừng mắt nhìn Lý Sí, quả nhiên là tuổi trẻ nông nổi, hai ngày nay, cậu ta đã để lộ quá nhiều cảm xúc chân thật của bản thân, với một cảnh sát mà nói, thì đây là điều tối kỵ. Trần Bác Văn hồi tưởng lại lúc mình vừa được điều vào đội cảnh sát hình sự, đã từng phạm phải sai sót y hệt, cũng bởi cái tật xấu này, mà đến tận bây giờ anh vẫn chỉ là một tay sĩ quan quèn, mấy năm gần đây, anh đã sửa đổi rất nhiều, song, có những lỗi lầm, với một ai đó, như đã khắc ghi trong tim.
Ngờ đâu, cậu trai tên Thẩm Thiên Việt kia, lại từ tốn quay đầu lại, nghiêm túc cân nhắc một hồi, rồi bất thình lình ngước mặt lên nói: “Anh, thật sự muốn biết sao?”
- Hết chương 3-