Như thường lệ, Lý phủ mở tiệc tối, quan lại trong triều sẽ nườm nượp kéo đến.
Vào buổi chiều, sắc trời âm u, tuyết đổ dồn dập.
Ta đứng ở sân sau kiểm tra một lần, nha hoàn bẩm báo: “Phu nhân của Hữu thừa tướng đến.”
Hóa ra mẫu thân đã tới.
Ta mời mẫu thân ngồi xuống, tự tay dâng trà.
Sau khi hàn huyên, mẫu thân nói: “Việc trong triều, hạng nữ lưu như chúng ta vốn không nên nhiều lời. Hẳn con đã biết, phụ thân con làm đến chức quan cao nhất, vững vàng trong triều đình hơn mười năm không ngã chính là bởi một lòng muốn san sẻ ưu phiền với thánh thượng. Mà nay việc thánh thượng lo âu là triều thần kết bè kết cánh…”
Sau khi tiễn mẫu thân, ta gọi nha hoàn, căn dặn: “Ngươi ra cổng sau gọi mười đầy tớ, bảo họ đến các cửa hiệu lớn nổi tiếng trong thành để mua phẩm yên chi và phẩm tùng lam, nhớ phải mua loại tốt nhất, đi từng hàng một.”
Nha hoàn vô cùng sửng sốt: “Phu nhân, hồi đầu năm người mua còn chưa dùng hết, sao bây giờ đã muốn mua nữa?”
“Ngày ngày phu quân trang điểm vẽ lông mày cho ta, chàng nói đồ trong rương nữ trang của ta hầu hết đều không dùng được, cho nên phải mua mới để chàng tự pha chế.” Ta uyển chuyển cười đáp.
Sắc mặt nha hoàn chuyển từ ngạc nhiên sang ngượng ngùng, cuối cùng đỏ bừng mặt chạy ra.
Nàng ta là một nha đầu không biết suy nghĩ thâm sâu, nhất định sẽ giúp ta lan truyền ra ngoài.
Trước cửa phủ, ngựa xe như nước, đám quần thần tiền hô hậu ủng hết sức phô trương xa hoa, mỗi lần đến dạ yến đều xôn xao đường phố.
Phu quân đã hạ triều, hiện đang ở sảnh chính đầy khách khứa, chàng bận uống rượu tiếp khách, ứng phó không xuể.
Ta lấy một hộp yên chi bình thường chế từ hoa thục quỳ ra khỏi rương, ta rất thích màu sắc nhã nhặn của nó. Cầm một chiếc chén ngọc bích, nghiền yên chi, nhẹ nhàng xoa lên mặt, sắc mặt lập tức hồng hào thêm mấy phần.
Ta thay y phục mới, chỉnh trang lại búi tóc, đi đến sảnh chính gặp các phu nhân tiểu thư.
Thái thường[3] phu nhân cười nói: “Buổi chiều nghe nói Lý đại nhân ngày ngày trang điểm họa mi cho phu nhân, ta vốn không tin, nay nhìn thấy mỹ nhân nùng trang tố mạt,[4] thật sự phải tin tám chín phần.”
Mấy vị phu nhân khác nghe vậy giật mình không nhẹ, ta mỉm cười không đáp.
Lúc đi ngủ, khi ta lau lớp trang điểm, phu quân đứng phía sau hỏi: “Vì sao nàng làm vậy?”
Ta quay người nhìn chàng, “Thời xưa có Trương Sưởng họa mi, danh sĩ[5] phong lưu, phu quân không thích sao?”
Phu quân quả thực không vui, chàng nghe xong, sắc mặt trầm xuống, phất áo rời đi.
Đang nằm mộng gặp Chu Công, bỗng một người ôm ta, muốn cưỡng ép làm chuyện phòng the.
Ta dần dần tỉnh táo, trong bóng đêm, cặp mắt của phu quân ngập tràn tức giận. Chàng làm ta đau, ta giãy dụa muốn trốn.
Chân chưa chạm đất người đã ngã, mi tâm[6] của ta tê rần, không còn giữ được sự nghiêm trang của bậc phu nhân, ta òa khóc nức nở.
Một người nắm lấy tay ta, đỡ ta đứng lên, thắp nến.