Ngữ Âm ngồi ở dãy ghế chờ của sân bay Bangkok. Bỗng chuông điện thoại reo lên " max Bạch "
* max: là tên đặt cho một loài chó nào đó
Cô vừa nhấc máy bên đầu dây bên kia đã xả tức giận lên người cô
" Hoa Hồng! Em bị điên à? Vừa đến Bangkok đã gây loạn rồi "
" nhanh vậy sao? "
Cô ung dung trả lời rồi lại nở một nụ cười cười nhạo dáng vẻ của Lâm Bạch tức nhưng không làm gì được cô
" tên đó có tội tình gì với em. Em không nhẫn nhịn chút được sao"
" hắn ta cưỡng hiếp tôi "
Giọng của cô có chút oan ức nũng nịu khiến đầu dây bên kia xụi lơ không biết nói gì tiếp. Mất khoảng mấy giây sau Lâm Bạch mới hoàng hồn lại
" sao em không lột da hắn ra.."
"Em....em đúng là quá nhân từ mà "
Ngay cả hắn còn chưa được động vào cô mà đã cô người động chắc chắn hắn phải tức giận rồi.
"max Bạch anh cút đi"
Nói xong cô liền ngắt máy. Vừa cúp máy thì người của Lão Công đã gửi định vị của Giang Tấn cho cô. Cô khẽ nhướng mày
" rõ rắc rối "
Đông Nam Á khác hoàn toàn với chí tưởng tượng của Ngữ Âm thấy khuôn mặt của cô khi nhìn ra ngoài anh tài xế liền hỏi:
" cô gái cô là người nước ngoài tới đây sao? "
cô nhìn gương chiếu hậu gương mặt người đàn ông có vẻ hiền hậu
" phải "
Anh tài xế nhìn cô có chút xúc động
" con gái tôi cũng tầm tuổi cô nếu giờ nó mà ở đây thì cô với con bé có thể làm bạn rồi "
Ngữ Âm không nói chuyện cổ chỉ liếc nhìn hắn ta. Nhìn từ trên xuống không phải là người xấu nên cô cũng yên tâm được phần nào. Cô nhìn ra ngoài con đường lớn của thành phố Bangkok
Ngữ Âm năm nay 22 tuổi dáng vẻ của nói cô 18 tuổi thì người khác còn tin gương mặt sắc sảo cùng làn da trắng như tuyết thật khiến người ta mê mẩn. Ba cô là người Mỹ, mẹ là người Thái - năm cô 7 tuổi bị cha đuổi ra khỏi nhà không một lý do lưu lạc đầu đường xó chợ được Lão Công cứu đưa vào tổ chức mới có cô ngày hôm nay nghĩ lại thật nực cười ngay cả bố mẹ cũng vứt bỏ giờ cô cũng chỉ còn tổ chức là nơi gọi là nhà.Cô thật khinh bỉ sự giả tạo của họ khi vứt bỏ cô ở nơi đất khách quê người.Nghĩ đến đây cô chỉ biết ngượng cười.
Tại tầng 72- Tower LTI
Năm người đàn ông cùng với một người phụ nữ cúi rạp đầu không dám ngước đầu trước một người đàn ông đang ngắm nhìn cảnh quang thành phố Bangkok
" Lão Đại...."
" Lão Đại "
"Lão Đại "
Sáu người đồng thanh gọi người đàn ông đang đứng quay lưng với bọn họ. Ánh mắt có chút run sợ
" Biết đường quay về?"
Giọng nói đanh thép, lạnh lẽo xen lẫn quyền lực của người đàn ông khiến đám người có chút e sợ. Người đàn ông dần quay người lại dáng vẻ cao to cùng đôi chân dài khoảng m8 khiến người ở dưới hắn phải rùng mình.Hắn có màu da đồng rắn chắc khỏe mạnh nếu xét về thân thế thì không nói nếu hắn là người bình thường chắc chắn là chỗ dựa vững chắc cho nhiều chị em. Một tay che trời - xưng vương ở mảnh đất Đông Nam Á hắn là Lục Cảnh Thành kẻ máu lạnh không có tình người giết người như cỏ rác. Thuộc hạ của hắn sáu người còn lại lần lượt là Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Cảnh Tam, Cảnh Tứ,Cảnh Ngũ cô gái còn lại là Cảnh Kỳ. Bọn họ là bộ lục nổi tiếng tài năng xuất chúng, trai tài gái sắc theo nghĩa mà người ở Đông Nam Á kể về họ
" chúng tôi sơ ý để người chạy mất rồi.....lão đại "
" Đừng để tôi cảm thấy hối hận khi thu nhận các người "
Hắn trừng mắt nhìn 6 người đang cúi rạp đầu không dám ngẩng lên
" đã rõ "
Không để hắn nổi trận lôi đình sáu người liền dơ cẳng bỏ chạy
" Cảnh Kỳ đứng lại "
Cô gái với mái tóc đen cùng làn da nâu non bất giác quay đầu lại.Cảnh Kỳ có nét đẹp mỹ miều,duyên dáng mang đậm vẻ đẹp của người phụ nữ Đông Nam Á,đôi môi đỏ đang mấp máy không biết nói gì
" lão đại có gì căn dặn ạ "
Dù đã theo hắn từ năm hắn 15 tuổi nhưng so với năm tên kia cô vẫn còn ngắn ngủi hai tay cô đan vào nhau để giữ bình tĩnh. Quả thật hôm nay bọn họ đã làm hỏng kế hoạch lớn của hắn,hắn lại tìm cô chút giận thì thật là đáng sợ
" pha trà "
" vâng "
Hắn quay ngưới tiến tới bàn làm việc ngồi.Hai chân hắn vắt chéo dáng vẻ " coi trời bằng vung ". Đôi bàn tay thon dài châm điếu thuốc đưa vào miệng rồi rít một hơi nhè nhẹ
" nói tôi nghe sao lại để hắn chạy mất?"
Hai tay đang pha trà của Cảnh Kỳ run lên miệng lắp bắp không nói lên lời
" lão....đại..."
" không nói?"
Nghe được câu này Cảnh Kỳ như nghe thấy tiếng gọi của Diêm Vương cô vội vàng xua tay lấy lại bình tĩnh
" lão...đại Hôm nay tại vì tôi không để ý thiết bị liên lạc không nhận được thông báo của Cảnh Tam.....cậu ấy.....kh...ông nhận được chỉ dẫn mở đường bắt Tấn Nguyên.."
Nói xong cô quỳ rạp xuống đất hai tay run cầm cập lỗi này là do cô chỉ vì một phút lơ là làm hỏng cả kế hoạch hắn gây dựng 3 năm trời. Gương mặt hắn lạnh tanh ly trà cầm trên tay bị hắn trút giận mà vỡ nát.Cô cảm nhận được hắn đang rất tức giận
" lão đại....Cảnh Kỳ sai rồi.....Lão đại muốn Cảnh Kỳ làm gì Cảnh Kỳ làm hết.....Lão đại.. Xin ngài tha cho Ngũ Cảnh"
* Ngũ Cảnh: nói 5 người đàn ông..
Hắn quá quen với cảnh này rồi mỗi lần hắn kêu cô ở lại cũng chỉ vì muốn uống trà của cô để hạ hỏa
" Ra ngoài "
Hắn nổi cơn thịnh lộ khiến cô khẽ rùng mình.Bao nhiêu năm rồi bao nhiêu lần chứng kiến cảnh tức giận rồi nhưng cô vẫn run nhẹ người hai tay luôn nắm chặt vào nhau rồi mau chóng đi ra ngoài.