• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Aniie

************************

Này, đây là có chuyện gì?

Mình là người a! Như thế nào lại có cái đuôi?

Lăng Tử Tịch từ trong hồi ức thoát ra, nhìn cái đuôi sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ tới mình thật sự đã xuyên sách.

Đúng vậy, mình hiện tại đã trở thành Lăng Tử Tịch trong tiểu thuyết, là bộ dáng sau khi lớn lên của tiểu hài tử kia!

Nhưng làm thế nào để thu hồi cái đuôi nha?

Lăng Tử Tịch ngơ ngác, vừa mới còn cảm thấy Tiểu Tử Tịch sẽ không thu hồi cái đuôi là chuyện thực hảo, bây giờ lập tức liền đến phiên chính mình!

Cái đuôi này đến tột cùng là như thế nào mà lại xuất hiện a!

“Mau, mau trở về……” Lăng Tử Tịch khóc không ra nước mắt, thế nhưng trong lúc vô ý nói giống với lời của Tiểu Tử Tịch năm đó.

Nhưng là cái đuôi vẫn cứ xuất hiện ở bên ngoài, thậm chí theo tâm lí Lăng Tử Tịch mà dao động nhẹ nhàng quơ quơ.

Lăng Tử Tịch: “……”

Lăng Tử Tịch vắt hết não, tập trung tinh thần ở trong đầu muốn thu hồi cái đuôi, nhưng mà cái đuôi không có biến hóa gì dù chỉ một chút.

Dù sao cũng không thu trở lại được, Lăng Tử Tịch có chút tự sa ngã, quay đầu, hướng phía sau, vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào một chút lông xù xù to nhòn nhọn ở đuôi.

Mới vừa chạm vào, Lăng Tử Tịch liền như bị điện giật mà thu tay trở về, trên mặt dần dần nổi lên một chút ửng đỏ.

Ngơ ngác nhìn đầu ngón tay của mình,trên tay còn dư một chút mềm như bông, ấm áp, cảm xúc mềm mại.

Sờ......sờ rất sướng!

Lăng Tử Tịch nhịn không được, hai tay cầm đuôi to lên sờ, còn rất thuận tay.

Cảm xúc rất sướng ……

Nhưng mà…… Lăng Tử Tịch cảm thấy một cảm giác tê tê dại dại từ cái đuôi truyền tới.

Lăng Tử Tịch một bên tham luyến cảm xúc ở cái đuôi, một bên bị cảm giác này làm cho không biết làm sao, xin giúp đỡ hệ thống nói: “Uy, thứ này thu hồi như thế nào a!”

Lúc này, âm thanh gõ cửa vang lên, người tới cũng không có chờ Lăng Tử Tịch nói chuyện, liền đẩy cửa ra.

Chỉ thấy tới chính là một tiểu hài tử ước chừng bảy tuổi, tuy rằng ăn mặc mộc mạc, cũ nát giống Lăng Tử Tịch, nhưng có thể nhìn ra khí chất cùng tuấn lãng giữa mày của tiểu hài tử.

Tiểu hài tử vừa bước đến, hai người đều sửng sốt.

Tiếp theo Lăng Tử Tịch phục hồi lại tinh thần, luống cuống tay chân giấu cái đuôi, ý muốn đem cái đuôi nhét vào vạt áo.

Chỉ thấy tiểu hài tử đối với cái đuôi của Lăng Tử Tịch không biểu lộ sự kinh ngạc, nhướng mày: “Ngươi hết bệnh rồi?”

Tiếp theo tiểu hài tử đem một quyển sách ở trong tay bỏ vào phòng kệ sách, hướng Lăng Tử Tịch bước gần một bước: “Ngươi vừa rồi nói chuyện cùng ai?”

“Không…… Không có, ha ha ha……” Lăng Tử Tịch lập tức phản ứng lại, “Tiểu Ly, ngươi nghe nhầm.”

Tiểu hài tử tuổi tác ước chừng bảy tuổi, lại cùng nguyên chủ ở cùng một chỗ, như vậy ngựa quen đường cũ đẩy cửa tiến vào, hẳn là chính là đại nhi tử của nguyên chủ—— Bạch Tiểu Ly không thể nghi ngờ được!

Lăng Tử Tịch nghĩ như vậy, liền lại đem ký ức của nguyên chủ xem lại một lần, ân, xác thực bộ dáng Bạch Tiểu Ly.

Bạch Tiểu Ly sở dĩ đặt tên là Ly, chính là bởi vì năm đó Bạch Mặc Hành làm nguyên chủ mang thai, về sau liền đi, vừa đi chính là một năm, ở Vu Khư Tông tu luyện không trở về, nguyên chủ lúc ấy yêu Bạch Mặc Hành thắm thiết, lúc hài tử sinh ra liền rời đi, nguyên chủ thương tâm đến cực điểm, lấy tên Ly ý là "Chia ly".

Đương nhiên, ngầm có ý tứ là muốn Bạch Mặc Hành trở về.

Nguyên chủ sinh lão nhị cùng lão tam, lão nhị tên Bạch Tiểu Tri, lão tam tên p Bạch Tiểu Tư, là lấy từ một câu thơ “Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không”*, có thể thấy được tình cảm của nguyên chủ đối với Bạch Mặc Hành là thật.

Hai người sở dĩ sinh nhiều hài tử như vậy, cũng không phải do nguyên chủ hạ dược Bạch Mặc Hành như trong những lời truyền miệng của người khác, nguyên chủ đến Ngưng Châu còn chưa làm được, thì hạ dược Bạch Mặc Hành như thế nào được,quá buồn cười!

Là Bạch gia gia chủ hy vọng Bạch Mặc Hành có hậu đại, hạ cổ Lăng Tử Tịch cùng Bạch Mặc Hành! Trong thân thể Lăng Tử Tịch là tử cổ, trong thân thể Bạch Mặc Hành là mẫu cổ,cũng không biết Bạch gia chủ từ chỗ nào lấy được cổ trùng của ngoại vực, thế mà Bạch Mặc Hành cũng không thèm giải.

Cổ độc mỗi đêm trăng tròn phát tác một lần, Lăng Tử Tịch yêu cầu cùng Bạch Mặc Hành kết hợp mới có thể giảm bớt thống khổ, nếu không kết hợp, Lăng Tử Tịch chỉ có thể chịu đựng thống khổ qua đi, mà nếu trong vòng một năm mà không kết hợp, cổ độc trong cơ thể Lăng Tử Tịch liền phát tác mà chết.

Tuy rằng Bạch Mặc Hành cho rằng cổ độc này là Lăng Tử Tịch hạ, nhưng hắn đương nhiên sẽ không vô tâm tàn nhẫn đến mức làm Lăng Tử Tịch đi tìm chết, cho nên mỗi năm đều sẽ trở về cùng Lăng Tử Tịch kết hợp một lần, như vậy hai người mới có nhiều hài tử.

Nhưng mà, hài tử lại nhiều, Bạch Mặc Hành cũng không có cho nguyên chủ một ánh mắt, càng ngày nguyên chủ càng thấy vọng, thẳng đến khi hoài thai hài tử thứ tư, tâm đã như tro tàn, ngày ngày mơ màng hồ đồ.

Lăng Tử Tịch nhớ rõ, nguyên chủ đặt tên cho hài tử thứ tư là "Tịch", có tịch mịch chi ý, lại có tĩnh mịch chi ý*, là tâm ý đã nguôi lạnh.

Hơn nữa —— ba hài tử của Lăng Tử Tịch thế nhưng lại là nam chủ trong sách, hài tử thứ tư Bạch Tiểu Tịch lại là vai ác, bọn họ huynh đệ bất hoà ——

“Ngươi sinh bệnh, còn mang thai, như thế nào còn tùy ý xuống dưới đi lại?” Bạch Tiểu Ly nhíu nhíu mi, đánh vỡ suy nghĩ của Lăng Tử Tịch, nhìn thấu thủ đoạn của Lăng Tử Tịch, hướng mép giường đem hắn trở lại giường, làm Lăng Tử Tịch ở trên giường ngồi xuống, “Như thế nào lại không yêu quý thân thể của mình?!”

Nghe được lời nói của Bạch Tiểu Ly, tức khắc Lăng Tử Tịch giống như sét đánh ngang tai, hoài…… Mang thai?! Cái gì mang thai?!

Lăng Tử Tịch vội vàng nhìn qua ký ức của nguyên chủ, một lần nữa sét đánh ngang tai —— lúc này, đúng là thời điểm nguyên chủ hoài lão tứ được một tháng!

Ngọa tào! Bi thảm như vậy?! Xuyên qua liền mang thai, mang thai lại là vai ác?!

Bạch Tiểu Ly mang theo ánh mắt dò xét nhìn Lăng Tử Tịch, còn tưởng rằng Lăng Tử Tịch vẫn còn suy sụp: “Ngươi cứ luôn xuân thu buồn bã như vậy, nam nhân kia cũng sẽ không cho ngươi một tia thương hại.”

Lăng Tử Tịch biết Bạch Tiểu Ly đang nói chính là Bạch Mặc Hành, không biết sao, trong lòng tê rần.

Có lẽ là cảm tình của nguyên chủ nhiều ít có ảnh hưởng tới duyên cơ của chính mình đi.

Bạch Tiểu Ly nói phụ thân Bạch Mặc Hành kêu là “Nam nhân kia”, có thể thấy được Bạch Mặc Hành thật ra là một cái phụ thân không xứng chức a!

Hơn nữa, Bạch Tiểu Ly cũng không gọi mình là “Cha”, Lăng Tử Tịch suy nghĩ đến cốt truyện một chút, lúc này, tâm nguyên chủ đã dần dần nguôi lạnh, hơn nữa nhiều năm không có được sự yêu quý của Bạch Mặc Hành, cảm thấy sinh hoạt không thú vị, hài tử cũng không để ý, cuộc sống thật sự quá tiêu cực.

Bạch Tiểu Ly hẳn là cũng thất vọng đối với nguyên chủ rồi đi.

Tiếp theo, Bạch Tiểu Ly nhìn bộ dáng Lăng Tử Tich, nhíu nhíu mày: “Ngươi đã lớn như vậy, như thế nào còn giống Tư Nhi không khống chế được cái đuôi?”

Lăng Tử Tịch xấu hổ cười cười: “Ai, ai nói…… Ta chỉ là tạm thời……”

“Muốn thu hồi cái đuôi, đừng chỉ có nghĩ mỗi cái ý niệm này.” Bạch Tiểu Ly từ trên kệ sách tìm kiếm chính mình yêu cầu thư, “Nếu muốn ngươi là người bình thường, đừng để ý đến cái đuôi, tự nhiên sẽ thu hồi."

Bạch Tiểu Ly rút ra quyển sách bản thân cần,tiếp tục nhắc mãi: “Càng nghĩ tới nó, càng không thu quay về được, nói bao nhiêu lần……”

Bạch Tiểu Ly không hổ là lão đại, giống như tiểu đại nhân, bị đại nhi tử “Dạy bảo”, Lăng Tử Tịch lặng lẽ sờ sờ cái mũi, rất muốn nói một câu “Ta là cha ngươi!”, Bất quá ngẫm lại, lời nói có chút lúng túng.

Lăng Tử Tịch nỗ lực nghĩ chính mình là người thường, quả nhiên, cái đuôi chậm rãi biến mất.

“A, ha hả, Tiểu Ly, vẫn là ngươi có biện pháp.” Lăng Tử Tịch cười gượng khích lệ nói.

Ở trên địa cầu có một loại phương thức giáo dục được gọi là giáo dục khích lệ, khen khen đứa nhỏ này nhiều, hẳn là có thể chữa trị quan hệ cứng đờ một chút này một chút đi?!

Bạch Tiểu Ly kỳ quái liếc mắt nhìn Lăng Tử Tịch một cái, tiếp theo, từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, nhưng vốn dĩ muốn rời đi lại bước trở lại, ngồi ở cái bàn muốn mở ra quyển sách tu luyện, nghiêm túc xem nội dung bên trong.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, còn có một âm thanh khóc của hài tử vang lên.

Là tiếng khóc của lão nhị Bạch Tiểu Tri.

Hai người liếc nhau, vội vàng cùng nhau chạy ra ngoài.

“Ô ô…… Các ngươi làm gì…… Đem đồ ăn còn lại trả lại……” Chỉ thấy ở đó có tiểu hài tử năm tuổi, trên đùi chảy máu, xoa xoa nước mắt hướng ra phía ngoài kêu.

Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Ly ra tới liền nhìn thấy đất trồng rau trong viện đều bị đạp hư, mấy cái lá cải bị xé nát ném vào bùn, hoàn toàn không thể ăn được nữa.

Hai người chạy đến cửa, liền nhìn thấy một đám tiểu hài tử xách mấy cái lá cải, hướng Bạch Tiểu Tri làm mặt quỷ: "Hừ—— tiện nhân cùng với nhi tử của tiện nhân không xứng có ăn ——”

Đám hài tử này cũng là con cháu Bạch gia, thích nhất là khi dễ tiểu ngốc tử Bạch Tiểu Tri.

“Các ngươi đứng lại cho ta!” Lửa giận trong nháy mắt Lăng Tử Tịch liền tăng lên, là hài tử thì thế nào, là hài tử liền có thể tùy ý giẫm đạp đất trồng rau nhà người khác, tùy ý đả thương người sao?

Mấy tiểu hài tử kia tuy rằng kiêu ngạo, khinh thường Bạch Tiểu Tri là tiểu ngốc tử càng khinh thường Lăng Tử Tịch, nhưng Lăng Tử Tịch dù sao cũng là người lớn, nhóm tiểu hài tử liền có chút chột dạ, sôi nổi hướng đường nhỏ chạy muốn rời đi.

“Đứng lại!” Lăng Tử Tịch ngữ khí nghiêm khắc, “Chuyện ngày hôm nay, nhất định phải nói!”

Mấy tiểu hài tử bất động tại chỗ, chạy cũng không được ở lại cũng không xong.

Nếu Gia tộc đi tới, là phải vào tông sự đường giải thích. Tuy rằng bọn họ tin tưởng sẽ không ai sẽ giúp một nhà Lăng Tử Tịch, nhưng cái nơi đáng sợ kia, không ai muốn bước vào a!

Lúc này, một nữ tử mặc váy khắc hoa văn kim thúy, trên đầu mang hàm ti nguyệt quý xuất hiện ở trước mặt Lăng Tử Tịch: “Lăng Tử Tịch, bọn họ chỉ là hài tử mà thôi, ngươi lại so đo cùng hài tử? Cũng quá keo kiệt đi!”

“Nhưng đây là thức ăn còn sót lại của nhà chúng ta!” Má Bạch Tiểu Tri phồng lên nhìn như cái bánh bao, sốt ruột nói.

“Ngươi chỉ là một tiểu ngốc tử……”

“Hắn là cháu họ của ngươi.” Lăng Tử Tịch lạnh

nhạt đánh gãy lời nói của nữ nhân, vừa mới xem lại ký ức của nguyên chủ, Lăng Tử Tịch đã biết nữ nhân này chính là không ngừng tìm đến một nhà bọn họ, Bạch gia biểu tiểu thư Hạ Hầu Song, biểu muội Bạch Mặc Hành, “Đường đường Bạch gia biểu tiểu thư, vậy mà lại nói chuyện cùng cháu họ như vậy?”

“Ngươi……” Hạ Hầu Song không nghĩ tới Lăng Tử Tịch luôn luôn mềm yếu thế nhưng lại trở nên sắc bén, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, mở to hai mắt trừng Lăng Tử Tịch, “Lăng Tử Tịch, lá gan của ngươi cũng thật là lớn, ta sẽ bảo biểu ca hưu ngươi……”

“Nữ nhân thối, không được khi dễ cha ta!” Bạch Tiểu Tri nắm vạt áo Lăng Tử Tịch hướng Hạ Hầu Song nói.

“Ngươi nói ta là cái gì?" Mặt Hạ Hầu Song trở nên tím tái, cách đó không xa còn có mặt hài tử khác đang nhìn, Hạ Hầu Song trong cơn giận dữ, tay nắm chặt thành nắm tay.

“Hạ Hầu tiểu thư, Tri Nhi chỉ là tiểu hài tử, ngươi lại so đo cùng tiểu hài tử, cũng quá keo kiệt đi?” Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tri kéo đến phía sau, nhàn nhạt dùng lời nói của Hạ Hầu Song đáp lễ lại nàng.

“Lăng Tử Tịch……!” Hạ Hầu Song phẫn nộ đạt tới cực điểm, nhưng Lăng Tử Tịch là cố tình dùng lý do thoái thác vừa rồi của nàng, Hạ Hầu Song hoàn toàn không tìm thấy được chỗ nào để phản bác.

Nếu phản bác, còn không phải là nàng thừa nhận lời vừa rồi chính là sai, tự vả mặt hay sao?!

Lúc này ở một nơi xa còn có mặt hài khác đanh nhìn, còn có hạ nhân tới tìm hài tử Bạch gia, Hạ Hầu Song không có cách nào phát tác, mặt đều trở nên tái xanh, nàng phẫn nộ xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Lăng Tử Tịch, ngươi chờ đó cho ta……! Chờ biểu ca trở về……”

“Nga, vừa đúng lúc, ta cũng muốn chờ hắn trở về.” Lăng Tử Tịch lạnh lẽo nói.

Hạ Hầu Song cười lạnh một tiếng, mang theo một đống quý tử Bạch gia nghênh nganh mà rời đi.

Lăng Tử Tịch cúi đầu nhìn miệng vết thương trên đùi Bạch Tiểu Tri, máu chảy ra quần áo Bạch Tiểu Tri, còn dính một ít ở quần áo của mình.

Lăng Tử Tịch không rảnh lo chuyện khác, bế Bạch Tiểu Tri lên hướng vào phòng chạy, khi xem ký ức của nguyên chủ, Lăng Tử Tịch nhớ rõ, trong phòng có thuốc trị thương.

Những hài tử đó chẳng những đạp hư đất trồng rau còn sót lại của nhà bọn họ, còn đả thương Bạch Tiểu Tri, Lăng Tử Tịch cũng không muốn bỏ qua chuyện này dễ dành như vậy, nhưng mà viết thương của hài tử quan trọng hơn.

Bạch Tiểu Ly ở một bên nhìn Lăng Tử Tịch bày ra một loạt phản ứng, khuôn mặt lạnh lùng nhỏ lộ ra một sắc mặt kì dị.

Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tri ôm trên đùi, đem vạt áo hắn kéo lên, liền nhìn thấy miệng viết thương đang chảy máu.

Có chút đau lòng, cầm thuốc trị thương hướng miệng vết thương bôi vào, Bạch Tiểu Tri ôm cổ Lăng Tử Tịch, nhu nhu nói: “Cha, đau đau……”

Những hài tử đó cùng Hạ Hầu Song nói Bạch Tiểu Tri là tiểu ngốc tử, không phải không có nguyên do, trong nguyên tác, Bạch Tiểu Tri thật sự là hài tử ngốc, đầu óc có chút vấn đề, bởi vậy, không giống với Bạch Tiểu Ly, đối với nguyên chủ tâm trạng suy sút mà có ý kiến, mà là mặc kệ như thế nào cũng đều đặc biệt ỷ lại cha.

Lăng Tử Tịch lộ ra một nụ cười tươi, xoa xoa đầu Bạch Tiểu Tri: “Ngoan, Tri Nhi nhịn một chút được không?”

Bạch Tiểu Tri nhìn Lăng Tử Tịch ôn nhu cười, nhất thời bị hoa mắt, trên thế giới này không có người nào đẹp mắt hơn cha: “Hảo!”

Lúc này, trong viện đột nhiên phát ra một tiếng trầm đục và tiếng người từ cao ngã xuống.

Lăng Tử Tịch buông Bạch Tiểu Tri ra, cùng Bạch Tiểu Ly đi ra cửa xem, lại phát hiện một thiếu niên mặc quần áo vàng nhạt ngã xuống ở trong đất trồng rau đã bị đạp hư, rõ ràng là từ trên tường rơi xuống.

Chỉ thấy cả người thiếu niên toàn là máu, hình như

là bị trọng thương.

“Nhiệm vụ phụ mở ra, cứu vớt thiếu niên này, phần thưởng 50 điểm tích phân.” Hệ thống âm thanh bình tĩnh nói.

*******************************

Aniie: thấy hay thì vote cho truyện nha <3

1 thông báo nhỏ: chuyện là mình lỡ tay ấn bậy ấn bạ xóa hết các phần đã edit ở chương 4 nên là chương 4 sẽ ra vào khoảng ngày 15-16 nha:"(

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK