Thích Thiếu Thương một bên lau khô tóc, một bên mở quạt gió trong phòng tắm. Nhìn chính mình trong tấm gương phủ đầy sương mờ, không khỏi ai thán, cơ hội vô cùng tốt đến tay rồi mà lại để vuột mất a…
Vốn tính toán hôm nay thừa dịp không khí tốt như vậy, sẽ cùng Tích Triều “uyên uyên dục” rồi thưởng thức bữa tiệc lớn mỹ vị…
Một đêm cỡ nào tuyệt vời a! Đáng tiếc… Người định lại không bằng trời định.
Thích Thiếu Thương đã xuất ra cả một thân công phu, liên tục hống, đeo bám, lừa gạt, lại hôn Tích Triều đến ỡm ờ ý loạn tình mê, lôi kéo được đến cửa phòng tắm, mắt thấy chắc chắn sẽ thành công đá văng cửa phòng tắm, chính thức bắt đầu hưởng dụng hết sức mình, thì tiếng chuông cửa giết người lại vang lên!
Hơn nữa lại còn vang liên tiếp không ngừng, đến mức khiến người ta muốn bỏ qua cũng khó.
Thích Thiếu Thương cực kỳ không tình nguyện buông người trong lòng ngực ra, khẽ hôn hôn hai má cậu, cười nói, “Lập tức quay lại, chờ anh!”
Lòng như lửa đốt đi ra mở cửa, ai ngờ lại là có người tìm nhầm nhà…
Và sau đó, Thích Thiếu Thương lại ngồi đối mặt với cửa phòng tắm đóng chặt, nghe tiếng nước bên trong ào ào chảy, tiếp tục trình diễn cái tiết mục khóc không ra nước mắt kia…
Chờ hơi nước bên trong toàn bộ tan đi, Thích Thiếu Thương tiện tay bỏ khăn mặt, tắt đèn, tắt quạt. Đi ra ngoài, anh nhìn thấy Cố Tích Triều đang dựa vào đầu giường đọc sách. Ánh đèn đầu giường nhu hòa tỏa ra một vầng sáng ấm áp, chiếu sáng vùng cổ áo ngủ để ngỏ của người đang nằm đó.
Thích Thiếu Thương cọ cọ đi qua, nằm xuống bên người Cố Tích Triều, “Tích Triều, trong tai anh hình như có nước, giúp anh nhìn xem!”
Cố Tích Triều buông sách, đứng dậy định đi ra hộp thuốc lấy vài thứ, lại bị giữ chặt, “Không cần, đào đào là được rồi”, nói xong liền cực kỳ tự nhiên nằm trên đùi Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều kéo đèn bàn lại gần một chút, mở tủ đầu giường lấy đồ, hỏi, “Bên nào?”
“Anh cũng không biết”, Thích Thiếu Thương được một tấc lại muốn tiến một thước, xoay sang bên trái, đưa lưng về phía cậu, “Em xem bên này trước đi!”
Nhẹ nhàng đào đào, rất tất nhiên là cái gì cũng đều không có.
Thích Thiếu Thương xoay người, hướng mặt về phía cậu, “Đổi bên này!”, nâng tay trái lên, lại rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng Cố Tích Triều, mặt thì liên tục hướng đùi cậu cọ cọ.
Bên này cũng hoàn toàn bình thường.
“Không có việc gì còn không đứng dậy”.
Cố Tích Triều đem đồ thả về chỗ cũ.
Thích Thiếu Thương đổi tư thế, động động hai tay, chậm rãi vuốt ve thắt lưng người trong ngực, cảm thụ xúc cảm trơn nhẵn trên bàn tay kia. Đầu cũng dựa vào càng gần, nhẹ nhàng cắn mở nút thắt vạt áo ngủ, liếm liếm da thịt ấm áp bên trong, lại ở rốn cậu mút thật mạnh, mơ hồ nói không rõ ràng, “Tích Triều, anh đói bụng!”
Mỹ nhân trong ngực, ánh sáng mờ ảo, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hết thảy đều thuận lý thành chương…
Cố tình vào thời khắc cảm tính như thế lại vang lên một âm thanh sát phong cảnh — Thích Thiếu Thương đích xác đói bụng…
Cố Tích Triều nắm lấy tai của người vẫn không an phận kia, nhu rồi nhu, cười nói, “Đói bụng? Em đi nấu vài thứ ăn vậy!”, đứng dậy, đi ra phòng bếp.
Ai, quên đi… Có thể thưởng thức tay nghề của Tích Triều cũng rất tốt, dù sao ăn no mới có khí lực, không phải sao?
Dù sao, đêm còn rất dài…
Thích Thiếu Thương theo vào bếp, giữ chặt lấy Cố Tích Triều đang chuẩn bị gạo, “Không cần vội, trong tủ lạnh còn có bánh bột lọc (TD: tiểu niên cao, ta không biết chính xác nó là gì nữa =. =) mà, hâm nóng lại một chút là có thể ăn rồi”.
Cố Tích Triều đeo tạp dề, nói, “Kia, làm canh trứng đi!”
Thích Thiếu Thương đem bánh bột lọc để vào lò vi sóng, điều chỉnh thời gian, tựa vào một bên nhìn người đang bận rộn. Đèn lớn của phòng bếp không bật, chỉ dựa vào ánh sáng của ngọn đèn da cam nhỏ, chiếu sáng căn phòng ấm áp, hòa thuận vui vẻ.
Cố Tích Triều cho nước vào nồi đun, tiếp theo xắt một quả cà chua, rồi lấy một quả trứng gà đánh vào bát, đưa cho Thích Thiếu Thương đang đứng đó đánh trứng, sau đó lấy rau thơm rửa sạch thái nhỏ.
“Đinh” một tiếng, lò vi sóng hoàn thành công việc. Thích Thiếu Thương lấy bánh ra từ từ ăn.
Bánh bột lọc này hương vị vô cùng tốt, nhân đậu bên trong không ngọt không ngấy, vị ngọt nhu nhuyễn này vẫn là hương vị Thích Thiếu Thương yêu nhất. Bất quá dù sao cũng là bánh gạo nếp, không lớn nhưng ăn hai cái cũng cảm thấy no rồi.
Nước vừa sôi, cà chua cũng được cho vào nồi. Thích Thiếu Thương tiện tay cầm một quả táo trên đĩa trái cây lên ăn, ánh mắt thủy chung vẫn không rời bóng người được vây trong ánh đèn ấm áp kia. Hai người đều không nói gì, trong phòng thực im lặng, chỉ có những âm thanh thật nhỏ của đồ làm bếp va chạm vào nhau. Anh vẫn chăm chú nhìn, nhìn người nọ còn đang thật sự bắt tay vào nấu canh, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, dùng ánh mắt ý bảo, “Sắp được rồi!”
Trứng gà được bỏ vào nồi, khuấy lên một chút, rồi bỏ gia vị, thêm một chút dầu vừng, rồi rau thơm. Cố Tích Triều giảm nhỏ lửa, múc ra một muỗng nhỏ, thổi thổi, cười cười với Thích Thiếu Thương, nói, “Lại đây nếm thử chút!”
Thích Thiếu Thương nhìn khuôn mặt tươi cười như tỏa ra vầng sáng nhu hòa, ấm áp kia, cảm giác trong lòng có cái gì đó tràn đầy, hoàn toàn tràn đầy. Anh đi qua, nhận lấy đưa lên miệng nếm.
Tay nghề của Tích Triều quả nhiên không thể bắt bẻ được chút gì mà!
Giương mắt nhìn người nọ đang nhìn anh ngầm chờ mong, mang theo một mạt mỉm cười, trong sáng như ngọc, lấp lánh sắc màu (TD: í bb là nụ cười của mn lấp lánh sắc màu ấy ạ ^^). Tà ác chi tâm không khỏi đột nhiên nổi lên, Thích Thiếu Thương xoa xoa đôi mày.
“Thế nào? Nhạt? Hay quá mặn?”
Thấy Thích Thiếu Thương không nói lời nào, Cố Tích Triều lại múc một hơi thổi thổi, định chính mình xem thử. Tay lại bị cầm lấy, chậm rãi đưa đến miệng người bên cạnh.
Thích Thiếu Thương ngậm vào trong miệng, bỏ thìa xuống, một tay đem người kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn.
Nụ hôn chấm dứt, Thích Thiếu Thương thoáng lui về sau một chút, nhưng vẫn dán chặt lấy môi người nọ, thấp giọng nói, “Anh thích nếm như vậy hơn…” Liếm liếm đôi môi đã đỏ bừng của người kia, tiến lại gần sát, từng bước làm sâu thêm nụ hôn này. Tay cũng bắt đầu tham nhập vào bên trong vạt áo ngủ của người trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, nhắn giùm tâm tình của mình (TD: tâm tình lưu manh thì có =”=).
Dán vào càng lúc càng chặt chẽ, động tác cũng càng ngày càng kịch liệt.
Cố Tích Triều thật vất vả có được chút tự do giữa nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận, mở miệng thì thào, “Lửa… còn chưa có tắt…”
Thích Thiếu Thương hạ một cánh tay xuống tắt bếp, lại tiếp tục hôn người yêu không chuyên tâm trong lòng.
…
…
…
Ngày hôm sau, khi Cố Tích Triều tỉnh lại, Thích Thiếu Thương đã đi làm, mà chính cậu lại “bị ép” nằm trên giường một ngày…
Về phần nồi canh kia, theo sủng vật mèo nhỏ Bánh Bao trong nhà quan sát, trong một buổi sáng chủ nhân Thích Thiếu Thương của mình cảm thấy mỹ mãn uống ngay một bát canh lớn, lại mang theo một bát xuất môn, chính mình meo meo meo meo kêu muốn uống một chút thôi cũng không chịu cho.
Kết luận là: Canh để qua đêm uống vẫn phi thường tốt như cũ.