Vừa ngồi xuống, Tống Trầm liền gắp cho Tống Uyển một miếng sườn chua ngọt.
"Uyển Uyển, hôm này sườn chua ngọt rất ngon. Em ăn thử đi."
Tống Uyển sẵng giọng nói:
"Anh. Hoan Hoan còn đang nhìn."
Nghĩ đến tôi, Tống Trầm trong mắt hiện lên một tia không vui nhưng trên mặt lại dịu dàng nở nụ cười với tôi:
"Hoan Hoan, anh cùng Tống Uyển là anh em. Anh gắp cho em ấy ăn một miếng không sao đúng không."
Tôi nhún nhún vai:
"Hai người cứ tự nhiên."
Vì thế, hai người này bắt đầu không coi ai ra gì mà (show) biểu diễn ân ái.
Anh đút em ăn một miếng, em lau cho anh vết nước tương trên khóe miệng, đúng là coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn.
Đây là coi tôi như một mắt xích trong trò chơi của họ mà.
Tôi cụp mắt xuống, thân phận anh em này của họ thật dễ dùng.
Người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy tình cảm của hai anh em nhà này thật tốt. Tuyệt đối sẽ không cảm thấy hai người bọn họ đang yêu đương.
Một lát sau, Tống Trầm cuối cùng cũng nhớ tới anh ta đang bị ràng buộc bởi hệ thống chó liếm. Anh ta còn cần liếm tôi, để Tống Uyển gia tăng vận may.
Anh ta giống như bố thí, gắp cho tôi một miếng sườn:
"Hoan Hoan, hôm này đầu bếp căn tin làm sườn rất ngon, em cũng nếm thử đi."
Tôi ghét bỏ đem ném sườn trở lại đĩa của Tống Trầm: "Tôi không ăn."
Âm thanh tuyệt vời của hệ thống nhắc nhở anh ta một lần nữa lại vang lên.
[Cảnh cáo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận may cho nữ thần của ký chủ đang giảm xuống.]
Tống Uyển sắc mặt trắng bệch:
"Hoan Hoan, chắc cậu thấy anh trai gắp sườn cho tớ ăn, mà trong lòng cảm thấy không thoải mái phải không. Tớ là em gái của anh ấy mà. Ở trong lòng anh trai tớ, người anh ấy yêu nhất chính là cậu, cậu không cần suy nghĩ lung tung."
Đại khái là nghĩ đến vận may của mình vừa bị mất đi, mắt Tống Uyển càng nhiều nước mắt.
Bạn học nam bên cạnh bàn nhìn thấy bộ dáng nức nở muốn khóc Tống Uyển, vỗ mạnh vào bàn:
"Hứa Hoan, cậu thật quá đáng. Tống Trầm cùng Tống Uyển là anh em ruột. Làm sao cậu lại ghen tỵ với tình cảm anh em của hai người bọn họ."
Nam sinh này tên là Quách An, cậu ta là đầu gấu trong trường. Cũng là một trong rất nhiều người theo đuổi Tống Uyển.
Kiếp trước, Tống Trầm vì vận may của tống Uyển, nên nói chuyện yêu đương cùng với tôi.
Tống Uyển tuy rằng ủng hộ, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Không ít lần khiến Quách An đi làm khó tôi.
Mà khi tôi bị khi dễ, Tống Trầm luôn xuất hiện vừa đúng lúc. Điều này khiến cho tôi càng thích hắn hơn.
Tôi nhướng mày:
"Ai nói tôi ghen tỵ. Không phải ai cũng thích ăn nước miếng của Tống Trầm. Rất ghê tởm!"
Tống Trầm dùng đũa hắn ăn cơm, gắp thức ăn cho tôi.
Càng đừng nói, Tống Trầm còn lấy đũa này đút cho Tống Uyển ăn.
Điều này có nghĩa là, nếu tôi ăn miếng sườn này, gián tiếp ăn nước bọt của hai người đó. Nghĩ đến đó thôi đã buồn nôn!
Mà Tống Uyển vừa mới ăn nước miếng của Tống Trầm, thần sắc có chút xấu hổ.
"Tống Trầm gắp thức ăn cho cậu đã rất tốt rồi. Sao cậu còn dám lấy ba chọn bốn?"
Tôi mỉm cười:
"Anh ấy gắp thức ăn cho tôi. Tôi thích ăn hay không ăn, liên quan rắm gì đến cậu hả. Tống Trầm người ta còn không nói cái gì, chỉ có cậu lên tiếng, ép buộc người khác không dứt."
Tôi quay ra hỏi Tống Trầm: "Em không ăn đồ ăn anh gắp. Anh sẽ để ý sao?"
Tống Trầm lắc đầu: "Không ngại."
Tôi liếc mắt nhìn hai anh em Tống gia một cái:
"Cho nên, hai người một người là bạn trai của tôi, một người là bạn tốt của tôi. Nhìn thấy tôi bị một con chó điên cắn, đến rắm cũng không thả ra một cái?"
Có còn tự mình nhớ đến thân phận liếm chó hay không!
Hai người chần chờ trong chớp mắt, rất nhanh đã có quyết định.
Tống Trầm quát lớn với Quách An:
"Bạn học Quách, đây là chuyện giữa tôi và Hoan Hoan. Cậu cũng không cần xen vào việc của người khác."
Tống Uyển cũng nói:
"Quách An, tớ biết cậu là vì tốt cho tớ. Nhưng Hoan Hoan không hề có ác ý đối với chúng tớ. Làm sao cậu có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hoan Hoan. Cậu nói xin lỗi Hoan Hoan đi."
Quách An vẻ mặt như bị tổn thương:
"Em cũng cảm thấy ông đây đang xen vào việc riêng của các người?"
Tống Uyển mím chặt môi, không nói gì.
Sắc mặt Quách An trở nên xanh mét, bỏ lại một câu xin lỗi với tôi, rồi vội vàng rời đi.
Tống Uyển mất đi vận may và con chó liếm trung thành của cô ta. Tống Trầm lại bị tôi cự tuyệt hai lần, tiếp nhận trừng phạt từ hệ thống. Sắc mặt hai người đều không dễ nhìn lắm.
Chỉ có tôi, ăn rất ngon lành.
Ăn được một nửa, tôi cố tình hỏi hai người đang chậm chạp không động đũa:
"Sao hai người không ăn, là vì không thích hả?"
Hai người vội vàng nặn ra một nụ cười:
"Thích."
Nhìn vẻ mặt như quả bóng xì hơi của bọn họ, tôi lại sung sướng ăn thêm một bát cơm lớn.
Thật là một bữa ăn ngon!