Rảo bước chân thật nhẹ, thật thoải mái, nó hít căng đầy buồng phổi cái không khí trong lành, thoáng đãng mà nó luôn khao khát.
"Soạt"
Nó quay về hướng phát ra tiếng động và rồi, nó nhìn thấy một cái cảnh mà nó không bao giờ muốn thấy cả: một đôi nam nữ đang rất tình cảm trong góc tường
mà không cần quan tâm tới ai khác.
Như thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, nam sinh kia quay lại, nhìn thẳng vào nó.
Đó là một anh chàng đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp không kém gì anh cả.
Nó không thích cái nhìn chăm chăm vào nó của chàng trai lạ lẫm kia.
Nó vội quay lưng bỏ đi mà không nhìn thấy nụ cười bí hiểm đầy ẩn ý của cậu ta.
-----------------------------------------------------
Gã bỗng thấy hứng thú khi thấy một người thiếu nữ có vẻ ngoài hiếm gặp như vậy:
lạnh lùng,bí hiểm
Gã cười khì một tiếng mà không nhận thấy cô gái kia đang kéo tay áo gã.
-Anh Jella.
-Thôi, tôi hết hứng thú rồi, tạm biệt nhé.- Gã nói đùng mấy từ rồi đi về
hướng nó vừa đi, bỏ quên tiếng gọi của cô gái kia.
------------------------------------------------------
Nó đứng dưới một tán cây rậm rạp, ngắm nhìn những đám mây cứ lượn lờ trên bầu trời kia.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
-Này.- Nó giật mình quay lại. Là gã.
Nó bước lùi lại như gã đã nhanh chóng vòng tay sang eo nó, đẩy nó sát vào gã.
-Buông tôi ra.- Gương mặt nó vẫn lạnh tanh.
-Cô có vẻ không có gì ngại khi thấy cảnh đó nhỉ. Hay là cô quá quen rồi?- Gã ỡm ờ.
- Trông cô không giống thế. Hay là...cô bị vô cảm?- Gã cúi sát mặt xuống nhưng gương mặt nó cũng chẳng thay đổi gì cả.
-Tránh ra.- Nó yêu cầu.
-Cô báo hại tôi mất hết hứng thú mà giờ lại đòi đi dễ dàng thế sao?
- Gã cười trong cổ họng.
Gã cúi xuống gần hơn, hôn nhẹ lên môi nó. Nó không tài nào cử động được khi mà
gã cứ giữ chặt nó như thế, chỉ có thể giãy giụa được được một chút.Gã mỉm cười thích thú rồi cúi xuống hôn nó lại một lần nữa, lần này lâu hơn và mạnh bạo hơn. Chết tiệt! Ai cũng được, làm ơn cứu nó với! Nó liếc mắt nhìn về phía thư viện, nửa mong anh sẽ thấy mà cứu nó, nửa mong anh đừng thấy vì nếu thấy thể nào anh cũng sẽ rất tức giận.
Nhưng nó không muốn tiếp tục cái nụ hôn ép buộc này nữa. Thật kinh tởm!!!
-Buông ra!- Tiếng ai đó vang lên ngăn chặn cái hành động khủng khiếp của gã. Là hắn.
-Gì chứ? Đang vui mà.- Gã buông nó ra, đưa hai tay lên tỏ vẻ thản nhiên.
-Thẳng điên.- Hắn rủa.
-Đừng nói thế chứ, các fan nữ của tôi sẽ buồn lắm đấy.
-Tao mặc xác mày là idol kiểu gì nhưng đừng có động vào Lucy.- Hắn chỉ vào nó.
-Hóa ra cô tên Lucy à?- Gã nhìn nó. Nó đang dùng một tay che miệng lại,ánh mắt đầy hoảng sợ, mặt đỏ ửng cả lên- Ô, hóa ra cô không phải vô cảm mà là quá ngây thơ thôi đấy.- Hắn bật cười khanh khách.
Nó vội vàng đứng dậy rồi vụt chạy,
dù cho tiếng cười của gã còn bám theo nó dai dẳng ở phía sau.
----------------------------------------------------------------
-Sao nào?- Gã quay lại nhìn hắn, gương mặt vẫn nở nụ cười.
-Mày thử động vào cô ấy thì đứng trách tao.- Hắn nhìn theo nó đang chạy về phía thư viện,trong lòng thoáng buồn rồi đi mất. Hắn chỉ hận một nỗi chưa đấm được gã cho bõ tức.
Cả bãi cỏ rộng giờ chỉ còn gã, một mình đứng cười.
-Rốt cuộc cô gái đó là ai vậy chứ?- Gã vừa cười vừa nói, trong đầu suy tính một điều gì đó.
Đương nhiên, trước nay gã đều thích chinh phục, thứ càng khó thì hắn càng khoái.
Giờ lại gặp một cô gái có vẻ đẹp như thế, lại còn rất ngây thơ nữa chứ,gã đâu ngu ngốc bỏ qua, gã không điên.
----------------------------------------------------------------
Nó chạy vội trong thư viện, tiếng chân nó gây ồn ào tới nỗi cô thủ thư cũng phải nhắc nhở.
Nhưng ngạc nhiên hơn cả là lần đầu tiên cô thấy nó chạy vội vàng như thế,
cứ như có tại họa khủng khiếp lắm vậy, chắc hẳn còn khủng khiếp hơn ngày tận thế mất.
Nó tìm anh, nó cần anh lúc này để che chở bảo vệ nó.
Nó không cần biết anh đối xử với nó lạnh lùng, tàn nhẫn như thế nào nhưng nó cần anh, thế là đủ.
Anh. Anh kia rồi. Anh đang nhìn nó với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Nó không suy nghĩ gì cả, chỉ chạy ùa tới bên anh, ngồi bên anh và mỉm cười.
Ít ra lúc này nó có thể yên tâm, yên tâm rằng nó hoàn toàn an toàn,
yên tâm rằng tên kia sẽ không thể chạm vào nó, yên tâm vì tin chắc
anh sẽ giúp nó tránh xa kẻ mà nó không bao giờ muốn gặp.
-------------------------------------------------------------_Em ra xe trước đi.- Anh ôn tồn nói khi thấy nó vẫn giữ nguyên thái độ kì lạ từ trưa,
cứ như thể nó đã gặp ma vậy. Nó không nghe lời anh, hai tay vẫn ôm chặt tới nỗi
tay áo sơ mi của anh nhăn nhúm lại.- Đừng cãi lời tôi, cô bé à.
- Anh xoa đầu nó một tẹo rồi đẩy nó vào trong xe.
-Anh đi đâu vậy?- Nó chụp ngay lấy tay anh khi thấy anh không định vào xe.
-Tôi có chút việc.- Anh nhẹ gỡ từng ngón tay nó ra, cầm chặt chúng một chút rồi thả ra.
Khi thấy anh đã đi khuất, nó mới quay lại ngồi bình thường.
Hôm nay anh cử xử hơi khác lạ, dịu dàng hơn, quan tâm hơn với nó.
"Cốc...cốc..." Có tiếng gõ cửa ô tô.
Nó với tay hạ cửa kính xuống.
Là gã, nụ cười vẫn nở trên môi.
Gương mặt nó hoàn toàn biến sắc, vội vàng cho kéo cửa kính lên nhưng không kịp,
gã đã nắm chặt lấy bàn tay nó.
-Buông ra.- Nó nói, cố giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn của gã.- Chú Macao,giúp cháu.- Nó cầu cứu chú tài xế.
-Phiền cậu buông tay ra.- Tài xế Macao đã quay lại nhìn từ lúc nãy nhưng gã vẫn không nghe,tay như nắm chặt hơn.
-Buông ra.- Nó lặp lại lần nữa.- Anh điên à?
-Phải, tôi đang điên lên vì em đây.- Gã cười.
-Cậu bỏ tay ra ngay, tôi không muốn phải dùng vũ lực đâu.- Tài xế Macao nói.
-Không phải chuyện của ông.- Gã đáp trả lời đe dọa bằng thái độ vô tâm.
-Được rồi.- Nó thở dài.- Anh buông tôi ra đi, tôi nói anh nghe cái này.- Nó nói, giọng bí ẩn.
-Được thôi.- Gã cười tít mắt, thả tay nó ra. Nó ngồi sát lại cửa xe,đôi môi nở nụ cười giá băng nhưng phải thừa nhận là vẫn rất đẹp.
Nụ cười đó bỗng khiến gã xao xuyến, tim đập một cái "thịch".- Em muốn nói gì?- Gã cúi đầu xuống sao cho gương mặt hai đứa gần bằng nhau, cố giữ bình tĩnh trước nụ cười kia.
Nó không ngần ngại, vung tay tát thẳng vào mặt gã, rồi ngay lập tức nhấn nút kéo cửa kính lên.
Gã đứng hình.
1 giây...
2 giây...
3 giây...
-Ha ha ha ha...- Gã cười, cười sằng sặc. Lần đầu tiên có đứa con gái làm thế với gã.
Tát gã đấy nhá? Ban đầu gã chỉ tính giỡn thôi, ai ngờ đâu lại thú vị thế này chứ.
Không ngờ cái cô bé nhỏ bé này mà cũng mạnh mẽ ra phết.
Gã gõ vào cửa kính mấy lần, thu hút sự chú ý của nó. Gửi cho nó nụ hôn gió, gã bỏ đi mất.
-Chú Macao này.
-Vâng, thưa cô.
-Chú đừng nói với anh ấy nhé.
-Tôi nghĩ là nên nói cho cậu chủ biết thì tốt hơn.
-Cháu xin chú đấy, nếu cần cháu sẽ tự nói nhưng tạm thời chú đừng nói về việc này với anh ấy nhé.
Tài xế Macao suy nghĩ một chút rồi nói:
-Được rồi, tôi hiểu, thưa cô.
-Cảm ơn chú.-----------------------------------------------------------Chuyện gì thế này? Cậu chủ thiếu gia lại hạ cố đi tìm tôi sao?- Hắn nói mỉa mai.
-Trưa nay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
-Sao lại hỏi tôi?
-Trưa nay, tôi đã thấy cậu ở bãi cỏ. Cho tôi biết đi, đã có chuyện gì hả?
-Tự đi mà hỏi cô ấy.
-Vì tôi biết cô ấy không muốn nhớ lại nên mới không hỏi.
-Sao tử tế thế?- Hắn đứng tựa vào tường, khoanh hai tay lại một cách thoải mái.
- Tôi nghĩ anh có nhiều cách để buộc cô ấy nói cơ mà, như cách anh bắt cô ấy tránh né tôi đấy.
-Đó là hai chuyện khác nhau.
-Nhưng lòng ích kỉ của anh thì chỉ một thôi.- Hắn nói.
-Nếu cậu không muốn nói tôi cũng chẳng ép. Vậy đi.- Anh nhún vai.
-Tôi khuyên anh một câu nhé.
-Gì?
-An rất thu hút người khác đấy, dù cô ấy có lạnh lùng hay tiếp xúc với bất kì ai
thì thật sự, cô ấy rất quyến rũ.
-Điều đó không cần cậu nói tôi cũng biết.-------------------------------------------------------------Em mặc bộ váy tôi đã sai người mang tới phòng đi.- Anh ngồi im lặng cho tới khi
xe chuyển bánh vào sân biệt thự rộng rãi.
-Có chuyện gì sao?
-Tối nay em sẽ đi dự tiệc với tôi.
-Tiệc?
-Phải, tiệc mừng công ty Drangeeel.
-Drangeel?
-Một công ty quản lí nổi tiếng trong giới showbiz, sắp tới công ty tôi sẽ hợp tác với họ,
tôi cần em đi theo.
-Tại sao?
-Em là vợ tôi.- Anh trả lời gọn lọn.
-Vâng.- Nó gật.
Nó nhìn vào gương, không dám tin đây là nó sau 3 tiếng lại thay đổi đến thế.
Mái tóc đen được uốn xoăn bồng bềnh, tô điểm gương mặt với đôi môi màu đào,
váy màu trắng dài quá đầu gối bồng bềnh, trang sức đính kim cương lấp lánh.
-Được lắm.- Anh nói.
Nó nhìn anh. Hôm nay anh mặc bộ vét màu trắng tinh khôi. Trông anh thật lịch lãm.
-Đi nào.- Anh cầm tay nó kéo đi nhưng đôi giày cao gót khiến nó thấy vướng.
- Được rồi.- Anh thở dài rồi bế nó lên.
-Ơ, em tự đi được mà.
-Yên nào, tôi không muốn bị trễ giờ, em hiểu không?
-Vâng.
Địa điểm tổ chức là một khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Drangeel,
tập đoàn của gia đình anh. Nó biết gia thế nhà anh giàu có, quyền lực cỡ nào nhưng vẫn ngạc nhiên
khi anh nói đây chỉ là một khách sạn rất nhỏ thôi.
Hội trường tổ chức đông nghịt người, toàn những người tai to mặt lớn trong chính trị,
kinh doanh, còn có cả các ngôi sao nổi tiếng nữa.
Nó nhẹ nắm lấy vạt áo anh, run rẩy.
Nó vốn không quen ở chốn đông người mà lại toàn là người lạ mặt với nó.
-Không sao, không ai dám đụng vào vợ của tôi đâu.
Nó gật đầu mấy cái rồi buông tay ra, lẽo đẽo bước đi bên cạnh anh.
Bất ngờ, anh vòng tay sang hông nó, ôm sát nó vào người, nói:
-Tốt nhất đừng nói chuyện với ai cả, nghe không?
-Em biết rồi.
-Tốt.
-Xin chào thiếu gia Natsu.- Một người đàn ông tầm ba mươi, mặc bộ vét đen bóng loáng,tay cầm ly rượu tiến tới.- Anh thấy buổi tiệc thế nào?
-Tuyệt vời.- Anh nói lấy lệ chứ trong lòng thì không hề, anh cũng giống nó,ghét nơi ồn ào đông người.
-Còn quý cô đây là...- Người đàn ông nhìn sang nó khiến nó rúc vào người anh như thể
gà con yếu ớt mong chờ sự che chở của người mẹ.
-Cô ấy là vợ của tôi,Lucy.- Anh quay sang nó.- An,đây là tổng giám đốc Bằng của công ty FA.
Nó gật đầu e dè.
-Xin lỗi, cô ấy rất nhút nhát.- Anh cười.
-Không sao, quả là một quý cô xin đẹp. Thật tiếc khi công ty tôi không có một ngôi sao
nào được như quý cô đây.- Anh ta đưa bàn tay tới gần gương mặt nó như thể biểu dương.
- Liệu có thể nào...
Anh ôm chặt lấy nó, cười xã giao nói:
-Không, xin lỗi, rất tiếc là không được.
-Vâng, dĩ nhiên rồi, sao lại để một tiểu thư cao quý như thế này tùy tiện tiến vào
một thế giới đầy cạnh tranh như showbiz được.
-Cao quý sao?- Nó nói thầm, tự mỉm cười cay đắng. Nếu không phải ba mẹ anh giờ đây nó không ở đây-Em ra kia đi.- Anh nói với nó, tay chỉ về phía bàn tiệc đứng.
Rồi anh nói nhỏ.- Đừng có biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
--------------------------------------------------------
Nó cầm trên tay ly cocktail trái cây, đứng im một chỗ mà nhâm nhi.
Giữ đúng lời hứa với anh, nó luôn cố đứng ở vị trí sao mỗi khi anh liếc mắt sang
đều thấy nó, điều này cũng giúp nó tránh bị làm phiền hơn.
-Xin lỗi quý cô.- Một giọng nói gọi nó vang lên. Một chàng trai tầm hai mấy,
ăn mặc khá trịnh trọng.- Liệu tôi có thể mạn phép hỏi...- Nhưng anh ta im bặt ngay lập tức.
- Không...không có gì đâu...tạm biệt cô.- Anh ta độc thoại một hồi rồi chuồn thẳng,
để lại nó đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Là do anh đang phía sau nó ư? Nó quay lại nhìn. Choáng cả tầm nhìn phía sau nó
là một người lạ đứng ngay sau lưng nó mà nó không nhận ra.
-Chào cố nhân.
Giọng nói này khiến nó sững người. Là gã?!
-Là anh? Sao anh lại...
-Tôi là ca sĩ của công ty FA mà.
Nó đặt cái ly xuống, lùi lại một bước dè chừng. Thấy hành động đó của nó, gã thấy tức cười.
Cứ như một con mèo con yếu ớt bị dồn vào đường cùng vậy. Dễ thương thật!
-Tôi nghĩ buổi tiệc sẽ chán lắm, đang định về đây nhưng gặp em thế này thì tôi đổi ý rồi.
- Gã ôm chầm lấy nó.
-Buông tôi ra, buông tôi ra!- Nó đập mạnh vào người gã. Trời ạ, anh sẽ thấy mất.
Kia rồi, cái ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn sự tức giận đang chờ chực bùng nổ đó.
Anh đang tiến tới gần.- Buông ra mau!- Nó hét lên khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.
-Cảm phiền anh buông cô ấy ra được không?- Anh lên tiếng.
Gã quay lại nhìn anh, rồi lại nhìn nó, gã buông ra.
-Ồ, nếu tôi không lầm anh là thiếu gia tập đoàn Chiến Thần có tiếng phải không nhỉ?
-Còn anh là Trần Bá Đình, ngôi sao nổi nhất hiện nay.
-Vinh hạnh cho tôi khi được anh biết tới.
Hai người này đang ra vẻ nói chuyện đầy vẻ thiện ý nhưng thật ra bên trong lại ghét nhau khủng khiếp, cứ như đang giễu cợt nhau vậy.
-Hình như vợ đang làm phiền anh.- Anh nhấn mạnh ba chữ "Vợ của tôi".
-Không hẳn, chỉ là có quen biết với nhau thôi. Quen biết rất tốt nhỉ?- Gã nháy mắt với nó.
-Thế anh không phiền nếu tôi đưa cô ấy tránh xa anh ngay bây giờ chứ?
-Không sao.- Rõ ràng họ đang thử sức kiên nhẫn của nhau mà.
-Lại đây, Lucy.
Nó chạy lại ngay bên anh.
-Thật may là không có nhà báo nào ở đây.- Anh nói như đe dọa.
-Phải, thật may.- Gã đồng tình, môi nở nụ cười đểu cáng khó ưa.----------------------------------------------------------------------------
Hắn quẳng chìa khóa xe cho tiếp tân rồi bước vào trong hội trường.
Chỉ là một buổi tiệc giao lưu nhỏ giữa những kẻ có quyền thế, đâu buộc phải có mặt,
vậy mà cha hắn cứ bắt hắn đến cho bằng được trong khi ông nằm ở nhà ngủ cùng bà mẹ. Hay chưa?
Chẳng hiểu sao không khí bữa tiệc có phần hơi ngột ngạt, hơi u ám nặng nề lạ thường.
Hắn nhìn ra trung tâm của cái vùng không khí ấy. Là ba người nhưng sao quen quen.
-Hả?- Hắn buột miệng kêu lên khi thấy ba kẻ đó không ai khác ngoài nó, anh và gã?!Cái luồng khí âm u này là hắn biết rồi đấy, cả cái mặt đang mỉm cười mà cứ tỏa
sát khí bừng bừng của hai tên kia nữa. Giờ hắn tự hỏi có nên để hai tên này choảng
nhau không? Thế cũng hay nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không vui.
-Haizz...- Hắn thở dài, bước về phía ba người kia. Liệu việc làm bây giờ của hắn có
ngu ngốc không nhỉ? Mặc kệ, nếu có ngu ngốc thì là vì hắn quá tốt với nó.
- Làm ơn dẹp ngay cái không khí này đi.- Hắn gãi đầu, tỏ vẻ chán chường nói.
Nó mừng như bắt được vàng, ít ra cũng đã có người can đảm đứng ra phá vỡ bầu không khí u ám này,ai cũng được, là hắn hay là người lạ nào, miễn giúp ích được lúc này thì đều như nhau thôi.
-Hai người không thấy rằng nàng công chúa của chúng ta đang hoảng sợ rồi đấy à? Sao?
Không định dẹp cái bộ mặt đưa đám ấy đi sao? Được rồi, nếu thế thì tôi sẽ mang cô ấy đi vậy,hai người cứ ở đây đi nhé, đập nhau, choảng nhau hay cãi lộn cũng được.
- Nói rồi hắn đưa tay về phía Lucy. Lucy nhìn bàn tay, nhìn gương mặt vô cảm của anh rồi nhìn gương mặt hắn. Nó nhìn sâu vào mắt hắn và hiểu ngay hắn định làm gì.
Nó giả vờ cười:
-Được thôi, cảm ơn anh, Gray.- Nó đang định nắm lấy bàn tay kia thì ngay lập tức,
nó bị anh ngăn lại.
-Thế mới đúng chứ.- Hắn cười trong khi anh kéo nó lại vào lòng trước cái nhìn tức tối của gã.
Nó gật đầu nhẹ, tỏ ý cảm ơn hắn. Hắn cười khẩy rồi để dấu ý chỉ ok cho nó.
-Đó, vậy có phải tốt không.
-Làm sao không nghe theo sắp xếp của anh được chứ, công tử của chính trị gia quyền lực nhất hiện nay.- Anh nói. Nó ngạc nhiên, nó biết hắn là con của gia đình giàu
nhưng không ngờ lại là gia đình liên quan tới chính trị.
-Thôi nào, chính trị gia là cha tôi, còn tôi là tôi. Tôi chỉ muốn làm điều tốt nhất cho Lucy thôi và cũng hãy nhớ, đây là lần duy nhất tôi bên phe cậu thôi, cũng chỉ vì Lucy thôi.
Anh không đáp, chỉ nhìn hắn, hắn nhìn lại. Không khí giữa hai người giờ thậm chí còn đáng sợ
không kém gì không khí lúc nãy giữa anh và gã.
Đúng một phút sau, anh kéo nó ra ngoài ban công.
Hắn vỗ tay ba cái, cười nói với mọi người:
-Nào mọi người, làm phiền mọi người giữ chuyện này đừng để chuyện này tới cánh nhà báo nhé.
- Hắn cười tươi rói mà đầy đe dọa.- Giờ thì mọi người cứ tiếp tục vui vẻ nào.
- Nhạc bắt đầu vang lên, mọi người không còn dám chú ý gì tới bốn người họ nữa.
Nhất là khi chuyện đó dính tới người thừa kế tập đoàn FA, con trai chính trị gia
quyền lực nhất hiện này đang nổi danh với trí thông minh khủng khiếp mà những kẻ quyền thế đều nhắm tới, idol hot nhất hiện nay có thể khiến cả xã hội thay đổi chóng mặt.Ba kẻ quyền lực chẳng hề bình thường có liên hệ với một cô gái, có kẻ điên muốn chếtmới dám mang tin này lên mặt báo để chọc giận họ.
-Còn Jella này,cậu ra đây với tôi một chút nhé?
-Được thôi.--------------------------------------------------------------------Trên ban công, anh nắm chặt lấy tay nó.
-Đau.- Nó rên.
-Thằng đó là ai?
-Ai cơ?
-Thằng ca sĩ đó.
-Em chỉ mới gặp anh ta trưa nay.
-Em gặp nó làm gì?- Anh nói lớn nhưng tiếng nhạc bên trong đã át đi tiếng anh,
không ai trong hội trường nghe thấy cả.
-Em tình cờ thôi.
-Thế sao hắn bám theo em?- Anh siết chặt tay hơn.
-Em không biết.
-Lúc nãy hắn ôm em là sao hả?
-Em không biết, là do hắn tự ý, giống như hồi trưa hắn hôn vậy.- Nó im bặt ngay khi nhận ra mình đã lỡ lời nhưng đã quá trễ, anh đã nghe thấy, đã hiểu rõ tất cả.
Anh buông tay nó ra nhưng lần này anh dùng cả hai tay siết chặt hai vai nó.
-Em nói hôn là sao?- Anh nhấn mạnh từng chữ, sự tức giận kiềm nén như bùng nổ.
Nó lắc đầu, không biết nói gì cả.
-Em để thằng đó hôn mình?
Nó im lặng, toàn thân run rẩy vì sợ. Chưa bao giờ nó thấy anh đáng sợ vậy cả,
đôi mắt anh tràn đầy giận dữ, nhìn vào là muốn bỏ chạy.
Anh tức giận, bức bối. Trước giờ anh luôn nghĩ nó là vợ của anh nên chưa từng
nghĩ rằng sẽ có kẻ dám động tới nó chứ nói gì là hôn.
Lần trước hắn hôn vào má là anh đã giận lắm rồi, giờ thì...
-Đừng phạt em, em xin anh.- Nó khẩn hoảng.
Anh không quan tâm nó nói gì, vội vàng cú xuống đặt lên môi nó một nụ hôn.
Đó là một nụ hôn vội vã và thô bạo nhất anh từng hôn nó.
Anh giờ đây gần như phát điên lên rồi.Hơi nóng của anh truyền sang nó,
nó không tài nào chịu nổi nữa, nó ghét anh thế này, ghét hơn cả khi anh lành lùng
tàn nhẫn với nó. Nó cố đẩy anh ra khỏi mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đỏ ửnglên của nó. Cứ nghĩ tới việc gã cũng đã nhìn thấy gương mặt này của nó,
anh càng phát điên hơn nữa. Anh chỉ muốn nó thuộc về anh mà thôi,anh không cho phép ai đụng tới nó cả. Một lần nữa, anh hôn nó.
---------------------------------------------------------
Anh và nó không nhận ra, ở ban công gần đó, hắn và gã đã nhìn thấy tất tần tật.
Gã tuy khó chịu nhưng huýt sáo rồi tỏ ra thích thú như coi được bộ phim hay.
-Ố la la, anh Natsu nhà mình vậy mà mạnh bạo phết.Ai lại cưỡng hôn con gái nà người ta thế kia?
-Xem ai vừa nói kìa.- Hắn mỉa mai dù trong lòng cũng khó chịu không kém.
-Thà giao cô ấy cho tôi đi cho rồi chứ giao cho anh ta làm gì? Tiếc quá!
-Thà tôi giao cô ấy cho anh ta còn hơn giao cho cậu.
-Sao lại thế chứ?
-Vì tôi biết anh ta thật lòng với cô ấy còn cậu chỉ là đùa bỡn.
-Thế sao anh không đưa cô ấy đi?- Gã hỏi.
-Vì tôi tin tôi sẽ mang cô ấy trở về bên tôi, vả lại tôi còn phải nói chuyện với cậu.
-Ồ, chuyện gì?
-Về Lucy.
-Rồi, tôi biết, lại bảo tôi tránh xa Lucy chứ gì?
-Phải.
-Không.
-Tại sao?
-Tôi không thích.
-Tôi biết là tôi hay Natsu cũng khó mà làm gì cậu, người chống lưng cho cậu đâu có ở đây.
-Cậu biết sao?
-Tôi biết chứ, người chống lưng cho cậu không ai ngoài cha cậu,chủ tịch ban giám đốc Ngân hàng Châu Âu.
-Quả nhiên anh rất tài giỏi, nhận ra ngay.- Gã gật gù.
-Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
-Thảo nào cha tôi rất hay đề cập đến cậu, Gray fullbuster kẻ có IQ cao cực kì thuộc hàngthiên tài trên thế giới, người ba năm trước từng khuấy đảo sàn chứng khoáng thế giới để rồi trong 1 ngày kiếm được gần tỷ đô la.
-Quá khen.
-Tôi phải thừa nhận tuy gia thế chúng ta có thể không bì được với Natsu nhưng tài trí chúng ta thì đâu kém, đúng không?
-Phải.
-Thế nhưng hắn lại có thứ chúng ta luôn khao khát.
-Không sai.
-Sao chúng ta không hợp tác để hạ gục Natsu trước rồi phân tranh nhau sau?
-Tôi không hứng thú.- Hắn nói, rồi bỏ đi. Trước khi đi còn không quên nói.
- Nếu không nghe thì đứng có trách tôi.
-Tôi biết cậu sẽ trả lời thế mà.- Gã lắc đầu, miệng cười tỏ vẻ buồn lắm.
Còn về lời cảnh cáo thì tôi vẫn giữ nguyên ý của mình.
Hắn cười khì một tiếng với thái độ lãnh đạm, nói:
-Để xem, mà tôi nói cho cậu biết, Natsu còn khó chơi hơn một kẻ có đầu óc như tôi nhiều.
Nhìn bóng hắn khuất dần trong đám động, gã cười mỉm một cách đáng sợ.
-Để xem.- Rồi gã quay sang ban công bên kia, nó và anh đã không còn ở đó.
Nhìn xuống dưới sân, gã thấy Kiên đang nhấc An lên trên vai, đi vào xe và ra về.
-Thú vị!- Gã phán.