Lần đầu gặp bà giúp việc Vân thấy sợ ánh mắt của bà lão. Bà giúp việc có cái dáng khá là lùn, tóc bạc trắng tinh, da nhăn nheo điểm chút đồi mồi...Nhưng bà giúp việc nhanh nhẹn lắm, tuổi đã cao nhưng đi không cần chống gậy. Đưa bà giúp việc đến nơi dượng Toàn nói:
- Đây là bà Lanh, người dưới quê Dượng. Ở nhà dượng làm giúp việc cũng đã 3 năm nay rồi. Gia đình bà ở quê con cái cũng không còn ai. Nghĩ thương bà nên dượng để bà ở lại phụ giúp việc gia đình. Bà nhìn già thế thôi nhưng minh mẫn lắm....Từ hôm nay bà sẽ ở đây cơm nước, dọn dẹp cho nhà mình.
Vân và mẹ vốn tính thương người, nghe dượng Toàn kể hoàn cảnh của bà khó khăn như thế ai cũng mủi lòng. Bà Lanh nhìn Vân rồi nói:
- Cô chủ nhỏ xinh quá, già cũng có đứa cháu gái nếu còn sống chắc nó cũng chạc tuổi cô bây giờ....Tiếc là vụng dại, cả mẹ lẫn con....đều không cứu được......
Dượng Toàn vội dừng câu chuyện của bà Lanh:
- Kìa bà, những chuyện buồn trong quá khứ đừng kể ra đây không mọi người lại suy nghĩ...Nào nào, nhà mình rộng bà ở luôn phòng dành cho khách ở tầng 1 nhé. Đi lại cho nó dễ dàng..
Vân cũng tíu tít xách đồ hộ bà Lanh vào căn phòng trống gần cầu thang tầng 1. Căn phòng dành cho khách đến chơi mà lỡ xe, hay uống say quá còn có chỗ ngả lưng. Từ hôm nay nó là phòng của bà Lanh giúp việc. Dượng Toàn cũng dặn dò hai mẹ con Vân:
- Từ giờ có người giúp việc rồi hai mẹ con không cần làm gì cả...Chuyện dọn dẹp cứ để bà Lanh làm, cái phòng thờ trên tầng hai để tro cốt vợ anh hai mẹ con đừng vào nhé. Bà Lanh ở nhà cũ dọn dẹp quen rồi, với lại nếu anh đi làm thì bà ấy còn biết đường thay anh hương khói.....
Nghĩ Dượng Toàn lo lắng hai mẹ con Vân vất vả nên Vân càng thấy quý dượng hơn, cả hai đều đồng ý sẽ không tự tiện vào căn phòng đó nếu không có sự đồng ý của dượng. Mẹ Vân nói:
- Dạ vâng, em nhớ rồi mình ạ. Dù gì đó bây giờ cũng là nơi thờ cúng chị Loan. À mà anh dẫn em lên thắp cho chị ấy nén nhang...Hôm qua chuyển đồ vội quá em quên mất..
Dượng Toàn đồng ý rồi dẫn mẹ Vân lên tầng 2 thắp nhang cho vợ cũ. Vân ngồi dưới phòng khách xem tivi, bỗng nhiên Vân thấy hơi lạnh gáy. Một cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau. Như phản xạ Vân quay lại thì bà Lanh đã đứng đó từ bao giờ, nhìn Vân bà Lanh khẽ hỏi:
- Cô chủ nhỏ muốn ăn gì lát già đi chợ làm cơm tối..
Vân thở phù một cái rồi trách:
- Ui..bà đứng đây từ bao giờ...làm con giật cả mình...
Bà Lanh xếp xếp lại vài chiếc cốc, đôi bàn tay nhăn nheo nhìn thấy cả từng đốt xương ngón tay của bà làm Vân hơi rụt rè. Bà Lanh trả lời:
- Thưa cô chủ, già thấy cô xem phim chăm chú quá nên không lỡ gây tiếng động....cho già xin lỗi...
Vân cười:
- Dạ không sao đâu, cũng tại bộ phim nó cũng làm con giật mình bà ạ...À bà biết làm món chân giò hầm không ạ...Con thích ăn món đó lắm...
Bà Lanh nhoẻn miệng cười rồi gật đầu, tuy tuổi đã cao nhưng răng của bà vẫn còn gần như nguyên vẹn, tuy nhiên nó đen xì vì bà nhuộm răng ăn trầu. Từ trên lầu dượng Toàn với mẹ Vân đi xuống, hai người ăn mặc đẹp lắm, chắc bây giờ họ chuẩn bị đi đâu. Mẹ Vân nói:
- Vân, con ở nhà nhé..mẹ với dượng đi công chuyện chắc phải tối muộn mới về. Bà Lanh giúp con nấu cơm cho Vân nhé....Hai người cứ ăn cơm không phải đợi đâu ạ.
Bà Lanh ngừng lau bàn đứng dậy nói:
- Dạ, bà chủ với ông chủ cứ đi đi. Ở nhà đã có già lo.
Vân chào mẹ với dượng rồi lại tiếp tục xem tivi. Bà Lanh cũng xách giỏ đi chợ, chợ cũng không xa nhà Vân lắm nên bà Lanh đi bộ. Nằm ở ghế sofa Vân ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Ngủ nhưng cảm giác vẫn tỉnh, cái này những ai bị bóng đè chắc sẽ hiểu được cảm giác mình nhìn thấy mọi thứ xung quanh nhưng không ai nhìn thấy mình. Thiếp đi được một lúc Vân thấy cơ thể mình nặng trĩu như có vật nặng đè lên ngực. Khó thở vô cùng, cố mở mắt ra Vân nhìn rõ một bóng đen đang ngồi trên bụng cô, bóng đen đó chỉ nhỏ bằng đứa trẻ con nhưng nặng vô cùng. Vân muốn đưa tay ra xô nó đi nhưng chân tay Vân không tài nào nhấc nổi. Bóng đen hình đứa trẻ đó từ từ chui vào trong áo Vân, nó len lỏi lên đến ngực, rồi đột nhiên nó chui lên từ cổ áo thò mặt ra nhìn Vân một cách ngơ ngác. Vân cảm nhận được rõ hai bàn tay nhỏ của nó đang sờ lên mặt mình. Mơ hồ, mông lung Vân không diễn tả được khuôn mặt của nó. Bỗng nhiên nó mở miệng cười:
- He...he....he.......bắt được....rồi....nhé..
Điệu cười lanh lảnh, ma mị đó hình như Vân đã được nghe ở đâu rồi.
- Hờ.....phù....phù....
Tiếng thở dốc của Vân sau khi vùng dậy, thì ra ác mộng, Vân vừa bị bóng đè...Ngồi thần người ra ghế một lúc mà mồ hôi vẫn chảy trên mặt khiến Vân cay xè cả mắt. Có bao giờ Vân bị bóng đè khi ngủ đâu, mặc dù Vân có nghe về chuyện bóng đè nhiều lần. Không khí trong căn nhà bỗng nhiên lạnh toát, Vân biết giờ này chỉ có bà Lanh ở nhà, Vân gọi to:
- Bà ơi....bà Lanh ơi...bà có nhà không...??
Chẳng ai trả lời, căn nhà rộng càng làm Vân thấy bản thân không yên tâm, ngôi nhà Vân ở bao năm nay hình như đã là một ngôi nhà khác, dù đồ đạc mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Bất giác Vân cảm thấy cần phải đi ra khỏi nhà ngay. Linh tính, cảm nhận của Vân thúc giục Vân làm như vậy. Mặc dù chính bản thân Vân cũng không biết mình đang sợ cái gì..Bước vội ra cửa, Vân mở toang cả hai cánh toan chạy ra ngoài, đột nhiên Vân khựng lại, Vân thét lên một tiếng:
- Á.....
Đứng trước cửa là bà Lanh với cái giỏ xách, lại một lần nữa Vân bị bà Lanh doạ cho bắn cả tim ra ngoài. Bà Lanh thấy bộ dạng của Vân liền hỏi:
- Cô chủ nhỏ định đi đâu à, cũng gần 5h chiều rồi. Già chuẩn bị nấu cơm bây giờ đây...
Định thần lại, nhìn thấy bà Lanh như vớ được phao cứu sinh. Vân nắm tay bà kéo vào nhà, thở hổn hển Vân nói:
- Bà đi chợ mà con không biết, nãy con nằm mơ sợ quá bà ạ...Gọi mãi mà chẳng thấy ai thưa....May quá có bà về rồi......
Bà Lanh nhìn Vân cũng đoán cô chủ nhỏ của mình chắc phải sợ lắm, gương mặt thất thần của cô vẫn còn nguyên. Bà Lanh vội an ủi:
- Chắc tại ban nãy cô chủ nhỏ xem phim ma nên ngủ mới mơ thấy ác mộng đó....Người ta hay bảo nghĩ gì mơ nấy mà...Chứ ban ngày ban mặt ma quỷ nào dám xuất hiện...Con cái già toàn chết trẻ, nhớ thương chúng nó quá tối nào già cũng nằm mơ thấy chúng nó cô ạ....
Chán bà Lanh, không hiểu là đang an ủi hay doạ Vân mà nghe thấy thế Vân càng sợ, Vân đi với bà Lanh vào bếp phụ bà chuẩn bị nấu cơm. Hôm nay đúng món chân giò hầm mà Vân thích. Đứng trong căn bếp làm mấy việc lặt vặt Vân thấy không còn sợ nữa. Lửa trong bếp cùng công việc phần nào khiến Vân bẵng đi giấc mơ quái dị ban nãy. Vân tự nhủ sau này không xem phim ma nữa. 7h tối cơm nước xong xuôi, bà Lanh đang dọn ra bàn. Vân thì lấy điện thoại gọi cho mẹ hỏi xem mẹ có ăn cơm nhà không thì mẹ Vân trả lời:
- Hôm nay mẹ với dượng đi ăn với khách rồi. Tối muộn mới về, con ăn cơm xong nhớ đi ngủ sớm..
Nói rồi mẹ Vân tắt máy, vậy là tối nay ở nhà chỉ có Vân với bà Lanh. May mà còn có bà Lanh, nếu ở một mình chắc Vân sợ mà chết mất. Nghĩ thế Vân tự nhiên thấy quý bà Lanh vô cùng. Đi vào bàn ăn Vân chén luôn món ăn khoái khẩu, bà Lanh không ngồi mà cứ đứng trước mặt Vân. Thấy lạ Vân nói:
- Bà ngồi xuống ăn với con đi. Sao lại đứng đó..
Bà Lanh nhẹ nhàng thưa:
- Dạ, già chỉ là giúp việc sao ngồi ăn chung được ạ. Cô cứ ăn đi, cô chủ nhỏ ăn xong già dọn dẹp rồi mới ăn.
Vân che miệng cười vì Vân không nghĩ người giúp việc lại câu lệ lễ tiết như vậy. Vân đứng lên kéo bà Lanh ngồi xuống ghế nói:
- Bà là người lớn tuổi, tuy là người làm nhưng nhà con coi bà cũng như người trong gia đình. Bà mà không ngồi ăn cùng là con cũng không ăn đâu.....
Bà Lanh ấp úng:
- Nhưng...nhưng....ông chủ...biết tôi bị...mắng..
Vân gắp thức ăn vào bát cho bà rồi tiếp:
- Không đâu, dượng Toàn là người tốt...không mắng bà đâu...mà bà hầm chân giò ngon lắm bà ạ...
Bà Lanh ngập ngừng:
- Ông chủ.....vầng...ông chủ là người tốt...Vậy già cũng ăn nhé, cảm ơn cô...
Nói đến dượng Toàn hình như bà Lanh còn gì đó chưa nói hết. Nhưng khi đó Vân cũng không quan tâm, cái Vân quan tâm lúc này là món chân giò hầm. Có ăn là Vân chẳng thấy sợ gì nữa cả, giấc mơ buổi chiều giờ Vân quên sạch, chẳng còn chút ký ức gì về cái bóng đen hình đứa trẻ nhìn Vân cười man dại. Ăn xong Vân xin phép bà Lanh lên phòng học, dù lúc đó đang là kỳ nghỉ hè nhưng bài vở không phải là không có. Phòng Vân ở tầng 3, muốn lên cầu thang thì phải đi qua phòng của mẹ, rồi đến phòng nhỏ để tro cốt của cô Loan vợ cũ dượng Toàn.
Trời mùa hè luôn có những cơn mưa rào bất chợt, dự báo thời tiết cũng nói phải mưa thông mất mấy hôm. Hôm qua mưa, sáng nay trời âm u nhưng chưa đổ hạt, và giờ trời mới mưa. Cạch....cạch...cạch....tiếng cửa sổ chưa đóng đang bị gió thổi đập vào tường. Vân mở cửa phòng mẹ thì các cửa đã được đóng kín. Đi tiếp mấy bước chân Vân đến căn phòng nhỏ, tiếng cạch...cạch...đúng là phát ra từ phòng này rồi. Vân nắm tay cầm định mở thì có tiếng gọi đằng sau:
- Cô chủ nhỏ làm gì thế......??
Bà Lanh vừa đi từ cầu thang lên nói với hỏi Vân. Quay lại Vân trả lời:
- Cửa sổ phòng này chưa đóng bà ạ, con định vào đóng cửa không mưa hắt hết....
Bà Lanh tiến lại gần rồi nói:
- Phòng này ông chủ khoá rồi....chìa khoá già còn cầm đây này...ông chủ nói khi nào cần dọn dẹp hãy mở...ở nhà cũ cũng vậy.....mà lúc chiều trước khi ông chủ với bà chủ đi già có đóng hết cửa sổ rồi mà...Chắc cô nghe nhầm ấy....
Rõ ràng tiếng Cạch...cạch....là từ trong này phát ra. Nhầm sao được, Vân vẫn nắm cái tay cầm mở cửa. Nhưng như muốn chứng minh lời bà Lanh nói là đúng hay sai mà Vân xoay luôn cái núm. Tách.....cửa không hề khoá như bà Lanh vừa nói. Vân hé cánh cửa ra thì một luồng khí nóng phả ra từ khe cửa hẹp. Dường như phòng thờ cúng luôn có cái gì đó khiến con người ta cảm thấy tâm hồn bị lung lay:
- Cửa phòng có khoá đâu bà...con vẫn mở được này.....
Bà Lanh vội vã kéo sập cửa lại với lý do:
- Ơ lạ nhỉ, chắc già lú lẫn mất rồi...Thôi cô chủ nhỏ cứ lên phòng đi...để già xem cửa sổ chưa đóng già sẽ đóng lại....Già rồi, già rồi...
Nhìn bộ dạng tự trách bản thân của bà Lanh bỗng nhiên Vân phì cười. Vân gật đầu rồi leo lên tầng 3 về phòng của mình. Cũng bỏ sách bỏ vở ra ngâm cứu, chán rồi Vân mở laptop nghe nhạc, lướt web, vậy mà thời gian trôi nhanh thế. Bỏ tai nghe ra nhìn đồng hồ lúc đó đã là 10h tối, chắc mẹ Vân vẫn chưa về, vì nếu về mẹ đã lên phòng xem Vân ngủ hay chưa...Mà có khi mẹ về rồi hỏi bà Lanh biết Vân đang học nên không làm phiền. Trời mưa gì mà lâu dữ, bỏ tai nghe ra là thấy rõ tiếng mưa đang rơi lộp độp, nhiều lúc có gió mưa đập vào cửa như có ai từ sau vườn đáp sỏi lên tận cửa sổ phòng Vân vậy. Cứ độp.....độp.....Vân muốn xuống tầng dưới xem mẹ đã về chưa.
Mở cửa phòng Vân đi ra thấy không khí tĩnh lặng vô cùng, chỉ có ánh đèn tiết kiệm điện lắp ở cầu thang là sáng, dưới tầng 1 cũng sáng đèn. Có lẽ bà Lanh chưa ngủ, Vân lò dò đi xuống tầng 2, quái lạ sao đèn cầu thang tầng 2 lại không sáng. Vân với tay bật công tắc vẫn không được. Căn phòng nhỏ có ánh sáng hắt ra, cửa phòng đang mở một nửa. Vân chép miệng:
- Chậc, bà Lanh lại quên đóng cửa phòng rồi.....
Đưa tay ra định với lấy nắm cửa đóng lại thì Vân giật thót mình....Trong phòng có người, ánh nến làm Vân không nhìn rõ là ai nhưng chắc chắn có người đang ngồi trước bàn thờ cô Loan. Bà Lanh, có phải bà Lanh không.....?? Nhưng nếu là bà Lanh thì tại sao lại ngồi đó ôm cái hũ sứ màu trắng mồm rên rỉ như rít qua kẽ răng:
- Con...ơi...con chết...thảm..quá.....
Tiếng nói ai oán như vọng ra khắp căn nhà, người ngồi kia tóc dài, tay ôm cái hũ vào lòng, ghé đầu sát vào hũ như bồng đứa trẻ con...Vân nín thở, chân muốn chạy nhưng Vân không nhấc chân lên được. Đèn tầng 2 lúc này tự nhiên bật sáng, cái người ngồi ôm hũ sứ đâu rồi, bà ấy vừa biến mất ngay trước mặt Vân, chẳng có ai trong phòng cả, chẳng có cây nến nào được đốt, ánh đèn hành lang rọi vào lúc này làm Vân thấy cái hũ vẫn ở chính giữa bàn thờ. Cảnh vật trở nên bình thường đến bất thường.
" Chạy đi....chạy đi..." trong đầu Vân như có tiếng của chính mình thúc giục vân nên Chạy đi....Vân chạy, chạy lên tầng 3, Vân chạy đến đâu thì đèn hành lang sập tối đến đó......Rầm, Vân đã vào được phòng đóng sầm cửa lại. Chốt cửa bên trong Vân trèo lên giường ôm lấy cái gối ngồi run rẩy. Ngoài cửa có người đang gõ:
"Cộc....Cộc...Cộc..."
Ngồi trên giường Vân sợ chảy nước mắt, bà Lanh, đúng rồi chắc bà Lanh nghe tiếng Vân chạy trên tầng nên gõ cửa, cố nén nỗi sợ Vân hét to:
- Bà Lanh phải không ạ....bà Lanh ơi...bà lên tiếng đi con sợ lắm.....hu...hu..
Không ai trả lời, tiếng gõ cửa không còn nữa. Im lặng được mấy giây thì từ phía cửa sổ phát ra tiếng " Độp" rõ to. Nó khiến Vân giật mình trong cái không khí im lặng bất thường ấy. Đó không phải tiếng mưa, không hạt mưa nào lại nặng như kiểu một viên đá đước đáp thẳng vào cửa sổ như vậy..Cả căn nhà một lần nữa chìm trong im lặng. Lúc này đã là 10h45, chưa đến một tiếng đồng hồ mà Vân cảm thấy mình đã phải chịu đựng những ám ảnh rất lâu rồi.
Vân lấy máy gọi cho mẹ, có chuông nhưng mẹ cô không nghe máy, Vân gọi cho dượng Toàn cũng vậy...?? 11h đã 15" trôi qua, những tiếng động lạ không còn nữa. Mưa đã ngừng rơi, gió đã ngừng thổi....không gian trở về trạng thái tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước trên mái hiên đang nhỏ giọt xuống đất, tiếng cành lá rung rinh như muốn rũ bỏ những giọt nước còn đọng. Yên tĩnh đến lạ thường, Vân nghe thấy cả hơi thở của mình, nhẹ nhàng đặt chân xuống giường Vân đi về phía cửa, ghé sát lại Vân nhìn qua mắt thần gắn trên cửa. Bên ngoài sáng đèn hành lang, tất nhiên là chẳng có ai ở bên ngoài rồi.....Đột nhiên Vân lùi lại, có người cũng vừa nhìn cô qua mắt thần.
"Phụp" căn phòng tối om vì mất điện, Vân quay người chạy lên giường nhưng có một bàn tay nhỏ đang nắm lấy chân cô kéo lại, Vân khóc thét lên:
- Mẹ...ơi...cứu...con....
Vân không chạy được, điệu cười của đứa trẻ con lại vang lên trong bóng tối:
" He...he...he...lại bắt được....rồi.."
Nỗi sợ bao trùm, lên đến đỉnh điểm Vân giật mạnh chân thì thoát được, nhưng mất đà nên Vân ngã xuống đất rồi ngất đi ngay sau đó.