Dưới thời tiết nóng bức như thế này, còn gì sảng khoái hơn việc được ngâm mình trong hồ bơi. Mặc dù thích bơi lội nhưng Đường Nhạc Niên không có ý định vào đại học thông qua việc bơi, cũng không muốn tham gia giải thể thao sinh viên gì đó. Cậu ta chính là kiểu người sống mà không có lý tưởng.
Dù sao việc cậu ta tới trường cũng chỉ để chơi bời là chính, sau đó lão đại Đường sẽ tìm cách tống cậu ra nước ngoài lấy một tấm bằng trước khi trở về nước. Khi những người khác tranh thủ từng giây từng phút để học, cuộc đời cậu ta chỉ có ăn chơi trác táng, khi người khác toàn tâm toàn ý phân đấu cho tương lai, cuộc đời của cậu ta vẫn là ăn chơi trác táng...
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống vô độ ấy của Đường Nhạc Niên có chút thay đổi nhỏ. Cậu ngâm mình trong hồ bơi, nghìn năm có một bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh. Rốt cuộc làm thế nào mới có thể thành bạn với Văn Tắc đây?
Cậu đang đăm chiêu suy nghĩ thì huấn luyện viên đi đến. Nhìn thấy mọi người đang ngoan ngoãn luyện tập ở đường bơi của mình, duy chỉ có Đường Nhạc Niên thơ thẩn một mình một cõi, ông thực sự giận không chỗ phát tiết. Tại cái hồ bơi này mười lần ông hét lớn thì hết bảy tám lần đều là do thằng nhóc khốn nạn Đường Nhạc Niên.
"Đường Nhạc Niên, làm ơn nghiêm túc tập luyện chăm chỉ giùm tôi. Với tài năng của cậu, nếu chăm chỉ luyện tập có thể tham gia đại hội thể thao sinh viên, thậm chí nếu may mắn không chừng còn có thể tham gia thế vận hội Olympic. Vì vậy cậu có thể đừng cả ngày ba lăng nhăng được không?
Huấn luyện viên rất thích nói mấy lời như này, trong mắt ông ta ai cũng có thiên phú, vào thế vận hội Olympic chỉ đơn giản như đi cổng sau vào trường, có quỷ mới tin ông ta.
Đường Nhạc Niên phản bác: "Huấn luyện viên, em chỉ cao có mét tám thôi, không đủ tiêu chuẩn vào Olympic đâu."
"Lùn cái rắm! Cậu mới mười bảy tuổi, không phải là vẫn còn lớn được sao?" Huấn luyện viên nhìn thấu cậu ta muốn làm biếng, mắng: "Bơi không chỉ dựa vào vóc dáng mà còn phụ thuộc vào sự phối hợp, sức bền cơ bắp cùng sức bật. Hạt giống tốt như cậu tôi phải huấn luyện cho ra hồn!"
Đường Nhạc Niên không còn cách nào khác, đành phải vùi đầu vào nước cùng mọi người luyện tập. Huấn luyện viên nóng nảy cầm trên tay một cây gậy dài, nếu ai sai nhịp hoặc có vấn đề gì đó thì sẽ gõ cho một cái, tên hoa mỹ là: "Đánh đòn"
Mặc dù gậy đánh vào người không đau lắm, thế nhưng thiếu niên mười bảy mười tám chẳng lẽ lại không có sĩ diện? Làm sao có thể bị "đánh đòn" ngay trước mặt bàn dân thiên hạ? Người đàn ông chết tiệt kia hay dùng chiêu này để trị đám thiếu niên phản nghịch bọn họ phải vâng lời.
Ra khỏi hồ bơi sau khi tập luyện vất vả, mấy cậu trai mới lớn đói tới mức bụng dán sau lưng. Đường Nhạc Niên phát huy "năng lực dùng tiền" của một thiếu gia đích thực, mời tất cả mọi người đến ăn quán gà rán gần trường.
Ai cũng vui vẻ, riêng chỉ có bạn học Dương Mẫn Trạch cụt hứng nói: "Tớ không đi đâu, huấn luyện viên Giang bảo không nên ăn mấy đồ không tốt cho sức khỏe."
Đường Nhạc Niên đảo mắt, khinh bỉ nói: "Nghe ông huấn luyện viên thối đó làm gì? Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn đồ nhiều calo tí là tiêu hóa hết."
Mọi người cũng cùng thuyết phục cậu ta, thế nhưng dù có cố gắng khuyên thế nào Dương Mẫn Trạch vẫn lắc đầu, rất không nể mặt người khác mà rời đi.
Trương Canh Lực khinh thường nói: "Kệ nó đi, bị huấn luyện viên Giang tẩy não rồi. Thằng đó cứ nghĩ mình có tài, chỉ cần luyện tập chăm chỉ là vào được đại học. Tốc độ bơi hiện tại còn chẳng bằng ông đây chứ đừng nói đến chuyện so với nam thần số một của đội bơi chúng ta."
Cả đội bơi nhốn nháo, đồng loạt hô về phía Đường Nhạc Niên: "Nam thần, nam thần..."
Đường Nhạc Niên tỏ vẻ ta đây, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, mồm miệng cũng phối hợp diễn xuất: "Khiêm tốn chút, khiêm tốn chút. Chúa ơi, đừng có hét to như thế!"
Cậu càng nói, cả lũ càng ầm ĩ hơn, âm lượng suýt chút nữa làm bay nóc quán nhỏ rộng chục mét vuông này.
Bọn họ ồn ào náo nhiệt, ông chủ chỉ cười nhìn bọn họ. Quán mở gần trường trung học, đương nhiên là để phục vụ học sinh. Đám thanh niên cao lớn chân dài này chính là khách quen của cửa hàng, thanh xuân như được viết lên trên khuôn mặt chúng, tỏa sáng rực rỡ, tuy ồn ào nhưng không khiến cho người ta chán ghét, ngược lại còn thu hút người qua đường.
"Ông chủ, bán mang về, số lượng..." Văn Tắc đưa số điện thoại cho ông chủ, xách đơn đặt hàng quay người rời đi. Trong phòng, đương nhiên hắn nghe thấy. Chẳng những nghe thấy, với quả tóc xoăn vàng bắt mắt kia của Đường Nhạc Niên ai có thể không chú ý cho được?
Chỉ có điều, bọn họ không cùng một thế giới. Có người ở đây mời bạn bè ăn uống, tùy tiện đánh rơi tuổi trẻ; cũng có người như hắn, tích góp từng đồng cho tương lai chính mình.
Văn Tắc không muốn tiếp xúc quá gần với những người như vậy.
Trương Canh Lực ánh mắt sắc bén, nhìn thấy Văn Tắc đang mặc đồ của nhân viên giao hàng, vội vàng đẩy Đường Nhạc Niên, "Đại ca..."
Đường Nhạc Niên nhìn kỹ lại. Văn Tắc, cái người mà cậu tìm cả ngày cũng không thấy, lại có thể cùng ở trong quán gà rán này. Hình như hơi bị trùng hợp quá ha?
Mắt cậu lập tức sáng lên, vội vã đi tới trước mặt Văn Tắc chặn đường hắn: "Văn Tắc, cậu cũng ở đây à?"
Đến gần Đường Nhạc Niên mới nhận ra, mặc dù trong đội bơi mọi người đều rất cao nhưng Văn Tắc còn cao hơn cậu nửa cái đầu. Nếu là người khác, chắc chắn cậu sẽ khó chịu ra mặt. Muốn "Long Bá Vương" đây phải ngửa đầu lên nói chuyện ấy hả? Lá gan này hơi bị lớn.
Vậy mà Văn Tắc cao hơn cậu, trong lòng cậu lại cảm thấy đây là chuyện dĩ nhiên. Một người vừa đẹp trai, vừa ưu tú như Văn Tắc, dáng vóc cao hơn cậu cũng là lẽ thường. Trẫm cho phép!
Văn Tắc không biết mình chọc phải Đường Nhạc Niên từ khi nào. Nhưng hiện tại hắn đang có đơn hàng cần giao, hơn nữa hắn cũng không muốn động tới vị bá vương trường học này, đành gật đầu nói: "Đi trước đây."
Hắn đi rất nhanh, trong lòng Đường Nhạc Niên thất vọng cực kỳ. Tìm hắn cả ngày không thấy người đâu, vất vả lắm mới gặp được nhau ở đây, vậy mà ngay cả lời cũng chưa nói được hai cậu. Văn Tắc vội vàng rời đi, cậu còn chưa kịp giải thích cho hắn về chuyện trong buổi tập trung sáng nay, cậu thật sự không cố ý gây náo loạn!
Đường Nhạc Niên đứng ở cửa nhìn bóng dáng Văn Tắc khuất dần trong màn đêm, sau đó mới buồn bã trở về chỗ ngồi.
Tâm trạng của cậu không vui, Trương Canh Lực hiển nhiên còn tức giận hơn cậu, chửi ầm lên: "Thằng nhóc thúi kia kiêu ngạo cái gì chứ?"
Đại ca nói chuyện với hắn, hắn lại dám phớt lờ đại ca. Cái gì mà thành tích tốt, tài giỏi cơ chứ? Tới Hưng Long còn chưa biết xếp hạng ra sao, đúng là làm trò.
Một học sinh trong đội bơi khuyên nhủ cậu: "Cậu không thấy cậu ấy mặc quần áo giao hàng à? Nhất định là do cậu ấy phải đi giao đồ ăn, nếu để bên đặt đồ chờ lâu quá thì nhân viên giao hàng sẽ bị quở trách đấy."
Đường Nhạc Niên định thần, suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu được: "Sao cậu ấy phải đi giao đồ ăn?"
Trương Canh Lực nhắc nhở cậu: "Mã Anh Kỳ nói điều kiện gia đình cậu ta không tốt, vì vậy thường xuyên phải ra ngoài đi làm thêm."
Đường Nhạc Niên không nói gì, trong lòng lặng lẽ nghĩ: Như vậy không phải quá vất vả sao! Cậu ta là học sinh xuất sắc cơ mà? Buổi tối ra ngoài làm thêm như này, lấy đâu ra thời gian để học đây? Chẳng phải làm vậy sẽ ảnh hưởng tới thành tích học tập à?
Cậu quay đầu hỏi ông chủ: "Mỗi ngày Văn Tắc đều tới đây giao hàng ạ?"
Ông chủ lắc đầu nói: "Không phải, hôm nay mới tới làm lần đầu. Thằng bé học cùng trường với mấy đứa hả?"
Đường Nhạc Niên gật đầu, nói như chuyện đương nhiên: "Đúng vậy! Cậu ấy là học sinh số một toàn trường đó ạ!"
Kể từ khi Trương Canh Lực biết Văn Tắc có thể là tình địch của Đường Nhạc Niên, lúc nào cũng thấy không vừa mắt cái mặt lạnh như tiền kia. Cậu ta không cho phép đại ca nuôi lớn tham vọng của người khác mà hủy hoại uy danh của chính minh, bổ sung thêm: "Trước kia là số một, tới trường chúng ta thì chưa chắc."
Đường Nhạc Niên hung dữ nhìn cậu ta chằm chằm: "Cậu ấy là số một!"
Trương Canh Niên ngẫm nghĩ, cũng đúng! Muốn trở thành đối thủ của đại ca phải có tư cách, nếu đối thủ quá yếu mặc nhiên Đường Nhạc Niên cũng bị rớt giá.
"Đúng vậy, cậu ấy chính là số một."